Omega Hoa Hồng Duy Nhất Của Vũ Trụ

Chương 52





Trên sân huấn luyện, nhóm học viên mới của hệ chiến đấu năm đầu đang chờ xuất phát.
An Úy Nhiên đứng thẳng đối diện với các học viên, thi thoảng cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay.
“Kiểm tra lại trang bị của bản thân trước khi xuất phát, kẻo đến lúc ra chiến trường lại xảy ra sự cố.

Đến lúc đó không ai cứu các cậu đâu.” Anh ta lạnh lùng nhắc nhở.
Nhận được khẩu lệnh, các học viên đồng loạt quay sang trái hoặc sang phải, giúp đỡ đồng đội bên cạnh kiểm tra lẫn nhau.
Trang phục chiến đấu và trang phục huấn luyện của bọn họ hoàn toàn khác nhau.

Bên trong là áo lót màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo chống đạn mỏng màu đen; những bộ phận chủ chốt cần bảo vệ như khuỷu tay, đầu gối,… đều được trang bị đồ bảo hộ màu đen; đầu đội một chiếc mũ bảo hiểm chiến thuật.

Hơn trăm Alpha ăn mặc chỉnh tề đứng xếp hàng ngay ngắn trật tự, trông bọn họ giống như một đội quân còn non nớt chưa từng trải qua chiến tranh thực thụ, nhưng vẫn có sức uy hiếp khiến người khác phải dè chừng.
Figo và Tước Thu đứng khá gần nhau.

Cậu ta kiểm tra tỉ mỉ từ đầu đến chân Omega, sửa mũ cậu rồi cười bảo: “Trông cậu dễ thương quá, nếu cậu mặc thế này ra ngoài thì chẳng có ai sợ đâu.”
Những bộ trang phục chiến đấu cực ngầu mặc trên người Alpha sẽ tôn thêm sự bạo lực của thân hình vốn đã cao to cường tráng, làm kẻ khác vừa nhìn đã muốn né tránh rút lui.

Còn Tước Thu mặc thì càng làm vóc dáng cậu thêm nhỏ nhắn, mang cảm giác tương phản vừa nghiêm túc lại hết sức đáng yêu, dòm chỉ muốn nhéo mặt.
Tước Thu vươn tay định sờ đôi tai hổ của Figo, nhưng bị ngăn trở bởi chiếc mũ bảo hiểm lạnh lẽo.

Cậu ngó hai chiếc bịt tai hình tam giác mọc trên chiếc mũ tròn vo, cảm thấy thiết kế đồng phục chiến đấu của tinh cầu Darkness hơi thiếu logic.
“Đến lỗ tai còn thiết kế cái chụp tai để che chắn, mà đuôi sao phải lộ ra ngoài nhỉ? Với cả kiểu chụp tai này chỉ đựng vừa những dáng tai tiêu chuẩn như cậu, chứ không che được những dáng tai như tai thỏ của Hứa Phong.”
“Gen động vật trong cơ thể Alpha muôn hình muôn vẻ, cậu thấy nhiều kiểu tai đuôi cũng không có gì lạ.” Figo đáp.

Bản thân cậu ta cũng thấy không thoải mái, mỗi lần vô thức muốn vẫy tai đều bị mũ bảo hiểm chặn lại.
Tước Thu nghĩ đến hai sợi râu dài dạng cánh của Morfa nên hết sức tán thành với lời của Figo.
An Úy Nhiên lớn giọng hỏi: “Đã kiểm tra xong hết chưa?”
Đám học viên nghe tiếng thì vội vã quay về vị trí cũ, đáp thật to: “Báo cáo sĩ quan huấn luyện chính, kiểm tra không có sai sót gì, đợi xuất phát ạ!”
Còn chưa dứt câu thì có tiếng gầm rú vọng tới từ trên đỉnh đầu đội hình.

Áp suất không khí mạnh mẽ khiến cho sỏi đá và bụi mù bay tứ tung, tóc các học viên cũng bị thổi bay tán loạn.
Bọn họ hiếu kỳ không biết thứ gì đang ở tên đầu mình nhưng chưa có chỉ thị của An Úy Nhiên, chẳng ai dám ngẩng lên nhìn ngó lung tung.

Chẳng mấy chốc đã có mười một chiếc máy bay trực thăng dừng trên bầu trời của sân huấn luyện, dàn hàng ngang, cửa sập đồng loạt mở ra, thang dây được ném xuống.
An Úy Nhiên xoay người dẫn đầu đi về phía thang dây: “Tất cả chú ý, xuất phát!”
“Rõ!”
Trong những tiếng vọng đinh tai nhức óc, đám học viên mới nhanh chóng xếp thành từng hàng, cõng súng đi theo sát phía sau.
Máy bay trực thăng dừng ở độ cao khoảng chừng hai mươi mét so với mặt đất, không có biện pháp bảo vệ nào trừ chiếc thang dây trầ.n trụi, còn vuông góc với mặt đất khiến các tân sinh rất dễ có nguy cơ rơi xuống từ không trung.
Mối nguy hiểm này là do con người tạo ra, còn cận kề trong gang tấc.


Trong nhóm có người thấy khó tin, có người hoang mang lo sợ, nhưng bất kể là học viên giỏi nhất hay học viên đội sổ, tất cả đều không lùi bước hay than trách câu nào.

Đối mặt với nỗi sợ do bản năng mang đến, bọn họ cắn răng xông lên trước thang dây, lần lượt nắm chặt lấy dây thừng leo từng bước một.
Hứa Phong là người xếp cuối hàng ngoài cùng bên phải.

Cậu ta thân hình gầy gò lại nhát gan, bị luồng không khí mạnh thổi nghiêng ngả, đôi tai thỏ mềm mại cũng bị thổi bay lên.

Đã vô số lần cậu ta bị gió mạnh thổi cho nheo mắt, cảm thấy mỗi bước leo lên đều gian nan vô cùng, thậm chí không dám quay đầu nhìn xuống dưới sợ phân tâm sẽ trượt tay ngã đập mạnh xuống nền xi măng, biến thành cục thịt nát be bét.
Khoảng cách hai mươi mét không nhiều cũng chẳng ít, có thể vượt qua nhưng hết sức gian truân.

Bên cạnh lực cản từ dòng khí do chuyển động tốc độ cao của cánh quạt, điều khó khăn nhất chính là chiếc thang dây mềm oặt không hề có bất cứ điểm tựa nào, các học viên phải dựa vào sức lực chính mình.

Nó tương đương với việc phải luôn duy trì trạng thái hít xà đơn và leo lên phía trên, bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra giữa không trung.
Dưới đủ loại khó khăn tăng cường, Hứa Phong leo được vài bậc thang phải dừng lại nghỉ ngơi.

Mỗi lần thấy sợ muốn từ bỏ, cậu ta sẽ ngẩng đầu nhìn Tước Thu.
So với Alpha, Tước Thu là Omega nên thân hình sẽ gầy yếu hơn, thể lực cũng kém hơn, thậm chí nhát gan hơn mới phải.

Nhưng dường như Tước Thu chưa bao giờ bị ảnh hưởng bởi muôn kiểu điều kiện khắc nghiệt từ bên ngoài.

Từ đầu đến cuối, động tác nắm thang dây leo lên của cậu vẫn nhẹ nhàng như bước đi trên mặt đất bằng phẳng.

Cậu nắm bắt rất tốt nhịp độ giữa những động tác, phải nói hết sức đẹp mắt.
Hơn thế nữa cậu là người đứng đầu hàng, đối mặt với sức gió cản lớn nhất nhưng lại leo nhanh hơn các Alpha, thậm chí còn ngang hàng với người xuất phát đầu tiên là sĩ quan huấn luyện An Úy Nhiên.
Tước Thu mang đến cho Hứa Phong dũng khí to lớn, cơ thể vốn sắp kiệt sức lại có thêm động lực chống đỡ bản thân tiếp tục leo lên.

Nhưng đâu riêng Hứa Phong coi Tước Thu là động lực, mà vô số Alpha khác cũng nhìn chăm chú cậu ở phía trước, dõi theo người dẫn đầu bọn họ.

Nhờ có cậu mà bọn họ nhận được sức mạnh để tiếp tục kiên trì.
Màu vàng chói lọi ấy xuyên qua màn sương mù đầy mạnh mẽ, giống như vầng thái dương chỉ lối cho những ai đang có suy nghĩ muốn lùi bước, dẫn dắt bọn họ lột xác từ những kẻ yếu đuối trở thành những người mạnh mẽ thực sự, những chiến binh thực sự.
Khoảnh khắc hai tay Hứa Phong đặt trên mép cabin, toàn thân cậu ta đã cạn kiệt sức lực, lúc nhấc chân thì bỗng cậu ta giẫm hụt ngã người ra sau, một giây nữa thôi thì cậu ta sẽ ngã xuống từ độ cao hơn hai mươi mét.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tước Thu đã vươn tay kéo cậu ta lại.

Hứa Phong yếu ớt ngồi trên sàn máy bay trực thăng, trước khi cửa cabin đóng, cậu ta liếc nhìn bên ngoài.

Độ cao làm cho đầu óc của cậu ta choáng váng, tim cũng đập thình thịch, tuy đã an toàn nhưng vẫn thấy hãi hùng mỗi khi nhớ tới.
“Cậu ổn chứ?” Tước Thu kéo cậu ta.
“Không, không sao, hơi sợ chút thôi.” Hứa Phong nhìn cậu đầy cảm kích.
Ngồi nghỉ lúc lâu, tinh thần Hứa Phong mới bình phục lại từ mối nguy hiểm vừa rồi.


Cậu ta vẫn không dám tin là mình có thể làm được.

Lại nhìn những bạn đồng hành khác, ai nấy cũng mang vẻ mặt sợ hãi mệt mỏi, trên trán đều lấm tấm mồ hôi, có người còn ướt hết tóc mái.
Riêng Tước Thu ngồi đối diện với cậu ta là vẫn thoải mái, trừ gò má hơi ửng đỏ vì vừa mới leo lên cao.

Vẻ mặt của cậu bình thản như cũ, không biểu lộ chút cảm xúc dư thừa nào.
Hứa Phong kìm chẳng đặng mà nhìn cậu với ánh mắt kính nể.
Đúng lúc này, trong bộ đàm bất chợt vang lên giọng nói của An Úy Nhiên.

Tất cả người trên trực thăng đều ngồi ngay ngắn lại, tập trung tinh thần chú ý lắng nghe nội dung anh ta đang nói:
“Các học viên trên mỗi trực thăng đã vào vị trí hết chưa?”
Tước Thu và những người khác khẽ quay mặt sang hướng chiếc bộ đàm thu nhỏ ở trên cổ áo và nói: “Báo cáo thầy huấn luyện, đội 1/đội 2… đã vào vị trí.”
“Tốt lắm.

Các cậu được chia làm mười đội khác nhau dựa theo vị trí lúc xếp hàng.

Người đứng ở vị trí đầu tiên của hàng sẽ tự động trở thành đội trưởng.

Trong kỳ huấn luyện thực chiến tới đây, các cậu cần nghe theo mệnh lệnh của tôi và đội trưởng một cách vô điều kiện, hiểu không?”
“Rõ!”
Giọng An Úy Nhiên trong bộ đàm hơi lạc, truyền tới tai mọi người cùng với tiếng vọng lẹt xẹt của sóng điện.
“Phương thức kiểm tra đánh giá cuối học kỳ này là đánh giá thực chiến.

Trong quá trình đó sẽ xảy ra xung đột và thương vong thực sự, mong các cậu chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
“Nhiệm vụ: Tiêu diệt trùng tộc ở biên cảnh.

Thời gian: ba ngày.

Phương thức kết toán: dựa theo số lượng trùng tộc bị giết, ai giết được nhiều hơn người ấy thắng.”
An Úy Nhiên nói xong, mọi người trên trực thăng liếc nhìn nhau.
Bọn họ vốn cho rằng, đối với những tân sinh vừa mới nhập học trường quân sự tinh cầu Darkness như bọn họ, dẫu có đánh giá thực chiến thì cũng chỉ chấp hành vài nhiệm vụ bảo vệ an ninh thôi.

Không lẽ một đám tân binh non nớt như bọn họ lại bị quăng vào giữa chiến trường hay sao?
Nhưng chẳng ai ngờ, bọn họ thực sự phải ra chiến trường.
Tuy những Alpha này là nhóm nổi bật giữa lứa cùng tuổi, nhưng dẫu sao bọn họ vẫn là những đứa trẻ mới trưởng thành, non kinh nghiệm, bảo lòng không sợ là giả.
Hứa Phong hoảng đến mức mặt trắng bệch.


Cậu ta xoay chiếc nhẫn trên tay đầy lo âu, trong vài phút đồng hồ ngắn ngủi cậu ta đã nghĩ đến đủ loại nguy hiểm mà bọn họ sẽ gặp phải.

Tuy không chắc trúng vào loại nào nhưng cậu ta thừa biết, bất kể loại nào thì cậu ta vẫn không đối phó nổi.
Mỗi khi lo lắng là Hứa Phong lại dòm sang Tước Thu, thấp thỏm cất giọng hỏi: “Thu Thu, cậu là đội trưởng của đội chúng ta, cậu nghĩ chúng ta nên làm sao giờ?”
Đâu riêng Hứa Phong, những người khác trên trực thăng cũng lo lắng nhìn cậu, coi cậu là trụ cột duy nhất.
Đã có Hứa Phong đi đầu, bọn họ cũng rụt rè nói: “Đúng vậy… Có vẻ thực lực trung bình đội chúng ta hơi yếu, vậy phải chơi theo hướng chiến thuật đúng không?”
“Nếu không thể chiến đấu một mình, chi bằng cả mười người cùng hợp sức sẽ có cơ hội giành thành tích tốt hơn.”
“Đội trưởng, giờ sao đây ạ?”
Tước Thu ngẩng đầu quét mắt nhìn đồng đội, phát hiện bọn họ toàn là các học viên đội sổ, chẳng trách ai cũng sợ hãi như vậy.
Cậu cân nhắc vài phút, nhìn mọi người với đôi mắt màu vàng sáng ngời: “Không cần chiến thuật.

Các cậu cứ theo sau tôi, những việc còn lại cứ giao cho tôi.”
Ngữ điệu của Tước Thu hết sức kiên định, làm người khác an tâm lạ thường, cả bọn vội hô: “Không thành vấn đề!”
“Đúng vậy! Chỉ cần có đội trưởng, chắc chắn chúng ta sẽ giành được thành tích tốt!”
“Đội trưởng yên tâm, chúng tôi sẽ bọc hậu cho cậu, là hậu thuẫn vững chắc nhất của cậu!”
Mọi người mồm năm miệng mười, bàn tán sôi nổi.

Mới ban nãy còn thu mình như bầy chim cun cút, giờ Tước Thu tỏ rõ thái độ thì thoáng chốc biến thành những con vẹt líu lo.
Có điều dòm cục diện đoàn kết tích cực này, Tước Thu lại nhìn họ đầy hoài nghi: “Không, ý tôi là các cậu cứ núp sau lưng tôi, không cần làm gì hết.

Miễn đừng gây trở ngại là được, tôi không cần các cậu làm hậu thuẫn.”
Sao cậu phải cần hậu thuẫn chứ? Chỉ cần mấy tên Alpha đội sổ này không gây thêm rắc rối cho cậu trên chiến trường là đủ rồi.
“Nếu các cậu bị thương, tôi còn phải phân tâm đi cứu các cậu nữa, như vậy sẽ giảm hiệu suất tiêu diệt trùng tộc đó.”
Tước Thu nói xong, cả cabin chìm trong sự im lặng kéo dài.
Mấy Alpha cứ cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, ban nãy còn nhiệt huyết dâng trào giờ co cứng, cảm thấy cuộc đời u ám hẳn, chả có tia hy vọng nào.
Cả đám nhìn Tước Thu bằng ánh mắt trách móc, vẻ mặt xấu hổ và phẫn nộ giống như đang lên án cậu: tụi tui biết mình gà mờ nhưng xin cậu đừng nhẫn tâm nói thẳng ra vậy được không?
Đã thế còn ở trước mặt Omega nữa.
Hu hu hu, mất mặt Alpha quá đi à!!!
Tước Thu chỉ là một cây hoa nên cậu đâu nghĩ được nhiều vậy, tưởng rằng mọi người chưa từng trải qua chuyện thế này nên sợ hãi, thế là cậu cố gắng an ủi: “Đừng sợ, hãy tin tôi, tôi có thể dẫn dắt các cậu đi đến thắng lợi.”
Mọi người đều khóc không ra nước mắt: không phải chúng tôi không tin cậu, mà là chúng tôi không tin tưởng chính mình.
Mà nhờ có Tước Thu làm chỗ dựa, các tân binh non nớt cuối cùng cũng trút bỏ được nỗi bất an, không còn lo sợ mù quáng trước tình huống chưa xác định nữa.

Bọn họ ngóng ra cửa sổ, cảm thấy mọi thứ quá đỗi không chân thực.
Những đám mây đen tích tụ phía chân trời đang từ từ ào tới tựa như cơn sóng biển, tạo cho người ta cảm giác bị dồn nén khó chịu.
Một Alpha mèo quýt dán mặt vào cửa sổ thủy tinh, ngơ ngác thắc mắc: “Sao trời tự nhiên tối thế nhỉ, đừng bảo lát nữa sẽ có mưa nhé? Đuôi của tôi sẽ ướt mất thôi.”
Tước Thu nghe xong cũng ngước nhìn bên ngoài.

Không biết sao khi thấy những đám mây đen này lòng cậu lại bồn chồn vô cớ, linh tính có điều chẳng lành.
Cùng với tiếng gầm thét tần số cao từ cánh quạt, sau chừng nửa buổi chiều, bọn họ cũng tới nơi.
“Chắc đám tân binh đó sợ chết khiếp rồi nhỉ? Ha ha, nhớ năm xưa khi tôi được thầy huấn luyện đưa đi huấn luyện thực chiến lần đầu cũng sợ y chang.”
“Newbie mà, phải vậy thôi! Mới đầu thì lọng cọng, qua vài lần là bình tĩnh ngay.”
“Tính ra lần gần nhất trùng tộc xâm lấn biên cảnh là khoảng một năm trước nhỉ? Lần đó bị chúng ta đánh cho tan tác mà vẫn chưa chừa, còn dám đến xâm phạm.”
“Tinh cầu Darkness không phải tinh cầu biên phòng, đáng ra không nên để bọn trẻ ra chiến trường nhưng ngặt nỗi nó cách đường biên giới quá gần, mỗi năm toàn nhọc công trường quân sự của chúng ta đi làm nhiệm vụ.”
“Thật hy vọng tinh cầu Capital phái quân đến đóng ở đây.”
Trong buồng lái cơ trưởng và cơ phó vui vẻ chuyện trò, nhóm học viên ngồi phía sau cũng toàn người giàu kinh nghiệm nên chẳng thèm đếm xỉa tới.

Cơ phó nhìn xuống dưới qua lớp cửa thủy tinh trong suốt, “Chuẩn bị hạ cánh sao?”
“Trước mắt kiểm tra thấy tình hình dưới mặt đất bình thường, sức gió thích hợp để hạ cánh.”
Hai người đều mang tâm lý thoải mái, đâu ai ngờ ngay sau đó tất cả bảng điều khiển trong buồng lái bất thình lình rung lắc, lại xuất hiện báo động hình tam giác màu đỏ với tình hình thực tế dưới mặt đất.

Nguy hiểm lặng lẽ ập đến trong nháy mắt.
Cơ trưởng cau mày, “Không ổn, từ trường bị quấy nhiễu, bây giờ không rõ tình hình dưới mặt đất, không thể hạ cánh.”
“Liên hệ với sĩ quan huấn luyện chính, xin chỉ thị của anh ấy xem chúng ta nên hạ cánh ngay tại chỗ hay lơ lửng trên không trung đợi tình hình tốt lên.”
Cơ phó gật đầu lia lịa: “Gọi thầy huấn luyện chính, gọi thầy huấn luyện chính”
Nhưng trong bộ đàm chỉ có tiếng giọng anh ta lặp lại, chứ không nhận được bất cứ lời hồi đáp nào của An Úy Nhiên.
Bọn họ đã trải qua vô số lần kiểm tra thực chiến nhưng chưa lần nào mất liên lạc với sĩ quan huấn luyện chính, lần này lại khác thường như vậy, cơ phó lo lắng đến trán vã mồ hôi hột, “Làm sao giờ, không liên lạc được với sĩ quan huấn luyện chính.”
“Không thể nào?!” Đây là phản ứng đầu tiên của cơ trưởng, anh ta cũng không tin việc bị ngắt liên lạc với An Úy Nhiên vì từ trường nhiễu loạn.
Nhưng không đợi anh ta kinh ngạc xong, cơ phó bất ngờ chỉ ra ngoài tấm thủy tinh với sắc mặt sợ hãi: “Trùng, trùng tộc, trùng tộc!”
Trái tim cơ trưởng như ngừng đập trong khoảnh khắc, anh ta có linh cảm chẳng lành, vừa quay đầu thì đôi con ngươi lập tức giãn ra cực đại.
Lũ trùng tộc đang sải cánh bay ngập trời, há cái miệng đen ngòm của mình bay về phía bọn họ.

Gần như cả bầu trời đều bị bao phủ bởi lũ trùng tộc dày đặc, đen kịt giống như từng đám mây đen tụ lại, ngay cả ánh sáng cũng không thể xuyên qua.
Trông thấy cảnh tượng này, da đầu nhóm phi công bỗng chốc tê dại, cổ họng nghẹn cứng như có gì đó chực trào ra.
Rất hiển nhiên, đây không phải là lần đánh lén vặt vãnh ở quy mô nhỏ giống như trước kia, mà là…
Sóng trùng tộc.
An Úy Nhiên đứng trong buồng lái nhìn sóng trùng tộc đen kịt ở phía trước với vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói lãnh đạm ẩn chứa chút căm hận bị đè nén đến cùng cực: “…Là trùng cánh đen.”
Trợ thủ kinh hãi: “Trùng cánh đen ạ?!”
“Cậu có thấy đôi cánh như răng cưa của chúng không? Chúng có thể vỗ cánh ở tốc độ cao mà mắt thường của con người không thể nhìn rõ.

Khi vô số con trùng cánh đen cùng tập trung lại, chúng có thể thông qua việc vỗ cánh tập thể để tạo ra sóng âm tần số cao nhằm gây nhiễu loạn từ trường và tín hiệu.

Loại sóng âm này không thể nghe thấy bằng tai, nhưng đủ để phá hủy bất cứ một dụng cụ tinh vi nào trong nháy mắt.”
“Trên chiến trường chính diện, trùng tộc thích nhất là phái trùng cánh đen đi tiên phong.

Tuy thực lực chúng không mạnh, nhưng thắng ở chỗ đây là chủng tộc sống bầy đàn.

Khi hàng ngàn hàng vạn con trùng cánh đen tạo thành sóng trùng tộc thì chẳng dễ dàng đối phó.”
Hơn nữa trong tình huống thông thường, việc trùng cánh đen xuất hiện với số lượng lớn có nghĩa phía sau chúng còn có trùng tộc cao cấp hơn đang điều khiển.

An Úy Nhiên không thể xác định rốt cuộc đây chỉ là cuộc tấn công tập kích của một mình trùng cánh đen, hay là đã có đội quân trùng tộc lặng lẽ đổ bộ lên tinh cầu Darkness.
Nếu là vế đầu thì còn chiến được; nhưng nếu là vế sau…
Ánh mắt An Úy Nhiên lạnh dần.
Nếu là vế sau thì không biết hai trăm con người ở đây, bao gồm cả học viên lẫn sĩ quan huấn luyện còn trở về đầy đủ và lành lặn hay không.
Vẻ mặt của trợ thủ cũng nghiêm túc theo, cậu ta cố gắng dùng bộ đàm liên lạc với phi công những trực thăng khác, nhưng thử vài lần đều thất bại.
“Không nhận được tín hiệu, cũng không gửi được tín hiệu.” Trợ thủ đành tiếp nhận sự thực này, ảo não nói: “Chúng ta và những tiểu đội khác giống như những hòn đảo biệt lập, không tìm được tọa độ của nhau giữa sóng trùng tộc.”
An Úy Nhiên đứng ở vị trí cách sóng trùng tộc gần nhất, ánh mắt sắc lạnh như một lưỡi gươm sắc bén đã rời vỏ.
“Là đảo biệt lập.

Vậy đành tử chiến đến cùng thôi!”
“Thắng thì sống, thua thì chết.”.