Ông Xã Là Cha Nuôi

Chương 7




Thời gian thấm thoát trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc cô bé đáng yêu ngày nào đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp. Đêm nay sẽ là ngày Đường Uyên Kha tròn 16 tuổi. Độ tuổi trăng rằm đẹp nhất của thiếu nữ. Gương mặt ngây thơ mấy năm trước dần trở nên rõ nét thanh tú, dịu dàng. Duy nhất mái tóc đen dài và đôi mắt to tròn vẫn chẳng thay đổi.

Nhắc đến chuyện ở trường, Đường Uyên Kha từ một học sinh mới chuyển đến nay là hội trưởng hội học sinh. Được bình chọn thành hoa khôi toàn trường. Bên cạnh đó, xuất hiện bên cạnh cô mọi lúc mọi nơi luôn có hai chàng bạch mã hoàng tử. Một người nổi tiếng trăng hoa một thời - Khiêu Thừa Triển. Một người mệnh danh thư sinh trầm tĩnh, lặng lẽ - Quốc Khang. Cả hai đều trở thành những người bạn thân thiết nhiều năm qua với Đường Uyên Kha.

Không khí Đường gia hôm nay khác hẳn mọi ngày, khuôn viên rộng mấy hecta bình thường chỉ mang vẻ tươi mát, thoải mái được trang trí trở nên lung linh bằng bữa tiệc ngoài trời. Khắp một vùng rộng tô điểm nhờ hoa hồng nhạt cánh mỏng và hoa bách hợp. Người hầu trên dưới bận rộn dọn dẹp và sắp xếp chỉnh chu từng thứ. Cả giới chính trị đều biết, dịp đặc biệt này là sinh nhật mừng cô con gái cưng nhà họ Đường tròn 16 tuổi.

Đây coi như là lần đầu tiên chính thức họ gặp mặt cô con gái nuôi bí ẩn mấy năm qua Đường Vũ Thuần bảo vệ không để lộ mặt. Quả thật, từ thương gia lớn nhỏ đến đối tác làm ăn thâm niên với Đường thị cũng rất tò mò. Bất kể người nào đến tham gia tiệc chung một cảm thán đó là ngưỡng mộ. Đường Vũ Thuần đã ra lệnh phải biến tòa thành lộng lẫy, xa hoa bậc nhất.

Suốt một ngày dài, người trong Bạch Cẩm Viên sốt sắng chuẩn bị. Mọi người làm việc không dám chậm trễ chỉ mong sao mọi thứ hoàn thành tốt đẹp khiến cậu chủ và cô chủ nhỏ bọn họ hài lòng. Dù vậy, ai nấy đều hết sức vui vẻ không thấy nửa dáng vẻ mệt mỏi. Suốt năm tháng sống cùng một bé gái đột ngột xuất hiện, ít nhiều họ đều cảm nhận được Đường Uyên Kha luôn đối xử lễ phép với tất cả, thỉnh thoảng cô bé vẫn phụ giúp mọi người công việc nhà. Có thể thấy từ suy nghĩ bất mãn họ đã chấp nhận Uyên Kha trở thành một phần của Đường gia, tận tâm tận lực kính nể cô. Ngay cả vị quản gia lâu năm - Trần Lệ, hôm nay bà hứng khởi trước bữa tiệc sinh nhật dù cố che giấu bằng khuôn mặt nghiêm nghị theo thói quen. Nhưng nét mắt cong cong biểu tình tâm trạng khá tốt không chối vào đâu được.

Hơn tầm bảy giờ tối, Uyên Kha đứng ngẩn ngơ bên cửa sổ phòng mình.

Cô đã thay sang bộ lễ phục riêng được đặt may gửi từ Pháp đến. Chiếc váy dạ hội hở vai màu xanh dương nhạt, điểm thêm vài sợi ren mỏng ngay cánh tay. Phần eo siết chặt ôm trọn lấy đường cong mảnh mai. So với trước đây cô cao lên không ít, từng ấy thời gian cũng đủ khiến tính cách con người thay đổi. Đường Uyên Kha không còn giống xưa, vô tư vô lo, vui vẻ có thể cười đùa suốt. Ngày càng lớn hơn, suy nghĩ dần chín chắn cho cô biết rằng tòa thành lộng lẫy đẹp đẽ này lạnh lẽo lòng người đến nhường nào. Từng ấy năm, chưa một lần người cha nuôi trên danh nghĩa kia xuất hiện trong quá trình cô trưởng thành. Đôi lúc cô cứ ngỡ bác quản gia mới thực sự là người thân của mình. Uyên Kha thừa hiểu mình sống nhờ vả người khác, không có quyền lên tiếng, quyền kiêu ngạo của tiểu thư nhà giàu.

Cảnh máu loang lổ, căn nhà bị thiêu đốt cháy rụi hiện về trong tâm trí. Xém chút nữa thôi, cô đã quên mất quá khứ tàn khốc đó mà chìm đắm vào cuộc sống xa hoa thực tại. Uyên Kha bấm móng tay sâu vào da, cố gắng giúp bản thân tỉnh táo. Trước mặt Trần Lệ và người hầu, cô phải giả vờ mình là cô gái hiểu chuyện, ngoan ngoãn, yêu đời và lạc quan phù hợp lứa tuổi non trẻ. Tránh để người khác nhìn thấy tâm tư tuyệt vọng. Vì cô là Đường Uyên Kha, không, cô nhớ tên mình không phải họ Đường - Trịnh Uyên Kha. Cô phải sống thật tốt, lợi dụng nơi tối tăm mờ ảo này mà sống, để trả thù kẻ đã hại chết gia đình cô. Trịnh Uyên Kha cô sẽ bắt những kẻ thù nợ máu phải trả bằng máu. Đôi mắt vốn to tròn không vương tạp chất giờ đây sẫm màu. Ngay thời điểm đêm trăng tuyệt đẹp, quá khứ đen tối lại khiến một cô gái tâm tư đơn thuần mất đi ánh sáng, sa chân vào vũng bùn của sự hận thù. Mãi mãi không thể dứt ra được.



Tiếng gõ cửa gấp rút bên ngoài đưa cô về hiện tại, Uyên Kha nhìn mình một lần cuối trong gương, hít sâu rồi nở nụ cười duyên dáng.

"Bác Trần, bác gọi con?!"

"Tiểu thư, người chuẩn bị xong thì mau mau xuống. Khách khứa đã đến gần đông đủ." - Trần Lệ tuy tuổi ngoài tứ tuần, trông bà vẫn sắc xuân lắm!

Hôm nay nhân dịp đặc biệt, Trần Lệ chọn bộ váy cách tân kiểu dáng thời Thanh cổ điển, bình thường chỉ cất nó nơi đáy tủ dùng vào lúc quan trọng. Ngoài ra, hầu như bà rất ít dùng.

Đường Uyên Kha tiến thêm một bước đỡ lấy tay Trần Lệ: "Bác Trần, bác đừng khách sáo giữ lễ. Từ lâu con luôn xem bác như người một nhà, không cần xưng hô theo cấp bậc."

Ánh mắt Trần Lệ dịu dàng hẳn, bà quả thực rất thích cô bé. Trần Lệ vốn không con cái, thuở thiếu thời bà đã phục vụ Đường gia. Đến nay cũng hơn hai mươi năm, bản năng người mẹ vẫn tồn tại trong lòng bà.

"Được, được...Con mau xuống đi kẻo muộn giờ không hay đâu."

"Vâng, con dìu người đi cùng."