Ông Chủ Ngu Ngốc Lắm Tiền

Chương 3




Sắp đến năm 2021 rồi, cảm giác như 8 năm này chỉ là chuyện diễn ra trong một cái chớp mắt.

"Haiz.." Khi tôi thở dài lần thứ 82, tôi bắt đầu quay vòng vòng trên cái ghế văn phòng cứ như nó có ma lực

Cho đến khi màn hình điện thoại di động trên bàn sáng lên, hiển thị trên đó: Tin nhắn từ tên tư bản độc ác.

Trong lòng tôi liền có dự cảm không tốt, bắt đầu suy nghĩ lại xem hôm nay mình đã làm gì chọc giận tới vị chủ cả này

Haiz.. kệ đi, không phải chỉ là bị mắng thôi sao!

Tôi bấm mở màn hình, "Thư ký Tạ, bây giờ, ngay lập tức, tới văn phòng cho tôi."

Tôi vừa mới bước vào văn phòng, không khéo Tống Cẩm đang quay lưng về phía tôi, đứng trước cửa sổ kính áp trần nói chuyện điện thoại.

Tối thấy hắn ta không phải nói "ừm", "có thể", "không được", ngoài mấy từ này ra thì không hề nói thêm từ nào khác.

Thật sự là tiếc chữ như vàng, bộ nói nhiều thêm 1 câu sẽ khiến hắn rớt tiền đầy sàn chắc?

Nhưng không thể không nói, dù Tống Cẩm đã 27 tuổi rồi, nhưng dáng vẻ thì vẫn như xưa.

Chỉ là cách nói chuyện và cách cư xử của hắn đã có thêm phần khí chất chín chắn và ổn trọng, ngoại hình vẫn rất đẹp trai, tôi nhìn bao nhiêu năm như vậy mà vẫn chưa chán.

Coi kìa, mặt mày tuấn lãng, lại ngắm tới sống mũi cao, dáng môi hoàn mỹ, đây chính là hình mẫu phẫu thuật thẩm mỹ điển hình của các minh tinh.

Đặc biệt là đôi mắt kia của hắn, khi hạ mắt xuống, hàng mi mảnh và dày rũ xuống trước mắt, tựa như chiếc quạt nhỏ.

Khiến người ta nhìn thấy mà tâm ngứa ngáy, khi nhấc lên lại khiến người ta cảm thấy cực kỳ dịu dàng như nước.

Mắc cái mớ gì mà còn đẹp hơn cả con gái như tôi chứ?

Haiz! Đáng tiếc, nếu hắn ta mà chịu và giới giải trí bán nhan sắc để kiếm tiền, chắc số tiền kiếm được cũng không ít hơn đi làm tổng tài đâu.

Tống Cẩm nhanh chóng cúp máy, khắp mặt mang theo sự mệt mỏi xoay người lại, "Cô vừa mới làm gì đó?"

"Có làm gì đâu."

Tôi cụp khóe môi, mới sáng sớm mà Tống Cẩm mặt mày dài thượt cho ai coi? Tự nhiên phá hỏng tâm tình làm việc tốt đẹp hôm nay của tôi!

Tống Cẩm thở dài một cái, "Bỏ đi, cô ra ngoài đi."

Nói rồi hắn ngồi về ghế văn phòng xem tài liệu.

Tôi trợn trắng mắt, rất không hài lòng cái kiểu Tống Cẩm khi không tìm tôi gọi vào chỉ để hỏi mấy câu chẳng đâu ra đâu này, vừa khéo Tống Cẩm ngẩn đầu lên bắt gặp cặp mắt đang trợn ngược của tôi.

Ngay lập tức, ánh mắt hắn lạnh lùng bắn một mũi tên lạnh ngắt về phía tôi, tôi chợt cảm thấy áp suất không khí quanh thân trở nên lạnh lẽo, lập tức rụt cổ lại mở cửa chuồn êm ra ngoài.

"Thư ký Tạ, nghe nói thứ 7 tuần này cô sẽ đi xem mắt hả?"

Tôi vừa ngồi lại xuống ghế, liền thấy đồng nghiệp bên cạnh đầy mặt tọc mạch sáp lại hỏi mấy thứ vớ vẩn liên quan đến tôi.

"Cô nghe tin này ở đâu ra vậy?"

Trời ạ, bây giờ thông tin linh động vậy luôn á hả? Buổi xem mắt vào thứ bảy cũng là nơi mà tôi đã tìm được từ một bà mối nổi tiếng trong công ty hồi hôm qua.

Tôi nghe nói những người trong nhóm của cô ấy toàn là những người đàn ông chất lượng cao, có nhà có xe, thu nhập một năm mấy chục vạn, lại còn không có tật xấu!

Tôi cảm thấy loại thanh niên chất lượng cao này nhất định có thể giúp vợ thoát nghèo, trở nên giàu có, đạt được tự do tài chính.

Nói chung là tôi thiếu tiền, tôi chỉ là một cô gái trẻ chăm chỉ làm công ăn lương thôi!

Hơn nữa, tôi có một giấc mơ to bự, chính là hy vọng có một ngày có thể trở thành khách hàng của Tống Cẩm, tên tư bản ác độc!

Sau đó tàn nhẫn ném tập bản thảo đã được sửa đổi vô số lần cho hắn, "Tôi muốn bản đầu tiên."

Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy việc đơn giản này không phải cứ kỳ kỳ sao.

Mặc dù giấc mơ này có vẻ không được thực tế cho lắm..

Tôi thật khổ não, uhuhu~

"Nghe bà mối kế toán trong công ty nói đó."

Lông mày tôi giật giật, cái miệng của bà mối này thật sự cũng rộng thiệt nha

"Thư ký Tạ, haiz, đoán chừng buổi xem mắt ngày mai của cô là công cốc rồi."

"Tại sao?"

"Cô xem nhóm công ty đi, Tống tổng gửi thông báo, thứ 7 toàn bộ nhân viên sẽ tăng ca, lương nhân 3."

Tôi ngay lập tức nhấc máy lên mở khóa màn hình.

Trong nhóm công ty thông báo rằng thứ 7 tuần này tất cả nhân viên phải lập kế hoạch công việc cá nhân cho nửa cuối năm.

Tôi quay lại và nhìn chằm chằm vào cái camera trên bức tường phía sau, không lẽ tên tư bản ác độc Tống Cẩm lại nghe tôi nói chuyện với người khác hả.

Thư ký còn có thể có kế hoạch làm việc gì! Còn không phải đều dựa theo kế hoạch làm việc của hắn sao!

Ding một tiếng, màn hình điện thoại di động sáng lên, tên tư bản độc ác gửi đến một tin nhắn.

"Thư ký Tạ, sắp xếp lại thu nhập 2 năm qua của công ty và sổ sách, đưa tới văn phòng của tôi trước khi tan làm."

Tôi:?

Không phải chỉ nhìn chọc chọc hắn có 1 lần thôi sao, hắn liền quang minh chính đại bóc lột sức lao động của tôi! Bắt tôi tăng ca!

Bây giờ tôi cực kỳ hối hận, tại sao từ đầu vì mấy chục vạn "phí bồi thường tinh thần" liền đồng ý để cho tên tư bản độc ác Tống Cẩm này lắp đặt một cái camera tại chỗ làm việc như vậy chứ..

Một chút cũng không có lời, thật sự luôn!