Khi An Di và Định Viêm bước vào lớp của mình là lớp 1 khoa Quản trị kinh doanh, nếu như là trước kia thì chắc chắn sẽ có không ít nam sinh và nữ sinh quay quanh họ, tuy nhiên lần này thì không có, các nam sinh ở đây đều đang biểu hiện một gương mặt hết sức vô sỉ nhìn chằm chằm về một góc của lớp, còn các nữ sinh thì cũng đang nhìn hướng đó với cặp mắt long lanh, An Di cũng lãnh đạm nhìn sang, khóe môi liền nhếch lên. Hóa ra là một Tiểu Bạch Thỏ xinh xắn đang ngồi đọc sách ở đó.
- Tiểu Di, chúng ta nên... Ơ này... Em đi đâu vậy?
Chưa để Định Viêm nói xong thì An Di đã tự mình đi đến bên cạnh cô gái đang được nhìn chằm chằm kia, khẽ nở một nụ cười nhẹ nhàng.
- Xin chào, tớ ngồi đây được chứ?
- A... Cứ tự nhiên.
Sau đó, cô cũng rất biết điều liền thu dọn một số đồ vật đang lấn sang bàn bên kia của mình sang một bên, rồi nở một nụ cười đầy ngọt ngào nhìn người bên cạnh. Định Viêm lúc này chạy đến liền nhíu mày khó hiểu, cô em gái song sinh này của cậu rất ghét ngồi cùng bàn với người lạ cơ mà? Sao lần này lại... Nhưng chưa để Định Viêm hết bàng hoàng thì An Di lại nhìn sang cô lên tiếng tiếp.
- Cậu tên là gì nhỉ? Tớ là Ngụy Mộc An Di, rất vui khi được làm quen với cậu.
- Xin chào, tớ là Sở Dược Lam.
Nghe đến ba từ 'Sở Dược Lam' cả lớp đều như hóa đá. Hóa ra cô gái này chính là con gái vàng, con gái ngọc của nhà họ Sở sao? Thảo nào xung quanh lại phát ra được ánh sáng hào quang chói lóa như vậy. Nhưng đối với An Di thì cô cũng đã sớm đoán được thân thế của cô bạn này không tồi rồi. Cũng rất có thể chiếc xe BMW bản giới hạn ba chiếc kia cũng là của cô gái này cũng không chừng.
- Chiếc xe BMW lúc sáng là của cậu?
- A... Đúng vậy, là quà sinh nhật mười tám tuổi của cha tớ tặng.
- Nghe nói chỉ có ba chiếc? Cha cậu làm sao mua được?
- Tớ cũng không biết a, cha tớ tặng tớ một chiếc, tặng mẹ một chiếc. Còn chiếc còn lại cha nói cha không thích màu đó nên không mua.
Định Viêm hóa đá, chiếc xe BMW chỉ có ba chiếc với ba màu, đúng là chiếc mà gia đình cậu mua màu sắc không đẹp lắm, nhưng mà chất lượng cũng rất tốt cơ mà? Sau đó, Định Viêm nhìn Sở Dược Lam, nói.
- Nhà cậu mua xe chỉ vì màu sắc thôi sao?
- Đúng vậy a, miễn là màu mẹ thích cho dù có là bản giới hạn một chiếc cha cũng cố gắng mua cho bằng được. Còn riêng cha thì từ trước đến nay chỉ chung thành đi chung một chiếc với mẹ.
- Cha mẹ cậu tình cảm rất tốt?
- Đúng nha, cha tớ chưa bao giờ đi công tác quá hai ngày, vì cha nói sẽ nhớ mẹ đến không chịu được. Lúc đầu tớ con không hiểu, bây giờ thì hiểu rồi.
An Di nhìn Sở Dược Lam, cho thấy được cô gái này rất thương gia đình của mình, đặc biệt là rất biết cách nói chuyện không quá phô trương nhưng ai cũng biết thế lực của cô ấy.
[..................]
Đến giờ giải lao, An Di có rủ rê Dược Lam đi xuống nhà ăn, nhưng cô đã khéo léo từ chối, vì cô đã ăn rồi. An Di cũng không muốn ép buộc cô nên liền cùng Định Viêm ra cửa chờ đợi Ngụy Long Ân.
Ngụy Long Ân đi đến cùng với một cậu bạn tên là Lục Trường Ninh, cậu trai này chính là cháu họ của Lục Tử Kiện, Lục Trường Ninh biết cô công chúa nhà họ Sở cũng học lớp này nên đã đi theo đến. Cậu ta nhìn vào trong, ánh mắt liền sáng lên.
- Sở Tiểu Lam, em có đi ăn sáng với anh không?
Sở Dược Lam ngước mắt khỏi quyển sách, nhìn thấy Lục Trường Ninh liền mỉm cười, Lục Trường Ninh này lớn hơn cô ba tuổi nhưng rất thường xuyên đến cạnh cô để tâm sự, nhìn thấy người anh trai này Sở Dược Lam liền đặt quyển sách xuống, rồi đi ra ngoài.
- Anh Trường Ninh, em nghe chú Lục nói hôm nay anh không đi học mà?
- Ai da, anh nghe chú hai nói hôm nay Tiểu Lam Lam sẽ đi học, nên anh muốn đi học để chào đón em nha.
- Anh Trường Ninh thật là tốt.
Lục Trường Ninh vui vẻ xoa xoa đầu Sở Dược Lam mà bỏ quên đi ba người kia, sau đó cô cũng vui vẻ khoác tay anh rồi cùng xuống nhà ăn. Thật ra mà nói Sở Dược Lam ăn sáng rồi, cô cũng không muốn đi đến nơi ồn ào này, nhưng dù sao thì anh Trường Ninh cũng có ở đây rồi. Nên cô không lo lắm.
- Tiểu Lam Nhi, em muốn ăn gì?
- Em uống nước lọc thôi. Sáng nay mẹ em đã cho nhà em ăn no rồi, hơn nữa sáng nào em cũng ăn cẩu lương, nên em rất là no nha. Ăn không nổi.
- Cô chú Sở luôn như vậy. Chậc chậc, tự nhiên anh lại muốn yêu đương ghê.
- Anh Trường Ninh, anh là cây đào hoa rồi nha. Hôm trước là chị gái bên khoa Công Nghệ, hôm kia lại là tỷ tỷ khoa Ngoại Ngữ, còn hôm sinh nhật em lại là một em gái cấp ba. Anh còn sợ thiếu bạn gái sao?
- Anh đâu có, oan quá đại nhân a... Trong lòng anh chỉ có em thôi.
Sở Dược Lam và Lục Trường Ninh cười nói vui vẻ nhưng lại khiến một người nào đó cảm thấy không thoải mái. Sau đó cô nhìn sang anh, rồi chọc chọc vào tay của Lục Trường Ninh, nói nhỏ.
- Anh Trường Ninh, anh trai này nhìn thật sợ.
- Em đừng lo, cậu ta là như vậy đó... À đúng rồi, cậu ta là anh trai của hai người này nè.
Sở Dược Lam gật gật đầu, hóa ra là con trai lớn nhà họ Ngụy, còn tưởng là nhân vật nào. Sau khi đã kêu thức ăn xong thì cả bốn người nói chuyện với nhau khá vui vẻ, ngoại trừ tảng băng trôi Ngụy Long Ân thôi.
- Anh Trường Ninh, cuối tuần này anh có đi buổi tiệc của tập đoàn... Ừm... Tập đoàn Phi Diệu a?