Nhiều đàn em nhìn Lộ Căng oai hùm hằng ngày lại quỳ rạp dưới chân của một cô gái liền há hốc, cái mồm cũng muốn rơi xuống đất rồi. Cái cảnh tượng gì thế này? Đừng nói là những người ở quán bar này kinh ngạc, ngay cả Lục Trường Ninh cũng phải nhìn cô với cặp mắt khác, sau đó Sở Dược Lam liền nói.
- Muốn tha? Được thôi, cậu... Cậu lên đó múa cho tôi. Tôi sẽ xem xét tha cho cậu.
Lộ Căng nghe thấy liền nhanh chóng gật đầu, không chỉ vậy những người từng nếm trải cảm giác bị cô đánh liền không hẹn mà cùng nhau lên sân khấu để nhảy nhót, riêng một số người thì lại đứng chết chân ở đó nhìn cô. Bỗng chốc có một chàng trai bước ra nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ, sau đó nhếch mép nói.
- Con gái thế này thì làm gì được, anh em lên! Lấy lại danh dự cho đại ca!
Một top năm người cùng nhau xông lên, nhưng Sở Dược Lam không đáp trả chỉ uyển chuyển né tránh vừa né vừa xoa cằm, cô đang suy nghĩ bây giờ nên đánh một phát chết tươi hay đánh cho rơi răng như cái tên Lộ Căng kia nhỉ? Một chốc sau, Sở Dược Lam nhìn thấy hai nắm đấm đang vùng về phía cô, cô liền nhếch môi rồi giữ lại.
- Nên gãy tay hay gãy răng đây nhỉ?
Hai tên đó còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì cánh tay của mình đã bị bẻ ra đằng sau lưng, một tên thì la oái oái, một tên thì chỉ biết im lặng chịu đựng. Còn ba tên còn lại thì chẳng dám tiến lên nữa. Sở Dược Lam ngồi đè lên hai tên lúc nảy, tay liên tục đánh vào đầu của hai người họ, trong miệng còn luôn nói lớn.
- Này thì tụ tập đánh nhau! Này thì lập bè lập phái! Này thì nữ nhi yếu đuối! Bà đánh cho mày chết. Chừa nha mậy!
Sau một hồi đánh thì bên ngoài có hai vị cảnh sát đi vào, nhìn thấy một mớ hỗn độn liền lên tiếng nhắc nhở.
- Ai... Ai đánh nhau ở đây?
Một trong ba người kia liền chỉ tay về phía cô, sau đó liền nói.
- Là con đàn bà điên này, cô ta đánh anh em của chúng tôi.
Hai vị cảnh sát đó nhìn Sở Dược Lam, có chút nhíu mày. Nhưng chưa được ba giây thì đã thả lỏng ra, sau đó liền nghi hoặc nói.
- Cô... Cô là Sở tiểu thư?
- Hai người là đồng nghiệp của chú hai của tôi sao?
Hai vị cảnh sát đó liền xua tay cười cười. Cái gì gọi là đồng nghiệp chứ? Sở Khắc Huy là Thiếu Tướng, là Thiếu Tướng đại nhân đó, còn họ chỉ là hai viên cảnh sát nhỏ nhoi thôi, làm sao có may mắn biến thành đồng nghiệp cơ chứ? Sau đó hai vị cảnh sát đó nhìn cô, rồi nói.
- Tiểu thư... Việc này...
- À, đây là anh em của bạn tôi, họ đang muốn tôi giúp họ đấp bóp thôi, không cần quan tâm. Tôi nói đúng không? Lộ Căng!
Lộ Căng đang đứng trên sân khấu liền gật đầu như gà bổ thóc, hai viên cảnh sát kia nghe như vậy cũng gật gù, thôi thì dù sao đây cũng là cháu gái của Thiếu Tướng, tốt nhất là không nên dây vào, nếu không đừng nói cái công việc này ngay cả cái mạng nhỏ của hai người họ cũng không giữ được đâu. Sau đó, hai vị cảnh sát kia liền diện cớ rồi bỏ đi. Sở Dược Lam phủi phủi tay đứng dậy, sau đó ngoắc tay vào hướng của chàng trai mách lẻo lúc nảy.
- Cậu... Qua đây!
Chàng trai kia ngay lập tức sợ hãi, đến cảnh sát còn không làm được gì bà la sát này, thì ai mới có thể làm lại cô đây? Sau đó ánh mắt của Sở Dược Lam nhìn về phía đám người trên sân khấu, Lộ Căng nhanh chóng lại tiếp tục múa tay múa chân. Còn Sở Dược Lam khoác tay lên vai của cậu trai đó, nói.
- Cậu đang nghĩ ai có thể trị được tôi đúng không? Vậy thì để bà đây nói cho cậu biết. Cha tôi là Chủ Tịch Sở thị, mẹ tôi là chủ của Đế Chế Kim Cương, chú hai của tôi là Thiếu Tướng, thím hai là họa sĩ, cô út là chủ Spa, chú út là Tổng Giám Đốc Sở Thị. Bác cả là chủ tịch Mạc Thị, cô út và chú út là dân kinh doanh. Hừm... Gia đình tôi còn quen với bác sĩ và Giảng Viên Đại Học nữa. À nha... Không chỉ vậy, tôi còn quen với một số cán bộ công chức nhà nước. Ví dụ như... Thẩm phán, luật sư, cảnh sát, Nghị trưởng, phó nghị trưởng, tổng thư kí trong nghị viện đều là bạn tốt của cha tôi đấy.... À đúng rồi, cha tôi còn quen biết với một số đại ca trên giang hồ nữa.
Nhiều người nghe liền sợ hãi, không chỉ vậy... Sở Dược Lam còn nói tiếp.
- Cậu còn định mách lẻo với ai đây? Để tôi theo hầu.
Nghe như vậy, chàng trai kia liền như suy sụp, liền quỳ xuống ôm lấy chân của cô liên tục lắc đầu, nói.
- Chị Sở... Em sai rồi. Em sai rồi, em không dám nữa... Không dám nữa...
- Vậy thì... Lên đó nhảy với họ đi. Tôi đi vào trong đây.
Rất nhanh chóng trên sân khấu đã có rất nhiều người, Lục Trường Ninh từ nảy đến giờ còn chưa hết bàng hoàng, không chỉ vậy có người còn tốt bụng kể lại chuyển lúc nảy cho cậu ta nghe nữa chứ. Nghe xong Lục Trường Ninh liền rùng mình, cô gái này đúng là Atula đòi mạng thật mà. Trước khi Sở Dược Lam đi vào phòng còn nói với một chàng quản lý.
- Canh chừng đám người bọn họ, tôi chưa cho phép dừng thì không được dừng, nếu không... Tôi thiến!