Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 43




Dưới ánh đèn trắng nhợt đung đưa như hoa tuyết, Thẩm Tư Á nằm ngửa trên thảm lông trắng, gò má ửng đỏ. Cô ngô nghê nói lảm nhảm.

Kể về sự si mê dại dột thuở thiếu thời lông bông lang bang, nửa đêm lao xe vun vút ngoài đường với kẻ ấy, gió như dao lướt qua mặt, cuộc sống tan chảy hoàn mỹ trong sự kích thích.

Một cô nàng ngỗ nghịch, một tay lưu manh đầu đường xó chợ, đến với nhau như điều hiển nhiên.

Không biết ai từng nói, con gái dậy thì sớm, còn con trai bất kể bao nhiêu tuổi, trong anh ta luôn cất giấu một linh hồn non nớt, huống hồ chàng thiếu niên lúc ấy còn chưa bước vào độ tuổi hai mươi.

Quãng thời gian ngợp trong vàng son ấy, người thiếu nữ một đêm bỗng trưởng thành, cô mong chàng trai làm nên sự lớn, nhưng anh ta cũng chỉ là vũng bùn không đủ cứng cáp để đắp lên tường, không ai dạy cho anh ta sống làm sao cho ý nghĩa. Anh ta chỉ biết phải trở nên hơn người, mới khiến kẻ khác khuất phục. Thủ đoạn hèn hạ thì đã sao, có tiền, có quyền, anh ta mặc nhiên giẫm đạp cả thế giới này dưới chân mình.

Tranh cãi liên miên, nửa đêm điên cuồng cấu xé, thấy nhau là thấy phiền. Hai người tính tình nóng nảy, không ai chịu nhường ai, sự dè bỉu và cả những từ ngữ sắc nhọn tổn thương cứ thế chĩa vào đối phương.

Cô gái mệt mỏi, không rõ giữa họ rút cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng cô mơ hồ nhớ quán rượu năm đó, chàng trai tuấn tú phớt cười tinh ranh, ánh đèn le lói đằng sau như bầu trời đầy sao, đôi mắt sáng như ngói lưu ly, chìm đắm trong huyên náo xa hoa.

Anh nói:

“Bạn gái em thiếu hiểu biết, đắc tội với anh Hải. Mong anh Hải nể tình, không chấp nhặt. Rượu chè bữa này, em xin được mời.”

Chàng trai cất giọng khàn khàn, hơi trầm, như món Nữ nhi hồng ủ dưới đất đã trăm năm, lúc mở nắp, hương bay nồng nàn gợn say. Làn môi thanh mỏng, phớt nụ cười nhạt, tựa hoa đào tháng Ba, hớp hồn cô.

Cô nghe anh em dưới trướng anh gọi mình là chị dâu nhỏ. Kể từ ấy cô theo anh luồn lách khắp ngóc ngách thành phố, cuộc sống chệch khỏi quỹ đạo.

A Hâm khuyên cô, anh ta không phải người tốt, cả hai vốn dĩ không cùng một thế giới. Những kẻ mưu sinh bằng cách lách luật như họ sớm muộn sẽ sinh chuyện.

Nước uống vào mình, nóng lạnh tự biết. Những gì Diệp Bạc Hâm nói lẽ nào cô chưa từng ngẫm đến, nhưng giữa biển người mênh mong, hiếm khi gặp được người tâm đầu ý hợp. Nhẽ nào cô chỉ bởi bận tâm thân thế của anh, vì tương lai mù mịt xa xôi mà rời bỏ anh?

Ai ai cũng bảo cô ngỗ nghịch, là đứa con gái hư hỏng. Chỉ có Hâm là nhìn thấu thâm tâm cô. Đày đọa là cái áo khoác ngoài của nỗi cô đơn. Những đêm trống trải khiến cô phát điên. Cô mượn men rượu để mà tê dại thần kinh, lấy hình hài phóng đãng để đối diện cuộc đời chính mình.

Diệp Bạc Hâm là cứu rỗi đời cô, còn anh là hơi ấm cô liều mình nắm lấy. Sau đó hơi ấm ấy biến thành lưỡi dao sắc lẹm trong giá lạnh, cứa cô trầy trụa khắp người, vậy mà cô không nỡ buông tay.

Tình yêu tuổi trẻ quá mãnh liệt, quá cố chấp. Chàng trai dùng cách thức quyết liệt nhất để dứt tình, kể từ đó thế giới của cô mất đi phương hướng.

Quãng thời gian khó khăn ấy, suýt thì cô hóa dại. Cô dùng tám năm để chữa lành vết thương, nhưng cứ mỗi độ đêm khuya vắng người, vết thương lại âm ỉ đau, nhắc nhở cô về mối tình đớn đau khắc cốt ấy.

Thời gian trôi vô tình, con tim phong trần chưa lúc nào quên hoài niệm.

Nhắc đến nỗi đau, Thẩm Tư Á nằm nghiêng ra, từ từ co quắp hai đùi, vùi vào đầu gối, nấc lên đớn đau như con thú bị nhốt.

Diệp Bạc Hâm chứng kiến tình yêu giữa hai người. Giang Diệc Đình của ngày đó, cô cho là anh ta yêu Thẩm Tư Á say đắm, nhưng cả hai còn quá trẻ, không đủ sức gánh đỡ tình yêu nặng nề đớn đau ấy.

Khoảng thời gian Giang Diệc Đình mất tích, Thẩm Tư Á suy sụp hoàn toàn. Thế giới tinh thần không nơi gửi gắm, ngoại trừ cô, không ai quan tâm sự sống chết của cô ấy.

Hai tháng khổ nhất, cô ngày đêm ở bên Thẩm Tư Á, sợ rời ra là Thẩm Tư Á sẽ biến mất khỏi thế giới này mà chẳng hề lưỡng lự.

Cô không ngăn cản họ yêu nhau, nhưng là kẻ đứng ngoài, cô hiểu rõ cả hai sẽ không thể đến với nhau. Không ngờ Thẩm Tư Á lún sâu đến thế, suýt thì quyên sinh.

“Qua cả rồi, cậu vẫn có tớ...”

Nhẹ nhàng xoa lưng cô, Diệp Bạc Hâm nằm xuống bên cạnh. Thẩm Tư Á run bần bật, ngước cặp mắt sưng đỏ, gục vào vai Diệp Bạc Hâm òa khóc.

Mặc kệ nước mắt lăn trên gò má, cô nói:

“Tớ luôn đợi anh ấy trở về, đợi một lời giải thích, tại sao lại không cần chị nữa? Bảo anh ấy làm chuyện tử tế cũng là vì bản thân anh ấy, vì tương lai cả hai. Tớ chịu đựng quá đủ những ngày tháng thấp thỏm hãi hùng. Tớ sợ đột nhiên có một ngày đọc trên báo thấy tin chỗ nào đánh nhau, chết bao nhiêu người. Tớ sợ nhìn thấy anh ấy nằm lạnh lẽo ở nơi xó đường bẩn thỉu.”

Tám năm qua, cô vẫn không cho rằng mình có điều sai. Tuổi trẻ, thân bất do kỷ, lạc đường lầm lối có thể tha thứ, nhưng cứ đi mãi lối cũ là do sự ngu suẩn của anh ta.

Anh ta chỉ là kẻ khốn nạn, bại hoại, nhưng cô nguyện ý theo anh ta? Còn anh ta? Chưa một lần cố gắng, thậm chí phủ nhận tình yêu của cô, mắng cô nông cạn, không sống được thì biến.

Diệp Bạc Hâm đưa tay quệt nước mắt của Thẩm Tư Á. Cô nói:

“Thực ra một tháng trước tớ có gặp anh ta. Tớ sợ cậu buồn, không dám kể. Cậu có biết bây giờ anh ta trở tành người thế nào không?”

Thẩm Tư Á cười đắng cay, dường như có chút sợ sệt, đồng tử hơi co lại:

“Anh ta giờ thì vẻ vang rồi. Ai nấy đều gọi anh ta là đại ca, mắt nhìn thôi cũng khiến người ta chết khiếp. Ha! Lúc gặp anh ta, xung quanh đó có rất nhiều kẻ mặc áo đen, hông còn dắt súng nữa.”

Diệp Bạc Hâm giật mình, người thế nào mới dắt súng. Cô chả lẽ không hiểu, nhà nước quản lý súng ống vô cùng chặt chẽ, đến cảnh sát cũng chỉ lúc làm nhiệm vụ mới mang súng.

Diệp Bạc Hâm nghiêm túc nói:

“Tư Á, gã ta quá nguy hiểm, từ lâu đã không còn là tay lưu manh đầu đường xó chợ năm xưa nữa rồi. Cậu nghe tớ, tránh xa gã ra.”

Dạo gần đây rốt cuộc cô đang làm gì, vì sao chẳng hề nhận ra sự khác lạ ở Thẩm Tư Á?

Nếu cô có thể kịp thời ngăn cản, hoặc khuyên bảo cô ấy, thì cả hai đã chẳng có chuyện lằng nhằng.

Diệp Bạc Hâm hối hận bứt tóc, mong sao mọi thứ vẫn kịp.

Tư Á à, chớ đừng đâm đầu vào như mười năm trước, để nhận lại kết cục đau đớn cả thể xác lẫn tâm hồn.

Thẩm Tư Á say lướt khướt, mải mê đắm mình trong quá khứ, cô không cảm nhận được tâm trạng rối bời của Diệp Bạc Hâm. Cô khúc khích cười, chuyện nói lan man.

“Anh ta không còn là lưu manh quèn nữa rồi. Hâm ạ, cậu biết không, tớ từng thấy anh ta chĩa súng bắn người khác, đoàng, máu từ bụng ngưới kia xối ra, gã kia trợn trạo nằm vật ra đất.”

Khung cảnh ấy cả đời khó quên. Dẫu là tám năm trước, cùng lắm cô chỉ chứng kiến đám du côn hỗn chiến, chứ chưa từng tận mắt thấy một người sống sờ sờ lại chết trước mặt mình.

À không, chết chưa thì cô không nhớ, cô chỉ nhớ lúc ấy hai tai ù ù, chân cẳng nhũn ra, trượt xuống theo cầu thang. Cho đến lúc hoàn hồn thì trên đất chỉ còn vũng máu.

Đám người kia mặt mũi bặm trợn, người sực lên sát khí, nhưng trước mặt anh ta lại không dám phát tiết.

“Tớ không rõ họ có thù hằn gì với nhau, nhưng kẻ kia đã quỳ xuống đất, nhận là mình sai rồi, gã còn vợ con phải chăm sóc, cầu xin được tha mạng. Để anh ta nguôi giận, thậm chí gã này còn tự chặt cánh tay, thế mà anh ta... anh ta vẫn nổ súng. Tớ vốn hiểu anh ta không phải kẻ tử tế gì cho cam, nhưng tớ không ngờ anh ta tuyệt tình, dã man đến mức này...”

Sao mà không sợ cơ chứ, giờ nghĩ lại hai chân vẫn bủn rủn.

Diệp Bạc Hâm nghe mà khiếp đảm. Nhớ lại Giang Diệc Đình đã nói, đêm qua họ ngủ với nhau, mà cô nhỏ Thẩm Tư Á này lại còn hùng hồn lên tiếng, xáng cho anh ta hai cái bạt tai.

Diệp Bạc Hâm rùng mình. Thẩm Tư Á hồn nhiên thế ư, sao còn dám dây dưa với anh ta?

Nhưng nếu đúng thật như Thẩm Tư Á kể, thì Giang Diệc Đình đã khác rồi, mà anh ta vẫn chấp nhận để cô phát tiết, vậy e là Giang Diệc Đình vẫn còn tình cảm chưa dứt với Thẩm Tư Á.

Màn đêm ập đến, ngoài cửa số đèn đường đã lên, dọc dãy này là khu biệt thự, người giới thượng lưu vốn giáo dục cao, bất kể là đêm hay ngày lúc nào cũng tĩnh mịch, không tiếng gọi í ới, trẻ con không kêu nhặng xị khắp sân, người già cũng chẳng lớn tiếng quát mắng.

Đêm, yên ắng đến sợ.

Thẩm Tư Á căm ghét quay về căn nhà không hơi người này. Cô sợ sự cô độc. Nhưng căn biệt thự này là nơi cô lớn lên, mọi ký ức về mẹ đều ở đây, nên không nỡ bỏ đi.

Vừa yêu vừa hận, chính là thứ tâm lý kì quặc trong cô.

Diệp Bạc Hâm đẩy cửa vào, thấy cô đang tựa cửa sổ, ngóng ra bên ngoài. Đèn vẫn chưa bật. Bóng đèn đường loang lổ ánh lên gương mặt, gắn thêm hiu quạnh.

“Cậu tỉnh rồi à?”

Diệp Bạc Hâm mò nút công tắc trên tường, ấn nhẹ, bật đèn.

Ánh sáng đường đột hơi chói, mắt lóa đi chốc lát, Thẩm Tư Á nheo mắt, ngoảnh đầu nhìn cô:

“Vẫn chưa về à?”

Bỏ qua những lời khó nghe, Diệp Bạc Hâm cười nhẹ:

“Quẳng con ma men ở đây, đến cơm không thèm nấu, tớ sợ nửa đêm chị chết đói mất.”

Đầu mũi phảng phất mùi thơm, mắt Thẩm Tư Á sáng rỡ:

“Cậu nấu cơm đấy à?”

Diệp Bạc Hâm không tiểu thư như Thẩm Tư Á. Tài nghệ bếp núc của Diệp Bạc Hâm điêu luyện, nhưng lười xuống bếp, đến nỗi Thẩm Tư Á nói hết nước hết cái, thỉnh thoảng uy hiếp dụ dỗ mới có được bữa ăn.

Không ngờ tối nay có lộc ăn rồi.

Cả ngày không cơm nước, bụng đói meo, Thẩm Tư Á nhồm nhoàm vừa ăn vừa giơ ngón tay cái với Diệp Bạc Hâm.

“Ờm, ngon quá đi mất, sau này ai rước được cậu người ấy có phúc hưởng rồi.”

Thẩm Tư Á quên béng mất việc Diệp Bạc Hâm đã đăng ký kết hôn. Cô ợ lên một cái, Diệp Bạc Hâm liền chan một bát canh đưa cô. Cô vội vàng uống ngay một hớp, đoạn dùng giọng thương lượng nói:

“Hay là, cô làm đầu bếp cho chị, chị trả lương cho?”