Chương 4: sơ lược lực chiến
Những chỉ số này chính là căn cơ của hắn khi đến onepiece vị diện này
Asdeus cau mày nhìn chỉ số của mình
“Dominate Rul·es lúc này không có gì để dùng, vua còn chưa thành, ngày nào sát thủ cũng đến thì chả giúp được gì bây giờ, huyết mạch, thực lực bây giờ nó còn treo lên đánh chứ c·ưỡng h·iếp gì ở đây, 3 cái phụ hồn a, cũng có thể hữu ích, nhưng giờ vẫn còn yếu gà a”
Đặc điểm của 3 phụ hồn này chính là có thể hóa thành người, như 3 con rối mà Asdeus điều khiển, nó có suy nghĩ và chia sẻ thành luồng cho bản thể là Asdeus, bản chất cái này cùng là do não bộ của hắn, não bộ của hắn có thể xử lí những luồng thông tin không khác gì máy tính, hắn gọi là tư duy tứ song, đó cũng là lí do hắn hoàn toàn tự tin vào trí tuệ của bản thân
Bản thân đã là thiên tài, nếu có thêm 4 luồng suy nghĩ điệp gia lên không phải là 4 lần mà là 4 mũ 4 lần tốc độ xử lí
Nếu trong tương lai có thể có lợi nhưng lúc này cũng là gân gà không giúp được gì, chiến lực cũng là [ hạ sĩ ] còn bản thể mới là [ binh nhì] cũng chỉ yếu gà, pháo hôi trên chiến trường
Qua nghiên cứu sử sách cũng như dựa theo nguyên tác, hắn chia những cường giả thành tầng thứ
Thủy sư đô đốc = tứ hoàng
Đô đốc = t·hảm h·ọa diệt ĐẢO
Bán đô đốc : ngang bằng các đội trưởng của tứ hoàng = t·hảm h·ọa diệt NƯỚC
Phó đô đốc = t·hảm h·ọa diệt THÀNH
Chuẩn đô đốc : thoát ly làm sinh vật thông thường
Phân làm các cấp độ : thiếu, trung, thượng
Lần lượt phù hợp với các cấp độ bên dưới
Tá cấp : chỉ huy = 1000 úy cấp.
Úy cấp : Binh sĩ tinh anh = 100 binh thường
Sĩ cấp : binh thường
Tân binh : Dân thường
Càng nhìn về chỉ số bản thân, rồi nhìn 3 ba hồn, hắn càng cau mày hơn
“Trưởng thành tuy nhanh nhưng không đủ a, nóc nhà của sức chiến đấu tứ hải là [tá cấp] ngang dọc tứ hải thì cũng phải mạnh nhất trong [ tá cấp] trở lên, mà muốn có thực lực tự vệ thì cũng phải [ úy cấp] a”
Asdeus tê cả da đầu, không có cách, cơ thể quá nhỏ tập luyện cũng không lên được là bao, đến cả luffy nhân vật chính quang hoàn cũng tập luyện từ 7, 8 tuổi đến 17 tuổi, gần chục năm mà thực lực cũng chỉ đạt đến sức chiến đấu [ hạng trung trong cấp tá]
Tuy cấp độ mà hắn chia ra dựa trên cấp độ của hải quân cũng không quá cân bằng nhưng đặt trên mặt bằng chung không xét đến garp [ đô đốc ] sức chiến đầu mà quanh năm phó đô đốc thì miễn cưỡng chấp nhận được
Nhìn trong nguyên tác, rác rưởi don krieg tự xưng bá chủ biển đông, vùng biển yên bình yếu đuối nhất thực lực cũng chỉ chạm đến cấp tá thế mà còn làm luffy ngất lên ngất xuống mấy lần cũng đủ để Asdeus xác định thực lực của luffy lúc đấy
Tập luyện 2 năm từ năm 3 tuổi, bây giờ 5 tuổi, sức chiến đấu đã là [ Sĩ cấp hạng trung] ngang với 1 người trưởng thành khỏe mạnh, cộng thêm kiếm thuật cùng kỹ thuật được thui rèn qua các trận chiến, hắn đoán bản thân cũng có thể đánh được [ Úy cấp sơ đẳng] đương nhiên không tính ở grand line thì cho dù ở South Blue cũng chỉ pháo hôi mà thôi
Càng nghĩ, Asdeus càng cảm giác nguy cơ, quá nguy hiểm, bây giờ mọi chỉ số đều phụ khi hơn lên làm vua, nhưng bây giờ, giữ mạng còn không kịp chứ đừng nói đến xưng vương, kiểm quân
Nghĩ đối sách hồi lâu thì một quan thông báo đến phòng tập
“Hoàng tử điện hạ, quốc vương cho gọi ngài”
“Ừm” Asdeus nhẹ nhàng gật đầu
Nhưng trước tiên cũng tắm qua thân thể, thay quần áo mới, cũng tầm 10 phút sau, hắn bắt đầu tiên đến
thư phòng của cha hắn
“Thưa quốc vương, hoàng tử Asdeus cầu kiến” Thị vệ nghiêm trang gỗ cửa cung kính thưa
“Ừm, cho vào” Truyền ra ngoài là giọng uy nghiệm, nhưng già nua mệt mỏi
‘Kẹt, két’
Mắt nhìn dáng vẻ suy yếu, ánh mắt không còn sáng như trước mà người đàn ông tưởng chừng 70, 80 tuổi thế mà thực chất chỉ mới 50, Asdeus đau lòng mà nhìn ông ấy, thương cảm mà tự thốt
“Ngài là một vị vua vĩ đại, và là một người cha tốt”
Quốc vương bất ngờ mà nhìn khuôn mặt non thơ mà đầy nghiêm nghị của đứa con mình, hắn thực sự rất yêu thương ‘ giọt máu’ duy nhất của mình, khuôn mặt già nua như được trẻ lại, quốc vương của một nước thế mà nghe 1 câu nói của đứa con mình, vậy mà nước mắt lan tràn
Dụi dụi khóe mắt, ông ra hiệu cho Asdeus lại ngồi trên đùi mình, Asdeus cũng lững thững đi theo, sau khi vuốt ve mái tóc của giọt máu duy nhất của bản thân, giọng khàn khàn, trầm ấm cất lên
“Asdeus a, con biết không, con là món quà quý giá nhất của thế giới này ban cho ta đấy”
Tiếp tục vuốt nhẹ mái tóc cưng chiều, mà tiếp tục
“Ta không thực sự là một vị vua tốt, cũng không phải là người cha tốt, ta muốn làm nhiều thứ cho con, ta muôn…” quốc vương bây giờ không còn là vị vua uy nghiêm mà như 1 cha già còn nuối tiếc, xúc động vậy
Asdeus mắt to tròn ngước lên nhìn người cha tuy không phải máu mủ với mình, nhưng lại cực kỳ đáng kính, giọng ngây thơ mà tay vuốt má ông
“Đối với con, cha là người tuyệt vời”
Chỉ những câu lời ít nhưng biểu đạt đến tâm ý như vậy, cha của hắn, quốc vương của vương quốc Fran xúc động nghẹn ngào đến không nói nên lời, dễ hiểu thôi, nếu như người cha bình thường tâm cũng chút ít vui mừng, nhưng đối với một quốc vương mà trên ép dưới không tôn trọng, đến chính vợ mình phản bội mà cũng không dám lên tiếng, tâm lý như đã vỡ vụn, chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng tan nát, bây giờ, ánh sáng hy vọng duy nhất mà ông có thể thấy được chính là đứa con thân sinh của mình
Quốc vương bật khóc ôm Asdeus vào lòng, muồn nói lên lời mà nghẹn ngào, vị vua uy nghiêm bây giờ trước Asdeus chính là người cha già đáng kính nhưng cũng đầy đáng thương
Hắn không nói mà chỉ ngồi im mặc ông vuốt tóc hồi lâu, đến khi ổn định được cảm xúc, ông mặt đối mặt với Asdeus, khàn khàn nói
“Asdeus a, ta sống cũng không được bao lâu nữa”
Asdeus bật đứng người nghiêm mặt nhìn ông ấy
“Ngài nói gì vậy, ngài còn trẻ vương quốc còn cần ngài điều khiển”
Đối mặt với lời nói của Asdeus, ông chỉ lắc lắc đầu, mặt không có buồn bã mà vuốt tóc Asdeus, cười nhẹ rồi nói
“Ta a, già quá rồi, chỉ 1, 2 tháng nữa là c·hết thôi a, Asdeus, sau khi ta c·hết ta sẽ sai người dẫn con đi khỏi vương quốc này, hắn chính là người ta tin tưởng nhất, sẽ hộ tống con, về tương lai, toàn bộ tài sản của ta cũng đến hơn 300 triệu beli, cũng đủ cho con ăn uống sinh sống không lo rồi”
Asdeus nghiêm mặt, vẻ thương cảm nhìn người cha già này như muốn bàn giao di chúc cho hắn vậy, cũng không biết nói lời gì mà chỉ nhìn về ông như muốn khắc rõ hình bóng người cha dù không phải máu mủ nhưng đáng kính này
Nhìn thấy ánh mắt của đứa con mình, ông thừa hiểu, với trí tuệ của máu mủ mình, chắc chắn đã nhận ra rồi, nhưng ông cũng không nói, chỉ tiếp tục vuốt ve đầu của đưa con mình, tay run run nhưng không dừng lại như muốn ghi nhớ khoảnh khắc này vậy, rồi ông từ trong ngăn bàn, lôi ra một cái hòm lớn như đựng thứ đầy trân quý bên trong
“Đây là quà mà ta tặng cho con dành cho lễ đăng cơ hoàng tử, mở ra đi”