Ôn Nguyễn Của Tri Hoán

Chương 8: Chương 8





Phó Tri Hoán bỗng thấy hơi đau đầu, nhắm mắt lại day day ấn đường, hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói: “Có thấy bình nước nóng phía trên vòi hoa sen không?”
“Thấy.”
“Nhấn nút mở trên bình đi.”
“Để tôi xem… Ừm, mở rồi.”
“Sau đó ra khỏi phòng tắm nhìn sang bên trái có bảng điều khiển.”
Ôn Nguyễn nghe theo hướng dẫn của Phó Tri Hoán đi ra mở bảng, phát hiện muốn sử dụng phải có mật khẩu, lặng đi mất mấy giây mới hỏi: “Sao đến tắm cũng phải dùng mật mã thế?”
Phó Tri Hoán lạnh nhạt đáp: “Mật mã là bốn số 0, qua bước này chắc cô biết dùng như nào rồi đấy.”
Sau khi nhập mật mã, màn hình nhảy sang một loạt nút điều khiển, đủ cả từ bật nước, đèn sưởi đến chỉnh vòi, giao diện cực dễ hiểu, Ôn Nguyễn xem phát hiểu luôn: “Tôi hiểu rồi.”
Phó Tri Hoán “ừm” một tiếng, đang định cúp điện thoại thì Ôn Nguyễn ở bên kia điện thoại vội vàng ngăn: “Khoan đã!”
“Sao nữa?”
“À thì là… mật khẩu wifi nhà anh là bao nhiêu?” Dứt câu, cô vội vàng bổ sung thêm: “Yên tâm, tôi sẽ trả một nửa tiền mạng.”
Phó Tri Hoán ngập ngừng nói: “Mật khẩu là phiên âm tên của tôi.”
Thời lượng cuộc gọi kéo dài khoảng năm đến sáu phút.

Hạ Tử Cầm đứng cạnh chẳng cười nổi nữa, cúi đầu nhìn mũi chân, cảm thấy mình cứ đứng trơ trơ ở đây hơi vô duyên.
Người phụ nữ đang nói chuyện với Phó Tri Hoán hình như sống trong nhà anh ấy?
Nhưng rõ ràng anh không có bạn gái.

Hạ Tử Cầm đã hỏi thăm khắp nơi rồi.
Hơn nữa cô ta thấy giọng người này quen quen, nhưng cố gắng lục lọi trí nhớ thế nào cũng không nhớ ra được đây là giọng ai.
Hay mình nhớ nhầm nhỉ?
Cuối cùng, Phó Tri Hoán cũng cúp điện thoại, liếc mắt nhìn Hạ Tử Cầm, lạnh nhạt hỏi: “Có chuyện gì?”
Thấy Phó Tri Hoán quay sang nói chuyện với mình, Hạ Tử Cầm xốc lại tinh thần, nở nụ cười lịch sự: “Ban nãy…”
“Ting ting ting…”
Di động anh chưa kịp cho vào túi lần nữa reo vang.
Anh cụp mắt xem thử…
Lại là đại tiểu thư.

“Cô lại làm sao…”
“Bá Tước nhà anh tiểu lên giường em rồi.”
Ôn Nguyễn nói ngắc ngứ theo nhịp điệu rõ ràng, giọng nghe như sắp phát điên tới nơi: “Dính lên áo ngủ em mới mua!”
Phó Tri Hoán chợt thấy đầu nhói đau, nhẹ giọng “hừm” một tiếng, nhắm mắt ngẫm khoảng ba giây mới chậm rãi mở lời: “Chờ đấy, tôi về ngay.”
Sau khi cúp điện thoại, anh mới nhớ ra trước mặt mình có người.
Anh cất điện thoại vào túi, xoay người hỏi: “Cô định nói gì?”
Mới điều chỉnh lại cảm xúc, chưa kịp nói gì Hạ Tử Cầm đã bị cuộc gọi thứ hai của Ôn Nguyễn quấy rầy làm mất hết tinh thần.

Đến tận lúc Phó Tri Hoán quay sang hỏi đầu óc cô ta vẫn trống rỗng, mãi mới bật thốt ra được một câu: “Người vừa rồi là người nhà anh Phó à?”
“Không.”
Phó Tri Hoán đáp quá nhanh khiến tâm trạng Hạ Tử Cầm xuống dốc, cả người như rơi vào hầm băng.
“Thế… đó là bạn gái anh Phó à?”
Phó Tri Hoán ngập ngừng khoảng mấy giây rồi dùng giọng điệu hời hợt chẳng khác nào ban nãy đáp: “Không.”
Dứt câu, anh nhíu mày, giọng lần này có vẻ mất kiên nhẫn: “Còn việc gì nữa không?”
Câu trả lời sau của anh thành công kéo trái tim Hạ Tử Cầm trở về vị trí cũ, lòng bàn tay dần lấy lại hơi ấm: “Thật ra, tôi chỉ định ra đây tìm anh Phó để giải thích chuyện ban nãy.

Vụ án năm đó tôi cũng không biết quá nhiều về tình huống của luật sư bên kia.

Có điều, tình tiết vụ ấy để lại ấn tượng khá sâu đậm với tôi nên tôi mới muốn khơi ra tạo chút đề tài trò chuyện.”
“Anh Phó là kiểm sát trưởng, luôn xử lý nghiêm minh công bằng trong mọi chuyện nên tôi có thể hiểu tại sao anh không thích kiểu đánh giá không khách quan ấy.

Vì vậy tôi mong anh không để bụng chuyện đó, nếu có sai thì chắc chắn lỗi ở tôi.”
Hạ Tử Cầm đưa đẩy quá khéo léo, sự tinh tế được thể hiện trong từng câu chữ, thêm nữa vẻ mặt cô ta trông rõ vẻ hối lỗi, khiến ai nhìn vào cũng không nỡ trách móc thêm.
Phó Tri Hoán chỉ ngừng ánh mắt trên mặt Hạ Tử Cầm đúng mấy tích tắc là rời đi, gật nhẹ: “Ừm.”
Chỉ trả lời đúng một chữ, không dây dưa nói quá nhiều.

Anh cất bước đi ngang qua Hạ Tử Cầm, nhưng trước khi đi hẳn có ngừng chân, hơi nghiêng sang hỏi: “Còn điều gì muốn nói không?”
Tuy trong lòng có chút hụt hẫng nhưng Hạ Tử Cầm vẫn mỉm cười, nói: “Hết rồi.”

Cô ta vừa đáp, Phó Tri Hoán thu ánh mắt về ngay không lưu luyến, thẳng bước đi vào phòng tiệc.
Chờ người đi rồi, Hạ Tử Cầm mới nâng tay lên xoa xoa gương mặt cứng đơ.
Từ khi còn học đại học, Phó Tri Hoán đã là một bông hoa cao ngạo lạnh lùng.
Dù là nhiệt tình thổ lộ trực tiếp hay vòng vo nhờ bạn bè xin phương thức liên lạc, anh đều không đáp lại.
Hạ Tử Cầm cũng là người kiêu ngạo.

Nhưng vì muốn xứng đôi với anh, cô ta luôn cố gắng đến gần ngành anh làm và tiến tới thành phố anh sống.

Bao nhiêu năm qua bạn bè giới thiệu cho cô ta không biết bao nhiêu đàn ông ưu tú nhưng chẳng ai lọt mắt.
Cô chỉ muốn thứ tốt nhất.
*
Ôn Nguyễn vừa định thoa sữa tắm thì phát hiện mình quên mang đồ thay vào, thế là phải mặc áo choàng tắm dài ra ngoài lấy đồ.
Ai ngờ vừa về phòng lại thấy hiện trường vụ án…
Bá Tước thoải mái nằm trên giường, lông mèo dính hết lên bộ đồ ngủ bằng nhung, đã thế còn hồn nhiên công khai đi vệ sinh lên đó.

truyện teen hay
Mùi hương và cảnh tượng trước mắt quá đặc sắc, Ôn Nguyễn bị kích thích đứng chết sững tại chỗ, ba giây sau mới khôi phục tinh thần hét lên, gọi điện thoại mách Phó Tri Hoán.
Ngay lúc này, một người một mèo mắt đối mắt, không nhường nhau chút nào.
Bọn họ đã giao đấu bằng mắt được nửa tiếng.
Ôn Nguyễn bình tĩnh ngồi xuống ghế tìm kiếm thử, “Cách khắc phục tình trạng mèo đi tiểu bừa bãi” sau đó dựa trên cách được chỉ dẫn, thử dạy dỗ lại Bá Tước nhưng kết quả nhận lại là suýt chút nữa bị nó cào cho hai vết.
Thế là, cô đổi cụm từ tìm kiếm thành…
“Top 10 cách đánh nhau với mèo giành thắng lợi.”
Chính ngay lúc này, Bá Tước động đậy thân mình, ngửi ngửi chính “hiện trường phạm tội” của mình, sau đó công khai chuyển vị trí trên giường… đi tiểu lần nữa.
“Bá Tước!”
Ôn Nguyễn nhanh chân chạy tới xách cổ con mèo, ném nó về bên cạnh chậu cát: “Vào ngay! Hôm nay tao phải thay chủ mày dạy dỗ lại mày mới được.

Muốn trở thành một con mèo đủ tư cách thì nhất định phải biết dùng cát mèo.”

Bá Tước quay đầu, ngửi thử chậu cát mèo sau lưng rồi ngồi tại chỗ dùng chân gãi gãi đầu, tiếp đến, nó chậm rãi nhổm dậy, từ từ đi về phía phòng Ôn Nguyễn, thuần thục nhảy lên giường, nằm im trên đầu giường.
Ôn Nguyễn có cảm giác mình sắp bị con mèo này chọc tức đến nhồi máu cơ tim.
Không ngờ, một người không sợ trời không sợ đất như cô, cuối cùng lại thua dưới tay một con mèo.
Vào lúc mèo và người chỉ biết trơ mắt nhìn nhau, ngoài cửa vang lên tiếng lạch cạch của chìa khóa.
Chắc là Phó Tri Hoán về.
Thấy cứu tinh về, Ôn Nguyễn đắc ý hếch cằm với Bá Tước: “Mày xong rồi, tao sẽ đưa chủ nhân mày tới đây xử tội mày.”
Bá Tước thảnh thơi liếm móng vuốt, ngước lên liếc Ôn Nguyễn cái rồi cụp mắt ngay, dường như chuẩn bị nằm nghỉ ngơi.
… Cô đang bị mèo khinh đúng không?
Lần đầu tiên trong cuộc đời Ôn Nguyễn gặp được thiên địch mạnh như này.
Cô từ bỏ việc giáo dục con mèo, đi thẳng ra phòng khách, sắp xếp lại ngôn từ cho chỉn chu, chuẩn bị mách lẻo với Phó Tri Hoán.
Phó Tri Hoán đẩy cửa vào đúng lúc thấy Ôn Nguyễn đứng giữa phòng khách.
Cô mặc trên người áo choàng tắm dài, tuy cổ áo được kéo kín, dưới có thắt thêm đai lưng cho chặt nhưng vẫn có thể loáng thoáng trông thấy xương quai xanh đẹp đẽ.
Vài sợi tóc ẩm ướt bung xõa trên vai, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp càng thêm trắng nõn mịn màng dưới ánh đèn.
Ôn Nguyễn cau mày, tức giận nhìn Phó Tri Hoán, hắng giọng mở miệng: “Thưa ngài Phó, Bá Tước nhà anh đã đi tiểu hai lần trên giường em.”
Nói đến đây, cô giơ cả tay lên miêu tả, nhấn mạnh: “Hai! Lần!”
Phó Tri Hoán dời tầm mắt, vươn tay tháo nút áo sơ mi trên cùng ra, nới lỏng cà vạt rồi cởi vứt sang một bên: “Cơ thể có vấn đề gì không?”
“Hả?”
Ôn Nguyễn chưa hiểu ý Phó Tri Hoán lắm, cô tự suy theo ý hiểu của mình rồi trả lời: “Bản thân tôi không sao, chủ yếu là trên giường…”
Phó Tri Hoán ngước mắt nhìn cô: “Tôi đang hỏi Bá Tước.”
Bá Tước là mèo nhà, từ nhỏ đã được huấn luyện dùng cát mèo, nay bỗng dưng khác thường làm Phó Tri Hoán lo cơ thể nó có vấn đề hoặc là cảm xúc dao động thất thường.
Ôn Nguyễn đơ người.
Giờ cô hiểu tại sao con mèo đấy không có vẻ gì là sợ rồi.
Vậy nên Phó Tri Hoán gấp rút trở về là vì lo cho sức khỏe của Bá Tước?
Làm cô nãy giờ cảm động tưởng anh dịu dàng quan tâm mình, chạy về trước muốn chống lưng cho cô.
Đồ đàn ông chó chết!
Trong lúc hai người nói chuyện, Bá Tước lững thững đi ra từ phòng Ôn Nguyễn.

Trông thấy chủ nhân, đôi chân ngắn ngủi chạy bước nhỏ đến cạnh, cọ cọ đầu vào ống quần Phó Tri Hoán làm nũng.
Phó Tri Hoán ngồi xổm xuống kiểm tra Bá Tước, sau đó đứng dậy đi xem bát đựng đồ ăn của nó.
Thức ăn được diệt gọn gàng, nhìn qua không thấy vấn đề gì.
Phó Tri Hoán liếc sang chậu cát mèo, bỗng nhớ mấy hôm trước tan làm đã tiện tay mua túi cát mèo mới thay cho cát cũ đã dùng hết.
Nghĩ thế, anh lập tức ôm Bá Tước đặt vào chậu cát mèo xem thử.

Bá Tước vừa vào là nhảy ra.
Anh hiểu ngay mọi chuyện: “Mày không thích loại cát này?”
Bá Tước gật đầu, meo meo quấn lấy Phó Tri Hoán ăn vạ.
Anh thở dài, vươn tay nựng cằm nó: “Xin lỗi, mấy hôm nay tao không chú ý.”
Bá Tước cọ đầu vào lòng bàn tay anh, cả người mềm mại như cục bông, đáng yêu muốn chết.
Ôn Nguyễn khoanh tay đứng cách đó một mét, cụp mắt, toàn thân tản ra hơi thở chết chóc như muốn nói, “Đêm nay tôi phải kết liễu cuộc đời một người một mèo.”
Phó Tri Hoán cảm nhận được, quay đầu nhìn cô.
Ôn Nguyễn điên lắm rồi.

Cô mím môi, buông thõng tay, tiến hai bước đến chỗ một người một mèo, ngồi xổm xuống xoa đầu Bá Tước: “Mày không thích cát mèo, sao mày không tiểu trên giường chủ nhân mày hả?”
“Dù sao thì anh ấy cũng tốt tính không giận mày.”
“Còn thay mày nói chuyện.”
“Rồi không trách mày nữa.”
Bá Tước được xoa đầu sướng kêu meo meo, ngước lên liếm ngón tay Ôn Nguyễn.
Lửa giận trong Ôn Nguyễn tắt ngóm.
Quả nhiên không thể nào tức giận với một bé mèo mới mấy tháng tuổi.
“Thôi, tha cho mày đấy.”
“Mày đáng yêu hơn chủ nhân của mày nhiều, còn biết dỗ tao.”
Phó Tri Hoán ngẩng đầu nhìn đại tiểu thư đang mượn việc dạy dỗ Bá Tước ngầm mắng mình.
Lúc Ôn Nguyễn đứng thì chưa thấy gì nhưng đến lúc ngồi thì viền cổ áo choàng tắm bị cong vòng hé mở.
Phần xương quai xanh bị hở nhiều hơn, liếc mắt qua thôi cũng có thể thấy được phần cổ duyên dáng mềm mại, làn da trắng nõn.
Chợt Phó Tri Hoán thấy yết hầu khô khốc.

Anh quay đầu, đặt Bá Tước xuống đất đứng dậy đi ra phòng khách.
Đi chưa được mấy bước, anh dừng chân xoay người, thấp giọng gọi: “Ôn Nguyễn.”
“Sao?” Ôn Nguyễn tức giận đáp.
“Mặc áo ngủ vào.”
“?”
Đề nghị hay quá ạ.
Tác giả có lời muốn nói:
Đồ đàn ông chó chết, anh đi yêu đương với mèo đi..