Ông Xã Là Minh Tinh

Chương 10




Sau khi Tôn Mân Hạo cùng Triệu tổng ngả bài không lâu, tất cả truyền thông liền không viết báo có liên quan đến Alan nữa. Dù sao ở đài loan, , một con mèo ăn cá cũng có thể có nguy cơ bị phát sóng trực tiếp lên truyền hình, thế nào cũng không sợ không có tin tức có thể báo. Mà sau scandal của Alan, thì truyền thông và trang đầu các báo, là tin một nữ minh tinh chưa cưới sinh con.

Tôn Mân Hạo nhìn tờ báo có chút sầu não. Cái tên nữ minh tinh chưa lấy chồng liền sinh con này cũng đã từng nổi tiếng qua ! Hiện tại mặc dù không có xinh đẹp như lúc trẻ, cũng dựa vào thực lực của bản thân để ngồi vững vị trí của một nữ minh tinh , có một chút người ủng hộ, thế nào lại. . . . . .

"Lô ca, em có chuyện muốn nói với anh." Tôn Mân Hạo nói.

"Chuyện gì?" Lô ca đang lái xe liền đánh một cái tấp vào bên đường.

"Sang năm khi hợp đồng hết hạn, em sẽ không tiếp tục làm việc nữa." Giọng của Tôn Mân Hạo giống như đang nói về thời tiết hôm nay vậy.

Lô ca liền run tay một cái.

”Cái gì? Không phải tôi đã nói với cậu không được ăn nói linh tinh rồi sao?" Lô ca liền chửi rủa, "Nếu như cậu dám đi ăn máng khác, tôi bảo đảm khi cậu tới công ty mới để ra album đĩa nhạc mới, thì Triệu tổng sẽ giúp cho người gây rối, để cho cậu tự mình đánh mình, cậu tin hay không?"

"Đương nhiên tin." Tôn Mân Hạo nói.

Anh cũng không phải mới vào giới giải trí vào ngày đầu, đây chính là biện pháp để ràng buộc nghệ sĩ sao anh có thể không biết được?

"Vậy mà cậu còn dám nói lung tung." Lô ca liền lườm hắn một cái.

"Lô ca, em tin anh nên mới nói thật với anh, ở đây cũng không có người khác rồi, anh hãy tin là em nói thật!" Tôn Mân Hạo liền để tờ báo xuống, ở phía sau nhìn chằm chằm Lô ca, "Anh cho rằng em thật sự muốn làm việc cho Triệu tổng sao?"

"Ách. . . . . ." Lô ca liền cau mày, cảm giác nói cũng không đúng, nói không tin cũng không đúng.

"Trước kia không có em thì công ty vẫn còn nhiều nghệ sĩ khác, Triệu tổng cũng sẽ không chú ý tới em. Hiện tại không giống nhau, nhất cử nhất động của em ông ta đều nhìn chằm chằm!" Tôn Mân Hạo thở dài, "Tất cả mọi người nói Triệu tổng bí hiểm, em cũng cảm thấy như vậy, đã nhiều năm như vậy rồi, em lại không biết ông ta đang nghĩ cái gì chứ? Không bằng anh nói cho em biết đi! Sang năm em có nên kí tiếp tục hợp đồng không?"

"Mánh khóe của Triệu tổng, giao thiệp đều tốt, mặc dù ai cũng không biết ông ta đang nghĩ cái gì, nhưng dầu gì chỉ cần cậu chính là Thiên vương châu Á, ông ta cũng không động tới cậu. Dù sao thì ekip cũng là người quen, hợp tác cũng cũng ăn ý. . . . . ." Lô ca liền phân tích cho anh nghe..

"Vấn đề là, em thật sự có giá trị lợi dụng như vậy sao?" Tôn Mân Hạo cầm trên tay tờ báo rồi gập lại, đưa lên phía trước đến trước mặt Lô ca, anh liền nhìn vào khuôn mặt trên thật to hình, cùng với tựa đề bắt mắt

Tựa đề viết: "Hình ảnh ngọc nữ tan vỡ" !

"Anh xem, Ôn Quý Hương năm đó không phải là rất nổi tiếng sao? Huống chi nếu như em tiếp tục nổi tiếng thì sẽ như thế nào? Triệu tổng muốn nâng một người trẻ tuổi hơn thay thế em cũng không phải là chuyện khó khăn." Tôn Mân Hạo nói.

Ôn Quý Hương năm đó được xưng là ngọc nữ số một của đài loan, là người duy nhất cùng với ngôi sao Hồng Kông chống tại công ty quản lý, kết quả thì sao đây? Còn không phải như vậy sao.

"Không đơn giản như vậy đâu! Cậu cho rằng tìm được người nghệ sĩ trẻ có thể hát có thể nhảy có thể diễn, vẫn còn rất có thể chịu được cực khổ là rất dễ tìm sao? Tôi đã tìm 7, 8 năm, cũng không còn tìm được có một người bằng một nửa của cậu!" Lô ca liền ủ rũ nói, không nhịn được oán trách mấy câu.

Tôn Mân Hạo mặc dù tư chất cực tốt, nhưng dù sao anh cũng không phải xuất thân từ trường nghệ thuật.. Hai mươi tuổi mới chính thức học vũ đạo nhưng có trời biết anh phải chịu nắn gân biết bao đau đớn, nhưng anh lại không oán trách, ngược lại càng thêm cố gắng mà đem vũ đạo một lần lại một lần luyện đến hoàn mỹ.

Ngoài ra, ca hát cũng tốt, diễn vai cũng tốt, bất luận là công việc lớn nhỏ, anh đều dùng toàn lực ứng phó, chẳng lẽ một nghệ sĩ như vậy rất dễ tìm sao?

Đều là bởi vì quan hệ của anh, hại anh tìm người mới tiêu chí cao hơn trước rất nhiều, đàn em trước mặt là một nghệ sĩ thật sự. Lô ca liền nghĩ thầm.

"Đừng nữa nói lảng ra chuyện khác nữa, Lô ca,bây giờ là đối với Triệu tổng em cảm thấy lo lắng." Tôn Mân Hạo nhìn lại tờ báo một chút, rồi lại thở dài.

"Cậu đã nói chuyện này với ai rồi?"

"Không có,em chỉ nói với anh thôi."

Lô ca liền trầm mặc một lúc lâu, mới nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ nghĩ cách cho cậu, nhưng cậu phải đồng ý tôi, cậu không được nói chuyện này cho ai biết, , bao gồm Solane và cả Lâm Oánh, càng không thể tiết lộ ra ý đồ muốn chuyển sang công ty khác nữa."

Thật ra thì nói cho cùng, nghệ sĩ vốn là không cần trung thành với công ty, cái gọi là chim không biết chọn cây mà đậu, nghệ sĩ sẽ nghĩ phải thay đổi đến đối công ty đại diện có lợi cho mình nhất, đó cũng là chuyện bình thường.

Vấn đề duy nhất của nghệ sĩ đối với công ty chính là khi chia tay có vui vẻ hòa thuận hoặc im lặng ra đi hay không..

Tôn Mân Hạo dĩ nhiên biết Lô ca khó xử, thấy anh vẫn còn trợ giúp cho mình, không nhịn được nói cám ơn với anh: "Cảm ơn anh, Lô ca."

“Đừng vui mừng quá sớm! Qua năm tới, nếu câụ muốn làm tốt công việc, không chỉ cần làm xong mà thôi, còn phải làm cho tốt như trước kia nữa, nếu như trước đó bị ông ta nhìn ra, thì tôi khẳng định ông ta sẽ không buông tha cậu đâu!" Lô ca liền đe dọa.

"Dạ! Tuân lệnh." Tôn Mân Hạo chào theo kiểu quân lễ.

Tôn Mân Hạo biết cũng rất nhiều người cảm thấy giới văn nghệ rất loạn, mà nhìn vài năm nay của anh, anh cũng thật cảm thấy đây không phải là một nơi dễ dàng lăn lộn, có lúc có vài người đến gần anh, nhìn như là thật tâm đang muốn cùng anh lui tới, thật ra thì cũng chỉ là giao tiếp xã giao, nếu không nữa thì chính là muốn đào chỗ tốt từ trên người anh hay là muốn thăm dò cái gì đó..

Những năm gần đây, Tôn Mân Hạo cũng dần dần phát giác, khi bạn càng thành công thì bên cạnh người thật lòng ngày càng ít!

Nhưng anh vẫn thủy chung tin tưởng, ít nhất người đã hướng dẫn anh vào đây, Lô ca là người thật lòng.

"Phut! Được rồi, tôi nhận!" Lô ca hết cách liền thỏa hiệp với anh.

Thời gian trôi mau, tuế nguyệt như thoi, rất nhanh đã đến kì hạn hợp đồng của Tôn Mân Hạo. Bởi vì năm ngoái Alan nhận tham gia vào bộ phim của Peter Wu "Đường cùng Tam Bộ Khúc" và cuối cùng là bộ"Cấm địa" , thành công đánh vào thị trường Tây Phương, căn cứ vào bản hợp đồng mà Alan hiệp ước đến kỳ nửa năm trước, liền liên tục có công ty đại diện tìm tới cửa nói chuyện hợp tác, trong đó thậm chí có không ít công ty đại diện của ngoại quốc.

Vốn là Lô ca có hỏi Tôn Mân Hạo, có tính ra ngoài hoạt động độc lập không ? Bởi vì có không ít những ngôi sao đã hết thời cuối cùng đều là mình mở công ty, nhưng Tôn Mân Hạo nói rõ công ty cũng không phải là chí hướng của anh, anh chỉ muốn đem công việc của mình làm xong là tốt rồi.

Tôn Mân Hạo cũng hỏi Lô ca, có muốn anh bỏ tiền ra thành lập công ty đại diện cho Lô ca không? Lô ca nghe sau khi cười khổ nói anh là trời sanh là mệnh lao lực, so với ngồi phòng làm việc, anh thích chạy chung quanh hơn.

Sau một hồi đàm luận qua, hai người quyết định vẫn là đem trọng tâm đặt ở thị trường châu Á,lựa chọn một công ty có kích thước hơi nhỏ hơn, nhưng phong cách và tiêu chí phải thật chuyên nghiệp, sau này hai người thậm chí còn trở thành cổ đông lớn nhất của công ty.

Cho tới Triệu tổng bên kia, cũng không biết Lô ca đến cuối cùng dùng cái gì biện pháp, Alan cuối cùng là cùng công ty chia tay trong hòa bình. Tôn Mân Hạo không hỏi, nhưng anh biết Solane khẳng định bỏ khá nhiều công sức trong này.

Đại sự đã quyết định xong,một năm liền lại đến cuối năm, năm này qua đi, liveshow sắp tới của Alan chính là tâm điểm lớn nhất trong năm, cũng là trắc nghiệm xem vận mệnh của Alan có hay không giống như trước kia không, vì vậy Tôn Mân Hạo cùng Lô ca cũng không dám khinh thường.

Lâm Oánh không dám nói cho người nhà của cô biết, là ông xã Alan thân ái của cô đã đi chuẩn bị cho liveshow rồi, ở phía trên vừa ca vừa nhảy múa, còn phải chạy show ở cả ba nơi! Cho nên cô chỉ có thể giống như năm trước một dạng, giống như khuê phòng oán phụ canh giữ ở trong nhà lễ mừng năm mới.

Chỉ là năm này có một chỗ bất đồng, chính là cô có thêm một người bạn, cũng chính là bạn tốt Khâu Thục Ngọc .

Chị dâu của Khâu Thục Ngọc ở tại nước Mĩ đã sinh em bé, cho nên ba mẹ của cô đã sớm về hưu cũng đã đáp máy bay qua nước Mĩ một chuyến, cho nên lễ mừng năm mới trong nhà chỉ có cô ở đây.

Lâm Oánh sau khi biết tình huống của cô, liền hỏi cô ấy có muốn tới nhà cô cùng nhau đón năm mới không? Khâu Thục Ngọc liền nghĩ cũng không có nghĩ gì liền gật đầu đáp ứng.

"Có gì hay để xem không? Cũng đã lâu không xem TV rồi." Lâm gia Oánh ngồi ở trên ghế sa lon cầm cái điều khiển ti vi bấm loạn, vòng tới vòng lui không biết nên xem cái gì.

Khâu Thục Ngọc ngồi ở ghế sa lon bên kia gặm potato chip nói: "Âm nhạc mừng năm mới thì sao! Nếu không thì cậu muốn xem cái gì?"

"Đây không phải là vấn đề! Tớ cảm thấy năm nào cũng giống nhau!" Lâm gia Oánh liền gãi gãi đầu, sơ ý một chút liền không nhịn được đá chân.

Kỳ quái! Vì cái gì mà mỗi lần xem tin tức trên TV lại có loại cảm giác rất quen thuộc? Giống như bọn họ đều không ngừng lặp lại những thứ giống nhau.

"Bởi vì người đài loan thích xem những thứ này ! Cậu cho là họ thích những tin tức dạng giết người cướp của hay dịch bệnh sao?" Khâu Thục Ngọc cũng lấy tư thế ngồi không thục nữ, cả người ngồi phịch ở ghế sa lon một chỗ khác.

Dù sao hai người bọn họ cũng đã quen thuộc đến nỗi giống như chị em ruột rồi, không có khác biệt, cũng không cần chú ý hình tượng thục nữ.

"Ai nói? Tình hình chiến tranh của Nam Bắc Hàn cũng rất nhiều người đang quan tâm !" Lâm gia Oánh liền phản bác.

"Phụt! Sao lại quan tâm? Căn bản là đang nhìn náo nhiệt á!" Khâu Thục Ngọc thục liền hừ lạnh một tiếng, thúc giục: "Được rồi, đừng làm loạn nữa, mau cùng xem ông xã của cậu đi"

"Ai nha! Chồng tớ rất đẹp trai." Lâm gia Oánh đang cầm hai gò má thẹn thùng nói.

"Cậu không thông cảm một cái người ta đang cô đơn sao?" Khâu Thục Ngọc thục nói xong, đột nhiên có loại cảm giác ai oán.

Ô ô ô ô…………….Tại sao chỉ có cô là bị bỏ rơi? Người tốt thật là bất hạnh mà!

Liveshow cũng giống với mọi năm , chỉ là phải chạy đến hai, ba điểm, Đài Bắc, Đào Viên, Đài Trung, Cao Hùng, một hơi anh phải chạy đến 4 nơi, chỉ là chạy show nhiều sẽ làm cho đầu óc của anh bị choáng váng mệt mỏi, thời gian ngồi trên xe còn mệt hơn là phải nhảy trên sân khấu nhiều

.

Mặc dù Tôn Mân Hạo nghe Lô ca bảo hôm nay tình huống hôm nay khá hơn một chút, "Chỉ cần" chạy ba nơi là được rồi, nhưng trên thời gian còn là mỗi giây đều là vàng, hơn nữa lần này là Alan đổi công ty đại diện, Lô ca càng thêm nửa điểm không dám khinh thường, quyết định đi cùng anh mọi lúc mọi nơi.

Đẩy ra cửa máy bay trong nháy mắt, cánh quạt mang theo gió khổng lồ không thể tránh khỏi khiến Tôn Mân Hạo nhăn mày, sau khi trải qua cơn gió lạnh tháng 12 và leo lên xe tuyên truyền thì đã thấy Lô ca và các nhân viên đợi sẵn ở đó.

"Trà nóng đây.” Người phục vụ liền đem trà nóng có nhiệt độ vừa phải đưa tới.

Tôn Mân Hạo nhận lấy,càu nhàu hai ba tiếng rồi uống sạch.

Trợ lý thừa dip anh uống trà, liền chỉnh sửa đầu tóc lại cho anh.

Bởi vì Tôn Mân Hạo là một người có năng lực tự chủ rất mạnh , hơn nữa vì giấu giếm cuộc sống riêng tư của anh, cho nên bình thường nhiều lắm là chỉ có một phụ tá hoặc Lô ca đi theo, chỉ có ở có hoạt động lớn thì mới có thể bên cạnh đi theo một nhóm người.

“Anh có muốn thêm nữa không?” Người nhân viên hỏi.

Tôn Mân Hạo liền gật đầu một cái, chỉ vào người đàn ông đã đi theo anh trong suốt hoạt động tuyên truyền: “Cho Đại Bảo một ly.”

Anh lại hỏi Lô ca, "Em tới kịp sao?"

Anh vừa mới hát ở miền Nam xong, lại còn hai nơi nữa, phải canh thời gian thật chuẩn xác.

“Sẽ tới kịp." Lô ca nhìn bên ngoài, vẫn là có chút không yên lòng mà nói: "Chờ một chút người chủ trì phỏng vấn cậu thì sẽ hỏi dễ một chút."

Tôn Mân Hạo một mặt uống trà nóng cẩn thận, một mặt lại gật đầu.

Lô ca vừa nói vừa giao phó: “Sân khấu và hệ thống sưởi đã được chuẩn bị xong, là công ty Thị Tư năm nay muốn lăng-xê người mới. Kế tiếp đến lượt cậu hát ba bài, sau đó là….”

“Em biết rồi, em sẽ chỉ dẫn họ hát, vào lúc nhạc dạo sẽ giới thiệu bọn họ.” Tôn Mân Hạo liền vỗ vai Lô ca, ý bảo anh không cần khẩn trương.

Bình thường Lô ca làm việc cũng rất ổn, nói chuyện cũng không nhiều, điểm trừ duy nhất là đọc lịch trình không ngừng, vào lúc lúc anh bắt đầu diễn liveshow và biểu diễn đầu năm mới.

Trước kia Tôn Mân Hạo còn có thể mắng anh đôi câu"Đến tột cùng là ai muốn đi biểu diễn?" Thế nhưng vài năm gần đây, anh cũng biết Lô ca là thật rất coi trọng anh! Bởi vì nếu như không xem trọng lời nói, cũng sẽ không lẩm bẩm như vậy.

"Tư liệu của bọn họ cậu muốn xem không?" Lô ca hỏi.

"Không cần, em nhớ rồi." Tôn Mân Hạo liền lắc đầu một cái, đem cái ly trả về sau cho trợ lý.

Tôn Mân Hạo vừa nói, người trên xe cũng không khỏi phải âm thầm bội phục.

Trên xe những người này trừ Lô ca ra, những người khác cùng anh quen biết đều không lâu, nhưng tính tình và cách làm việc của Alan, bọn họ đã sớm tìm hiểu trước rồi.

Thiên vương châu Á Alan thì mọi người đều biết, chỉ cần có trước đó chuẩn bị cho anh gì đó, anh cũng sẽ cố làm hết sức những thứ được chuẩn bị được, tuyệt đối sẽ không tạm thời mới đến nước tới chân mới nhảy.

Nếu như nói cơ hội là để lại cho người tốt, thì Alan không thể nghi ngờ chính là vĩnh viễn ở vào trạng thái "Chuẩn bị tốt" người và của!

Một số nghệ sĩ đã nổi tiếng và chưa nổi tiếng thì căng thẳng là chuyện bình thường, nhưng đã là một nghệ sĩ nổi tiếng mà vẫn giữ được tự trọng thì không phải là ai cũng có thể làm.

Đang lúc Lô ca vẫn còn ở cảm tạ trời xanh đã cho anh gặp được Alan thì tài xế lái xe phía trước liền kêu: "Lô ca, đến rồi."

"Alan. . . . . ." Lô ca vừa quay đầu lại, chỉ thấy Tôn Mân Hạo đã kéo xuống cái mền trên người, giơ ngón tay cái lên với anh , bày tỏ là anh đã chuẩn bị tốt lắm.

"Lâm Oánh, mau tới đây! Ông xã cậu tới rồi này." Khâu Thục Ngọc liền chuyển tới một kênh TV , thấy người MC đã tại giới thiệu Alan, liền hướng ở phòng bếp nấu bữa đêm Lâm gia Oánh gọi to.

"Tớ còn chưa xong, cậu mở lớn tiếng một chút." Lâm gia Oánh ở phòng bếp gọi: "Thục Ngọc, có muốn thêm trứng không?"

"Muốn!" Khâu Thục Ngọc nói xong, liền đem âm thanh của TV mở hơi lớn. Dù thế nào đi nữa nhà họ có làm cách âm, âm thanh lớn một chút cũng không có quan hệ gì.

Tôn Mân Hạo đang ở trên ti vi phòng khách nhà họ vừa ca hát vừa nhảy múa, mà bọn họ hai vợ chồng cũng rất quen Khâu Ngọc Thục mỗi lần nhìn đến anh xuất hiện tại trên ti vi, liền không nhịn được sẽ có một loại"Tôn hầu tử thật tu thành hình người rồi." cảm thán.

Ai có thể nghĩ tới người thanh niên năm đó vừa đen lại vừa gầy, quả thật giống như giống như con khỉ , lại có thể biến thành Thiên Vương anh tuấn trên TV, nghĩ lại Lâm Oánh thật rất có phúc!

Chỉ là nghĩ lại, cô ấy những năm này đã bỏ ra bao nhiêu cho anh, Khâu Thục Ngọc so với ai khác cũng rõ ràng, có thể cưới được người phụ nữ giống như Lâm Oánh như vậy, đây chính là phúc phận của Tôn Mân Hạo đi?

Đang lúc Khâu Thục Ngọc còn đang suy nghĩ miên man, Lâm Oánh đã bưng hai chén"Mãn hán bữa tiệc lớn" tới trước mặt cô.

"Oh! Thanks!" Khâu Thục Ngọc nhận lấy, thổi một hơi thật to vừa ăn vừa hỏi: "Bài hát này chưa từng nghe qua, là ca khúc mới sao?"

"Đúng vậy!" Lâm Oánh bưng một cái khác chén mì khác nói: “Vốn là dành cho người mới hát, nhưng công ty họ muốn anh ấy hát chung với người mới; liveshow cũng thế, vốn là nhà tài trợ cũng đã nói….” Cô liền nhún vai.

Loại này chính là mua một tặng một, thậm chí là mua một, bán nhiều, Khâu Ngọc Thục cũng biết, chỉ là……

"Ông xã của cậu hát hay hơn so với người mới nhiều! Vừa làm nổi bật bài hát lại không khiến cho người mới bị chìm xuống." Khâu Ngọc Thục đúng trọng tâm mà nói.

"Dù sao cũng phải ra mắt trước công chúng, cũng không khác biệt." Lâm Oánh nói.

Khâu Ngọc Thục liền suy nghĩ một chút, cũng không nói nữa. Công việc nghệ thuật, nếu so với việc bị phản đối thì việc không được ra mắt còn thảm hơn.

Thời gian qua rất nhanh, cuối cùng đã tới thời điểm đếm ngược, sau khi sân khấu chỉ còn một mình Alan, người đang hát ca khúc cuối cùng.

Ca sĩ vào lúc nhạc dạo nói vài lời với khán giả là chuyện bình thường, đổi người cũng vậy, cho nên Lâm Oánh cũng không có chú ý tới, sa đó thì cô mới từ từ phát hiện ra, lời nói của anh, có cái gì đó…..Không đúng lắm?

Đoạn thứ nhất nhạc dạo, Thiên vương châu Á Alan ở trên đài thâm tình khẩn thiết nói: "Có thể có được một người yêu bạn mà bạn cũng yêu họ quả là một chuyện hạnh phúc. . . . . . Mọi người hiện tại rất quý trọng người ở bên cạnh mình sao?"

Cái này vẫn tính là rất bình thường, nhưng đoạn nhạc dạo thứ hai thì Alan-người chưa bao giờ mắc sai lầm trên sân khấu lại dám nói ra những lời khiến cho mọi người của đài truyền hình đều sững sờ: “……….Tôi tin rằng, trong cuộc đời mỗi người đều có một người quan trọng nhất, mà không ai có thể thay thế được!”

"Tựa như cùng đối với tôi mà nói, 『 các bạn』 là không thể thay thế được giống như, 『 người kia 』 đối với tôi mà nói cũng là không thể thay thế được . Nếu như có thể, tôi cũng muốn quý trọng cả hai bên, nhưng nếu như mà tôi nhất định phải chọn một, tôi chỉ có thể chọn cô ấy. Bởi vì không có các bạn, tôi sẽ rất khổ sở; nhưng không có cô ấy. . . . . . Tôi sẽ không biết nên sống như thế nào nữa."

Alan vừa nói ra, hiện trường quần chúng đánh trống reo hò kịch liệt giống như xuyên thấu qua TV cũng cảm thấy.

Lâm Oánh ngồi ở trước TV, thìa trong tay thìa một tiếng rơi trở về mặt đất, kích thích không ít nước. . . . . . Không! Bọt trà.

Khâu Thục Ngọc cũng ở đây sửng sốt vài giây sau đó tuôn ra một tiếng gào khóc, "OMG! Ngoài trời bây giờ là tám độ nha! Không phải là 18, 28 mà là 8 độ!”

Dòng nước lạnh đột nhiên chảy qua, ở bên ngoài lại là nhiệt độ thấp, chỉ là….Ông xã cô đang ở trong TV tỏ tình thì có liên quan gì? Lâm Oánh không hiểu liền nhìn về phía của Khâu Thục Ngọc.

"Anh ta đã như vậy, chẳng lẽ còn để cho tớ tiếp tục lưu lại khi kỳ đà cản mũi sao?" Khâu Thục Ngọc ngậm oán vừa khóc vừa kể lể, đôi tay nâng lên chén canh, rót lấy rót để!

Đợi đến sau khi Tôn Mân Hạo trở lại xong, bọn họ lại tiếp tục nồng nhiệt một phen sao? Còn cô là một phụ nữ chưa lấy chồng thì có nên ở lại đợi tiếp không?Dĩ nhiên là nên sớm về nhà. Chỉ là bây giờ bên ngoài là gió lạnh 8 độ, nếu như không ăn no thì làm sao có thể chống đỡ nổi.

Lâm Oánh nghe cô nói, cả khuôn mặt đều đỏ , lắp bắp mà nói: "Ừ. . . . . . Thật ra thì cũng không nhất định. . . . . ."

"Được rồi, cậu không cần phải nói, tớ đều hiểu." Khâu Thục Ngọc nhấc tay lên, ngăn cản lời nói của cô, "Không quan hệ , tớ hiểu mà."

Tết Nguyên Đán, trên đường lớn có một cô gái không để ý đến lời mà bạn tốt đã khuyên can, một mình lái xe về nhà, đồng thời ở trong lòng không ngừng cầu xin với Thượng đế ——

Tôi không ngại làm người tốt, thật! Tôi tuyệt đối sẽ không nói gì, chỉ là muốn khoe ra với người khác, tôi đang cảm thấy cô đơn, lạnh giá, cho nên . .

"Ông cho tôi người đàn ông đi a a a a a!"

Phía trước là gào thét, phía sau là gào khóc, bởi vì phịch một tiếng nổ vang, người phụ này liền đụng phải một người đàn ông.

Ngày hôm sau, người phụ nữ phát hiện màn tỏ tình của người khác đã lên trang đầu của các báo, vả lại tỉ lệ người xem TV vượt trên 50%

Cách đây một tháng, một người đàn ông vừa mới đổi công ty quản lý đã tuyên bố với bên ngoài là anh đã sớm cưới vợ rồi. May mắn là người hâm mộ cũng xem như là có lí trí, cũng đã nhìn thấy, nên sự nghiệp của anh cũng không tổn hại quá lớn.

Năm sau, cô làm mẹ nuôi của con bạn tốt.

Thật là tất cả đều vui vẻ, thật đáng mừng, thật đáng mừng. . . . . . Nên. . . . . . Thôi. . . . . .

—— Toàn văn hoàn ——