-Kizaru, chuyện gì xảy ra ở đây? Băng Mũ Rơm đâu?
Sengoku xách theo nửa sống nửa chết Yaki hội họp cùng Kizaru. Nói đến thì lão bây giờ trên người ngoài chiếc quần trắng của hải quân và chiếc áo khoác ngoài thì không còn gì trên người. Đặc biệt, vì mất đi áo che ngực, bất cứ hải quân nào cũng có thể thấy mấy vết bầm tím trên đó, trên mặt của Sengoku cũng có một vết thương bầm tím khiến bọn hắn giật mình.
-Là Vua Bóng Tối Rayleigh xuất hiện ngăn cản tôi… Đám Mũ Rơm đã bị Kuma đánh bay đi…
Kizaru thấy vết thương trên người của Sengoku thì nhíu mày… Nhưng sau đó phát hiện chỉ là vết bầm tím nên không để ý nữa báo cáo.
-Vua Bóng Tối… Kuma…
Sengoku nhíu mày lẩm bẩm hai cái tên này.
Cùng lúc này, một nhóm người quý tộc dưới sự bảo hộ đi đến bên này. Dẫn đầu là Thiên Long Nhân Roswardsei. Vừa đến gần, Thiên Long Nhân đã thấy Sengoku thì kinh ngạc sau đó quát hỏi..
-Sengoku… Mấy tên hải tặc tấn công con ta đâu!?
Sengoku thấy người đến gọi thẳng tên mình thì nhíu mày, nhưng ngay sau đó liền thả lỏng, ném Yaki trên tay về phía dưới chân Thiên Long Nhân Roswardsei lạnh nhạt nói…
-Hắn đấy… sắp chết…
-Hừ..!?
Yaki lúc này chả khác gì một cái giẻ rách. Thân thể từ đầu đến chân không một chút lành lặn, máu tươi vẫn còn dính khắp người, trong đó còn có máu đen, có thể thấy hắn bị thương không nhẹ… Hơn thế nữa, hơi thở của hắn mỏng mạnh, hít vào thì nhiều mà thở ra thì ít… Thiên Long Nhân Roswardsei thấy thế thì hừ lạnh một tiếng. Sau đó quay sang hỏi Sengoku.
-Nhưng tên còn lại đâu… Tên đã đánh con trai ta ở đâu…!?
-Đã bị đánh bay… sống chết không rõ..!?
Sengoku lạnh nhạt đáp.
-Hừ… Hải Quân vẫn làm việc kém hiệu quả như thường ngày…. Bốp..!?
Thiên Long Nhân Roswardsei tức giận nói. Sau đó đá một cước vào thân thể nát bét của Yaki rồi lạnh lùng nói tiếp.
-Nhốt hắn vào tầng cuối cùng của Impel Down…. Ta muốn hắn sống không bằng chết… cả đời thối nát ở cái địa ngục kia…
Sau đó, Thiên Long Nhân Roswardsei phất tay dẫn đám quý tộc rời đi… Lúc này, đám hải quân đều há hốc mồm kinh ngạc. Đây là Thiên Long Nhân sao!? Từ lúc nào tốt tính như vậy… Nếu bình thường thì đã bắt tên hải tặc này cho cá ăn…. Đến Sengoku và Kizaru cũng kinh ngạc không kém…
Bọn hắn suy đoán vì Thủy Sư Đô Đốc Sengoku cũng xuất hiện ở đây vì thế Hải Quân đã xem như ra toàn lực. Thiên Long Nhân Roswardsei cũng phải cho Hải Quân một chút mặt mũi…
Nhưng bọn hắn không biết, khi Thiên Long Nhân Roswardsei quay người… lão trên mặt tức giận biết mất, thay vào đó thì thở ra một hơi nhẹ nhõm…
…
-Làm gì với tên này đây!?
Kizaru nhìn Yaki trên đất quay sang hỏi Sengoku…
-Đưa hắn đến Impel Down… ném hắn xuống tầng 6…
Sengoku phất áo dẫn theo mọi người trở lại tổng bộ. Kizaru thì lên một chiến thuyền khác, mang theo Yaki đến Impel Down….
…
-Ừ…
Yaki rên lên một tiếng rồi mở mắt. Vừa mở mắt thì tất cả những gì hắn thấy chính là một cái trần nhà dơ bẩn với đầy vết xước cùng bụi bặm.
Ngay khi Yaki định di chuyển thân thì một cơn đau truyền gắp thân thể khiến hắn nhíu chặt lông mày, mồ hôi tuôn ra như suối. Cả người hắn như đang bị vố số kim châm đâm vào da thịt. Hắn cắn chặt răng đến phun máu, phải mất gần nửa giờ cơn đau mới dịu đi.
-Đây là…
Yaki thông qua da thịt cảm nhận được hơi lạnh từ cổ tay và cổ chân thì phát hiện mình đang bị khoá lại bởi đá biển. Hắn cười khổ, hắn cuối cùng cũng biết vì sao năng lực của hắn lại không chữa trị được cho cơ thể…
-Tỉnh rồi hả!? …
Bỗng nhiên có một giọng nói có chút quen thuộc như đã từng nghe ở đâu vang lên bên tai khiến hắn giật mình…
Yaki cố gắng nghiêng đầu qua thì thấy một kẻ mặc quần sọt, ở trần, ngồi cách đó không xa. Khi nhìn rõ khuôn mặt tên này thì Yaki kinh ngạc đến há hốc mồm…
-Ace…!?
Yaki nghi nhờ hỏi.
-Ừ… chưa qua bao lâu mà đã không nhận ra anh rồi hả!?
Ace cười nói. Sau đó như nhớ đến điều gì thì liền cúi đầu trước Yaki rồi nói tiếp.
-Cám ơn cậu đã chăm sóc thằng em ngốc của tôi…! Nếu không có cậu, giờ thằng em đó của tôi cũng đã ở đây rồi…
Yaki nghe thế thì cười khổ… hắn thật sự bất lực trong trận chiến kia… nhưng có một tin vui là Luffy không bị bắt. Nếu bánh xe vận mệnh tiếp tục xoay thì…
Nghĩ đến đây hai mắt Yaki có chút rực lên một ngọn lửa hy vọng… nhưng ngay lập tức cũng thu lại… hắn biết mình phải bình tĩnh, hơn thế nữa… cần phải cẩn thận… không thể thay đổi vòng quay vận mệnh lúc này…
-Anh làm gì ở đây!? Đừng nói anh bị ăn hành bởi tên phản bội kia nha…
Yaki nhìn Ace hỏi. Hắn có hơi đoán được nhưng không chắc, dù sao có hắn tồn tại.. mọi thứ có thể thay đổi.
-Ừ… bị tên Râu Đen đánh bại… Thật mất mặt…
Ace cười khổ nói.
-Aizzz… đúng là mất mặt thật… đi săn lại bị con mồi của mình mổ mù mắt… anh đúng là xui xẻo thật!? Ha…ha…ha… Khục… Khục!?
Yaki cũng không an ủi mà cười nói. Chỉ là nụ cười của hắn chạm đến vết thương khiến ngực kịch liệt đau đớn, khiến hắn ho lên liên tục.
Ace nghe thế thì cũng chỉ biết cười trừ. Nghe nói thế thì hắn đúng là mất mặt thật… đuổi theo Râu Đen khắp nơi. Cuối cùng bị hắn đánh bại… còn bị hắn giao nộp cho Hải Quân, trở thành bàn đạp cho hắn gia nhập Thất Vũ Hải…
-Nhóc con.. nói như ngươi hơn hắn… không phải ngươi cũng bị nhốt ở đây sao!? … một thằng nhóc chỉ biết to miệng… đái mọc đủ lông chưa mà đòi khinh người khác…
-Ha..ha..ha…
Một giọng nói vang lên đầy châm chọc khiên Yaki có chút nhíu mày. Sau đó còn có rất nhiều tiếng cười quái dị vang vọng nơi này… Yaki không nghĩ cũng đoán được đây là nơi nào… Impel Down tầng 6 đi.
-Thằng mặt lờ nào vừa lên tiếng thế… nghe giọng the thé như nữ nhân… có phải bị mấy tên cai ngục cắt chim… thông mông.. giờ không còn là đàn ông rồi…!?