Sở Dược Lam trở về nhà liền ngồi trên ghế sofa, nghĩ lại những món quà mà Tạ Mễ Hương đã tặng mình, hừm... Nhìn kĩ thì rất xấu nhưng mà thật sự cô cũng có chút thích, chỉ đáng tiếc cô đã nói với chú hai dặn chú ấy đem về cho Tiểu Linh mất rồi, mà con nhóc Sở Tuệ Linh này thì cũng rất thật thà, chỉ cần là cho nó thì nó liền lấy và không bao giờ trả lại. Sở Dược Lam thở dài một tiếng, cậu nhóc Sở Phi Dực từ bên ngoài đi vào, nhìn chị gái mình rồi có chút chán nản nói.
- Chị sao vậy?
- Tiểu Dực? Nghe giọng em mới có sao đấy. Em sao vậy?
Sở Phi Dực lắc đầu một cái rồi xách balo đi về phòng, cô muốn gọi lại nhưng thằng bé này khó mà nói với cô, nên cô cũng chỉ biết nhún vai. Bước vào căn phòng của mình, nếu như ở bên ngoài Sở Dược Lam ngọt ngào và thích màu hồng, thì phòng của cô bây giờ có chút khác lắm nha, nó không phải màu hồng mà là màu xám tro đầy lạnh lẽo, màu sắc chủ yếu của đồ vật là màu trắng và đen, Sở Dược Lam ngồi vào máy tính, cô gõ gõ vài cái liền hiện lên ảnh của một người đàn ông... Chính là Dã Lang.
Nếu như theo chú hai nói thì Dã Lang chỉ có thù oán với nhà ngoại của Ngụy Long Ân nhưng tại sao chú hai vẫn dặn cô nên cẩn thận với người đàn ông này? Bất chợt cô nhìn người đàn ông có chút quen mắt, hình như một trong số những người bạn xã giao của cô thì có một người có nét mặt khá giống với ông ta.
Sở Dược Lam nghĩ một lúc liền tìm kiếm cái gì đó trong hộp tủ, trong đó có hồ sơ của rất nhiều người nổi tiếng, đặc biệt là những hình ảnh của bạn bè từ thời thơ ấu cho đến những năm cấp ba, và những vị thiên kim tiểu thư và công tử nhà giàu khác nữa. Tìm kiếm một hồi thì cô cũng tìm được bức ảnh mà mình muốn, cô giơ tấm ảnh kia cạnh máy tính, nơi đang hiển thị ảnh của Dã Lang, cô nhíu nhíu mày. Quả là rất giống nhau.
Sở Dược Lam lật lại tấm ảnh, nhìn cái tên mà phía sau bức ảnh kia, bất chợt Sở Dược Lam rất nghẹn thở. T... Tại sao lại là cái tên này cơ chứ?
Cô siết chặt tấm ảnh trên tay. Nhìn lại khoảng thời gian trước, cô rất hoạt bát và cởi mở, vào năm cấp hai cô có quen biết một bạn nam, người đó rất tốt với cô, rất yêu thương, chăm sóc và lo lắng cho sự an toàn cũng như sức khỏe của cô.
Cô đã sớm ép bản thân mình phải quên gương mặt và cái tên này đi. Nhưng mà... Nhưng mà khi đọc lại cái tên này... Trái tim cô vẫn không tự chủ được mà nhói lên một nhịp.
[..................]
Cô nhớ năm đó là năm cuối cấp hai, Sở Dược Lam cô luôn là học sinh xuất sắc về mọi thứ, có thể nói cô chính là mẫu bạn gái mà nhiều người con trai mong muốn, từ bối cảnh gia thế cho đến học vấn và nhân phẩm đều rất tốt. Năm đó, Sở Dược Lam quen biết với một cậu bạn cùng lớp ngồi phía sau cô tên là Doãn Đa Tiệp, nhưng cậu bạn này chỉ lấy họ của mẹ, còn họ của cha thì hình như cậu ta không biết. Vô tình một ngày Sở Dược Lam nhìn thấy Doãn Đa Tiệp bị một đám bạn to con quay quanh nói là đồ không cha, cậu ta tức giận đánh cho ba, bốn bạn nam kia đến be bét máu. Sở Dược Lam có chút sợ nhìn Doãn Đa Tiệp.
Nhưng những ngày sau đó cậu ta luôn đi theo cô, cô cứ nghĩ cậu ta muốn giết người diệt khẩu, nhưng Sở Dược Lam hình như nghĩ sai rồi. Cậu ta đi theo cô chỉ đơn giản là muốn bảo vệ cô mà thôi. Đến cận kề đêm giao thừa, lúc cô đang ở nhà để sắp xếp lại một số học bạ của học sinh thì nhìn thấy học bạ của Doãn Đa Tiệp. Cha của cậu ta tên là Dã Bách Tường, mẹ là Doãn Hồng Liên, lý do là cha mẹ đã ly hôn nên cậu ta theo họ của mẹ, không chỉ vậy... Cha của cậu ta cũng đã chết mà nhà họ Dã lại không nhận đứa cháu trai như cậu ta. Lúc đó, Sở Dược Lam thật sự rất thương cảm với Doãn Đa Tiệp.
Nhưng đến khi tình cảm mà cô dành cho cậu ta không còn đơn thuần là sự thương cảm nữa, cô bắt đầu mở lòng mình ra, muốn một lần tiếp nhận cậu ta thì lại nhìn thấy một cảnh tượng rất chi là khinh bỉ.
Cậu ta đang cùng với bốn người bạn to cao hôm đó đứng nói chuyện, không chỉ vậy Doãn Đa Tiệp còn đưa tiền cho bọn họ, gương mặt vốn dĩ thường ngày như một thiên sứ thì bây giờ lại nở một nụ cười đểu.
- Cảm ơn chúng mày đã giúp tao.
- Đại ca, sao anh lại phải lấy lòng lớp trưởng Sở như vậy chứ?
- Vì nó là con nhà giàu, chỉ cần tao có được nó thì mẹ con tao sẽ không cần sống cực khổ nữa.
- Đại ca, vậy anh định làm gì tiếp theo?
- Nè, Lộ Căng, đợi vài ngày rồi bốn đứa tụi bây đứng chặn đường nó cho tao, tao sẽ tung chiêu anh hùng cứu mĩ nhân.
Sở Dược Lam nghe thấy liền đen mặt, gương mặt đang tươi cười liền thu lại ngay, thay vào đó là gương mặt lạnh lùng đến đáng sợ. Cô bước khỏi nơi đó với một trái tim nghẹt thở, nó thật sự rất đau đớn.
Sau những việc đó, trừ khi cô ở trong phòng của mình thì tính cách thật sự mới trỗi dậy, bao nhiêu năm nay cô vẫn không dám mở lòng với bất kì ai, cho dù là bạn hay là người yêu. Cho đến khi cô gặp được Cổ Hàn Lâm, người bạn lớn tuổi này không chỉ là bạn mà còn là bạn tri kỉ của cô, nếu không có Cổ Hàn Lâm có lẽ Sở Dược Lam đã bị mắc bệnh trầm cảm mất rồi...
Nhưng khi ở bên cạnh người ngoài, cô vẫn vui vui vẻ vẻ mỉm cười đến ngọt ngào là như vậy, nhưng bên trong của Sở Dược Lam đã sớm biến thành một con ác quỷ...
Cô bây giờ là ác quỷ! Là ác quỷ hút máu. Là Atula đến đòi mạng.
Sở Dược Lam lạnh lùng nhìn bức ảnh trên tay bị mình bóp đến nhăn nhúm lại, lạnh giọng nói.
- Doãn Đa Tiệp, không ngờ cậu và Dã Lang lại có quan hệ như vậy. Thảo nào... Gen khốn nạn vẫn không quên di truyền!