Ông Xã Ngỗ Ngược

Chương 10




Tiểu Dĩnh thiếp đi vì quá mệt mỏi, đến lúc cô tỉnh dậy thì đã không còn thấy Âu Phàm ở nhà nữa. Cô đi xuống dưới nhà thì thấy Tiểu Mạn đã dậy từ lúc nào, cô ta nhìn cô chằm chằm. Tiểu Dĩnh bắt gặp ánh mắt này thì cảm thấy hơi khó chịu, cô liền đi tới hỏi Tiểu Mạn:

- có chuyện gì mà mới sáng sớm cô đã mặt nặng mày nhẹ thế?

Cô ta trợn mắt lên nhìn Tiểu Dĩnh:

- cô còn có thể mở mồm ra hỏi được hay sao? Có biết thân phận của mình là gì đúng không. Ông chủ thì dậy từ lúc nào rồi, còn con ở như cô lại ngang nhiên ngủ tới giờ này.

Tiểu Dĩnh ngước mắt lên nhìn đồng hồ, bây giờ mới là 6:30 sáng. Cô cảm thấy không khuất phục liền Nói với Tiểu Mạn:

- tối hôm qua tôi phải dậy từ 2 sáng để nấu cháo cho cô ăn đấy, có hiểu không?

- Cô chỉ là con ở trong nhà, tôi mới chính là bà chủ ở đây. Cô giám lên tiếng hay sao?

- Nếu như tính về luật pháp, thì tôi mới là vợ chính thức của Âu Phàm. Cô chính là kẻ thứ 3 đấy.

- cô giám

- tôi có gì mà không dám, để yên thì tôi còn nể mặt. Cô nghĩ tôi ngu ngốc đến mức để cho người khác bắt nạt hay sao?

Mặc dù Tiểu Mạn cảm thấy rất tức giận, Nhưng cô ta không nói thêm gì nữa mà bỏ ra ngoài. Trong nhà Bây giờ chỉ còn mỗi tiểu Dĩnh, cái cảm giác trống trải cô đơn Nó bao quanh khiến cô cảm thấy nghẹt thở. Cô chợt nhớ tới bà nội, nên xu xếp đồ đạc để đến thăm bà.

Từ nhà Âu Phàm đến nhà bà nội đi xe buýt mất 15 phút, dù đã đến đây lần thứ hai nhưng cô vẫn không khỏi trầm trồ trước vẻ đẹp của ngôi nhà bà nội đang ở. Bà nhìn thấy tiểu Dĩnh thì vui lắm, vội vã ra nắm tay cô kéo vào nhà. Bà âu yếm nhìn tiểu Dĩnh:

- con mới đến thăm bà hôm qua thôi mà, ở nhà với Tiểu Phàm chứ. Kẻo nó lại ghen với bà mất.

Thực sự thì Tiểu Dĩnh rất muốn nói cho bà nội biết là anh ta chẳng hề có cảm giác gì với cô và lấy cô cũng chỉ là do chiều ý bà mà thôi. Nhưng cô nào dám nói ra những lời đó, chỉ dám nghĩ trong đầu rồi nuốt chúng ngược vào bên trong. Cô cố tỏ ra vui vẻ rồi nói với bà nội:

- bố mẹ con đều đã đi vắng cả rồi, con thực sự rất thèm hơi ấm của gia đình. Nên con tới đây để thăm bà nội.

- Con bé này nói chuyện kỳ lạ quá, chẳng phải có Tiểu Phàm đang ở bên cạnh con hay sao. Từ giờ thằng bé chính là gia đình của con chứ còn gì nữa.

- Anh ấy đi công tác rồi bà ạ!

Bà nội vừa nghe thấy câu đó thì vỗ bàn cái rầm, hình như bà có vẻ hơi tức giận:

- cái gì, con nói là nó đi công tác rồi hay sao?

Tiểu Dĩnh cảm thấy không khí có chút bất an nên nói với bà nội:

- anh ấy cũng cảm thấy buồn lắm, Nhưng công việc này không có anh ấy thì không ai giải quyết hộ. Nên anh ấy phải đi thôi bà. Anh ấy mới gọi điện về nói là rất nhớ con.

- cho dù như thế thì cũng không được, nó định không cho con đi hưởng tuần trăng mật hay sao?

- con chịu thiệt thòi một chút cũng được, Miễn sao công việc của anh ấy tốt đẹp, thì con đã cảm thấy vui lắm rồi.

Bà nội nhìn tiểu Dĩnh bằng ánh mắt yêu thương:

- Tiểu Phàm lấy được con quả làm có phúc, con đúng là một người vợ tốt, một đứa con hiếu thảo.

Nếu như anh ta nghĩ được một nửa như bà nội thì tốt quá. Đằng này anh ta đâu có coi cô là vợ, cô chính là con ở trong nhà anh ta mà thôi. Người mà anh ta coi là vợ chính là tiểu Mạn kìa.

Bà nội nói chuyện với Tiểu Dĩnh thêm một lát thì chợt nhớ ra điều gì đó:

- à Hai ngày nữa bố mẹ chồng con trở về nước đấy, con nhất định phải qua đây để phụ bà làm một số món ăn, rồi chào hỏi bố mẹ chồng luôn.

Nghe thấy bố mẹ chồng mà mặt Tiểu Dĩnh mất đầu biến sắc, cô hỏi dò bà nội:

- bố mẹ có dễ tính như bà nội không ạ?

- Con bé này ngốc quá, bố mẹ chồng con rất yêu thương Tiểu Phàm Nha. Vì vậy chắc chắn sẽ yêu thương con thôi.

- con thực sự cảm thấy lo lắng lắm, sợ bố mẹ sẽ không thích con.

- đừng lo, không cần lo gì cả.

Trong khi ở đây tiểu Dĩnh bắt đầu cảm thấy lo lắng khi đối mặt với bố mẹ chồng, thì ở nhà Tiểu Mạn đã lấy điện thoại gọi cho ai đó:

- con nghe nói bác sắp về nước rồi đúng không ạ,?

Tiếng Nói Ấm Áp ở đầu dây bên kia:

- Đúng rồi con, Hai ngày nữa bác về với Tiểu mạn nhé.

- con thực sự là rất nhớ Bác.

- có thật không? Hay là chỉ nhớ Tiểu Phàm thôi?

Hai má Tiểu Mạn bắt đầu ửng đỏ, cô e thẹn nói vào bên trong điện thoại:

- Con đang ở bên cạnh anh phàm nè bác. Anh ấy đi công tác rồi Mấy ngày hôm nữa mới về ạ.

Đầu dây bên kia ngập ngừng một lát rồi hỏi:

- lần này bà nội gọi hai bác về để xem mặt cô dâu mới, con không cảm thấy đau lòng hay sao?

Cô ta bắt đầu trả vờ buồn giận khóc lóc:

- con thực sự cảm thấy rất đau lòng. Nhưng bác gái cũng biết là bà nội không thích con mà. Bây giờ không biết phải làm thế nào. Con chỉ muốn bác về đòi lại công bằng giúp con, Cô ta không biết đã làm cách nào mà quyến rũ được anh ấy, để anh ấy đồng ý lấy cô ta làm vợ.

Rồi Cô ta bắt đầu khóc, tiếng khóc càng lúc càng nức nở hơn. Mẹ Âu Phàm ở đầu dây bên kia vội vàng dỗ dành cô ta:

- thôi tiểu mạn đừng khóc nữa, bác nhất định sẽ về làm rõ mọi chuyện. Bác Chỉ có thể chấp nhận một người con dâu như con thôi, Con là một đứa con gái ngoan ngoãn. Gia đình hai bên lại môn đăng hộ đối nên bác nhất định không để cho nó lấy một đứa con gái nào khác.

- Con cảm ơn bác ạ. con thực sự rất mong bác về ạ. vậy thôi con tắt điện thoại nhà bác, bác giữ gìn sức khỏe ạ.

- Ừ con gái.

Cô ta vừa tắt điện thoại thì trên môi nở một nụ cười gian xảo, rồi cô ta tự nói một mình:

- tiểu Dĩnh à tiểu Dĩnh, cái thân phận mà tôi đưa cho cô chỉ là hư ảo mà thôi, Còn tất cả mọi thứ là của tôi.

Suy cho cùng cô ta chính là một kẻ ngu ngốc, Nếu muốn nằm trọn mọi thứ trong tay thì nên làm tốt vai trò của một người vợ, một người con dâu mới phải. Rồi sau đó sinh cho Âu Phàm một đứa con kháu khỉnh, anh ta nhất định cả đời sẽ yêu thương chiều chuộng cô ta.

Nhưng cô ta lại không muốn như thế, chỉ muốn một mình chiếm hữu tất cả nhưng lại không muốn đi sinh bất cứ một thứ gì. Trên đời này cái gì cũng có hai mặt, làm sao có thể chỉ muốn tốt cho bản thân mình được.

Tiểu Dĩnh đang nói chuyện với bà nội thì có điện thoại, là điện thoại của Âu Phàm. Cô có chút do dự, sau cùng thì cũng nghe.

- alo!

- cô đang ở đâu?

- có chuyện gì không? tôi...

cô chưa kịp nói hết câu thì Âu Phàm quát:

- - tôi đã dặn cô ở nhà chăm sóc cho Tiểu Mạn rồi đúng không? vậy thì tại sao cô lại không ở nhà nấu cơm cho cô ấy.

- tôi có việc ra ngoài một chút, lát nữa sẽ về liền.

cô cảm thấy hơi bực nên tắt điện thoại. Tiểu Mạn của anh ta cũng là người bình thường giống như cô, cũng có chân có tay như bao nhiêu người bình thường không phải sao? cô ta còn không coi đồ ăn cô nấu là để cho người ăn, vậy sao cô phải nấu? cô ta đâu có cần.

Dù nghĩ như vậy nhưng cô vẫn xin phép bà:

- bà ơi con không ở đây ăn cơm được rồi, ở nhà còn rất nhiều chuyện cần con làm ạ.

Bà nội khi nghe Tiểu Dĩnh nói thì trong lòng cảm thấy có chút nghi hoặc. Nhưng bà vẫn nói với cô:

- con không ở được thì ta cũng không muốn ép buộc. Để khi khác bà cháu ta tâm sự nhiều hơn.

- vâng ạ, con xin phép về trước ạ.

Sau khi Tiểu Dĩnh đi khỏi thì bà nội lấy điện thoại gọi cho người thân cận:

- Cậu đi theo Tiểu Dĩnh đi, điều tra xem cuộc sống hiện tại của con bé bây giờ như thế nào?

- nhưng...

- có chuyện gì?

- tôi sợ sẽ bị Âu Tổng trách phạt.

Nghe hắn ta nói xong thì bà nội nổi giận lôi đình, bà lập tức quát lớn:

- im ngay, bây giờ cậu dám cãi lời tôi hay sao? cậu còn muốn làm việc nữa không?

- tôi xin lỗi, xin lỗi bà chủ..

Cậu ta vội vàng xin lỗi nhưng cũng không thể làm bà nội nguôi giận. Bà tiếp tục quát tháo:

- giám cãi lại lời nói của tôi coi như cậu chán sống rồi. Chuyện hôm nay tôi nói cậu làm, tuyệt đối không được nói cho Tiểu Phàm nghe. Nếu không đừng có trách.

Bà nội tức giận tắt điện thoại. Bà hiểu ngay được vấn đề đó là người của bà đã bị cháu trai mua chuộc. Những kẻ dễ bán đứng chủ của mình thì tuyệt đối bà sẽ không giữ lại. Hắn ta nhất định phải trả giá cho sự phản bội của mình.