Ông Xã Là Cha Nuôi

Chương 16




Khán phòng chật kín người ngồi, từ thương nhân giàu có đến chính trị viên quyền thế. Họ yên lặng nhìn lên sân khấu rực rỡ ánh đèn. Bức màn nhung dày màu đỏ rượu từ từ kéo sang hai bên, buổi biểu diễn khai mạc chính thức bắt đầu.

Chính giữa sàn diễn bóng loáng, thân hình cô gái mặc váy màu vàng nhạt đang uyển chuyển múa. Tà váy dài ngang mắt cá chân xòe rộng theo từng cái xoay người. Vóc dáng cô khá mảnh mai, thon gọn tựa như chỉ cần bóp mạnh liền gãy đôi. Kết hợp với làn da trắng nõn ửng hồng dưới ánh hào quang sân khấu là đôi mắt đen láy đẹp long lanh như hồ nước mùa thu. Hòa mình cùng bản nhạc nhẹ không lời, mỗi động tác múa cô gái đều thuần thục, điêu luyện. Làn mi cong vút khép hờ, cô đang dùng cả tâm hồn để cảm nhận sự thăng hoa bay bổng giữa những nốt giai điệu thăng trầm. Ngay thời khắc chuyển sang giai khúc nhạc cao trào cuối cùng, cô sải chân nhảy bật lên rồi vung tay tạo thành đôi cánh dang rộng của chú bướm kiêu sa giữa chân không.

Bản nhạc kết thúc, cô gái tao nhã cầm váy cúi chào khán giả.

Tiếng vỗ tay vang dội tứ phía, nhiều người còn xúc động đứng hẳn khỏi chỗ ngồi. Những thương nhân hay người quý tộc có gia thế hiển hách ở đây, một số đông có chung sở thích về nghệ thuật. Chẳng còn mấy ai xa lạ với cô gái diễm lệ kia - diễn viên múa xinh đẹp nổi tiếng trong và ngoài nước nhất hiện nay. Buổi trình diễn có mặt cô mỗi năm không quá ba lần. Khán giả hâm mộ cô ngoài những điệu múa điêu luyện tuyệt đẹp mà họ được xem, còn có một nguyên nhân là về thân phận ngoài đời thật bí ẩn của cô. Họ chỉ biết nghệ danh người trong nghề gọi cô chỉ duy nhất một chữ:

Kha.

Uyên Kha tháo bỏ đôi giày vải, đôi chân tê mỏi vì phải nhón chân quá lâu. Cô đương nhiên vẫn nhớ ngày đầu tiên tập động tác này, cô phải duy trì tư thế đứng bằng đầu ngón chân suốt hai tiếng đồng hồ.

Kim Bích trông bộ dạng chật vật đứng nghiêng sang một bên, tay vịn cạnh bàn trang điểm của Uyên Kha lắc đầu đành chịu. Chị ta tiện tay đóng cửa phòng nghỉ, đưa cho cô chai nước khoáng: "Em đó, nhìn bộ dạng mình xem. Cứ bướng bỉnh muốn múa bài này. Bây giờ hay rồi, chân tay đau nhức làm sao biểu diễn tiếp đây?!"

Cô cầm lấy uống một ngụm nước thanh giọng, mỉm cười lấy lòng người quản lí riêng: "Vài ngày sẽ khỏi thôi. Chị đừng có thái quá mọi chuyện kẻo người khác nghe thấy lại cười nhạo em yếu kém. Có mỗi một bài liền múa đến thành phế nhân."

"Phỉ phui cái miệng, toàn ăn nói bậy bạ là giỏi." - Kim Bích giơ tay cốc lên đầu Uyên Kha. Chị ta theo cô gần ba năm, tính khí cô thế nào chẳng còn xa lạ. Một khi đã quyết định, dù trời có sập xuống cũng không thay đổi.

Đây là lần thứ hai trong năm cô tham gia trình diễn trên sân khấu. Vốn dĩ Kim Bích đã từ chối lời mời nhưng Uyên Kha bất chợt nổi hứng quyết định đồng ý. Hôm nay diễn ra buổi đấu giá từ thiện do tập đoàn Nam thị tổ chức, Uyên Kha nhận tiết mục múa mở màn.

Kim Bích phát hiện chân phải Uyên Kha có dấu hiệu bong gân nên kéo cô đến bệnh viện kiểm tra. Sau khi bác sĩ khám liền chuẩn đoán chỉ bị sưng nhẹ qua vài ngày sẽ khỏi, chị ta mới yên tâm lái xe đưa cô về nhà nghỉ ngơi.

Đợi Uyên Kha xuống xe, Kim Bích đỡ cô đi vào trong. Trần quản gia lo lắng chạy đến phụ giúp một tay, bà không quên trách mắng mấy câu: "Nha đầu đáng đánh này, có ai như con không? Hơn mười tám tuổi đầu còn không tự chăm sóc bản thân tốt được sao? Thật khiến người ta phải lo lắng."

"Được rồi, được rồi bác Trần. Chân con sưng vài hôm liền lành lặn, có thể bay nhảy như xưa ngay ấy mà."

"Con đó..." - Trần Lệ lườm yêu cô, chẳng biết lấy lí lẽ đâu để cãi lại con bé nữa.

Để Uyên Kha nằm nghỉ, bà mới tiễn Kim Bích ra tận cổng, không quên lên tiếng cảm ơn.



"Bác quản gia, bác đừng khách sáo. Đây cũng coi là bổn phận người quản lí như con nên làm."

Trần Lệ vui vẻ khách sáo tiễn chị ta đến khi chiếc xe khuất bóng ở phía cuối đường.

Vấn đề đôi chân bị thương không làm khó được Uyên Kha. Trở thành diễn viên múa chuyên nghiệp như ngày hôm nay, cô phải tốn không ít công sức. Thương tích là chuyện thường tình khó tránh khỏi. Uyên Kha cũng gần quen với việc thi thoảng bị thương đôi ba lần.

So với khoảng thời gian đầu, cô đã giảm bớt khả năng gặp nhiều sự cố nhờ vào việc chỉ nhận biểu diễn ba lần trong một năm. Khi mới đặt chân vào giới nghệ thuật, hầu như hằng ngày cô bị buộc tham gia múa tầm năm sáu bài.

Suốt nhiều ngày liên tiếp, bác Trần chăm sóc Uyên Kha tỉ mỉ đến nỗi bắt đầu xuất hiện sự kháng cự:

"Tiểu thư, bác sĩ dặn con dưỡng thương thêm vài ngày mới hoàn toàn bình phục."

Uyên Kha bĩu môi: "Con là bệnh nhân, con hiểu rõ bệnh tình của mình."

"Con mà ngoan cố, ta sẽ trói con lại đấy!"

"...."

Người ta thường nói New York về đêm chính là thế giới của sự sa đọa. Mỗi một đêm ở đây đều bắt đầu cho cảnh ăn chơi loạn lạc ưa thích của giới thượng lưu. Bọn họ dùng tiền để tiêu xài hoang phí, vung tay phóng khoáng thỏa mãn ham muốn bản thân. Họ chìm đắm vào tửu sắc quên mất tất cả và buông thả chính mình. Sau khi tỉnh dậy lại tiếp tục khoác lên mình vẻ hào nhoáng, quý phái nhằm che mắt thiên hạ, lừa gạt lẫn nhau nhờ hình thức tốt đẹp giả tạo bên ngoài. Những người có thể kháng cự cám dỗ, đứng bên ngoài quan sát kẻ khác dần rơi vào hố sâu dục vọng tuy không nhiều nhưng vẫn có ngoại lệ.

Một thân hình cao lớn đứng trước tấm kính trong suốt của căn phòng tổng thống nơi tòa nhà cao tầng ở thành phố New York. Bên ngoài là nơi ánh đèn rực rỡ xa hoa. Hắn được người đời ca tụng, thậm chí có người hâm mộ và kẻ ghen ghét, không ít kẻ thù muốn lấy mạng hắn.

Ông trùm giới hắc bạch đạo.

"Lão đại, thứ ngài cần đã chuẩn bị xong."

"..." - Đường Vũ Thuần bất động trước cảnh đêm lộng lẫy. Đôi mắt hắn đen thẫm hệt khoảng không vũ trụ - tĩnh mịch, thiếu sức sống nhưng lôi cuốn lạ lùng.

Một lát sau, tên đàn em thân tín cẩn thận chuẩn bị mọi thứ. Màn hình tinh thể lỏng treo trên tường chiếu lại buổi đấu giá từ thiện vừa kết thúc không lâu trước đó.



"Lão đại, năm nay ngoài những vật phẩm Nam thị quyên góp thì những thứ khác đều không hề có giá trị cao. Nhưng món đồ chúng ta cống hiến thêm, được khá nhiều thương nhân để ý. Đặc biệt trong số tham gia đấu giá có hai người thể hiện thái độ với nó rõ nhất: ông Smith và ngài Bá Tước hoàng gia Anh Quốc."

Vệ Ảnh đứng một bên báo cáo chi tiết, lão đại bọn họ từ trước đến nay làm việc cẩn trọng, tính toán từng đi nước bước rất chuẩn xác. Năm chín tuổi, Vệ Ảnh theo Đường lão gia hầu hạ. Sau 5 năm thì trở thành thuộc hạ thân tín đằng sau hỗ trợ Đường Vũ Thuần kế nghiệp cha hắn.

"Bên chỗ Mục Ân vừa báo tin, ngài Bá Tước đã thành công trả giá cao gấp 50 lần giá niêm yết."

"..."

Đường Vũ Thuần ngồi tựa lưng ra chiếc ghế bành. Hắn chăm chú nhìn hình ảnh trên màn hình tinh thể lỏng. Bàn tay để trên đầu gối gõ theo nhịp điệu. Sắc mặt lạnh lẽo cực độ, quai hàm căng ra cứng ngắt.

Vệ Ảnh khó hiểu ngưng lời, lần đầu tiên anh ta thấy Đường Vũ Thuần mất tập trung.

"Vệ Ảnh!"

"Có thuộc hạ."

"Ngươi nói xem, người đó như thế nào?"

Vệ Ảnh nghĩ lão đại muốn hỏi suy nghĩ anh ta về Bá Tước Anh Quốc: "Thuộc hạ cho rằng ngài Thomas không đơn giản vì yêu thích..."

Đường Vũ Thuần giơ tay ngăn lại, Vệ Ảnh biết ý liền im bặt.

"Tôi hỏi chú là cô gái kia thế nào?!"

Theo trực giác, Vệ Ảnh ngước mắt lên phía màn hình đang mở. Trên đó vừa hay chiếu cảnh cô gái mặc váy màu vàng chanh đang sải chân và tung người tạo thành dáng vẻ một con bươm bướm lộng lẫy thoát khỏi chiếc kén tầm thường.

"Múa rất đẹp." - Anh ta thuận miệng đáp tùy ý.

"Đúng vậy!" - Đường Vũ Thuần dùng tay xoay xoay chiếc nhẫn bạc đeo ở ngón áp út. - "Con gái ta, ngày càng thật xinh đẹp động lòng người."