“Theo tin tức đáng tin cậy từ tiền tuyến, hạm đội quân đoàn do đại hoàng tử điện hạ dẫn đầu đã bay thẳng đến biên giới đế quốc, vậy thì sáng sớm mai sẽ đến được tinh cầu Capital.”
“Muốn tôi nhắc nhở lần nữa à? Trong quân đội, cậu phải gọi ngài ấy là thượng tướng.
Ngài ấy không thích người khác gọi mình là điện hạ khi đang ở quân đội đâu.”
Giọng hai người đàn ông trung niên không chút cản trở mà lọt vào tai Tước Thu, khi thấy có người tiến vào, bọn họ mới dừng nói chuyện phiếm.
Tước Thu híp mắt, bình tĩnh đánh giá bọn họ.
Người có thân hình cao lớn hơn chính là hạm trưởng của chiếc tàu này, Hà Kiệt Minh.
Gã không có đặc điểm thú quá rõ ràng như Kim Lợi, nhưng nhìn vào những chiếc vảy nhỏ âm u sắc lạnh được khúc xạ dưới ánh đèn từ bên sườn mặt tràn đến cổ thì cũng không khó để đoán ra gã chính là Alpha giống rắn.
Người phụ tá còn lại là một Beta rất bình thường.
Hạm trưởng và phụ tá nhìn Omega bị kẹp ở giữa Kim Lợi và Felix, trong mắt cả hai đều không hẹn mà cùng loé lên vẻ ngạc nhiên vì sự xinh đẹp của cậu.
Nhưng sự ngạc nhiên đó không duy trì quá lâu.
Đối với hạm trưởng của tàu Elibiz này mà nói, một Omega chưa được kiểm tra ngoại hình vượt trội thì chuyện mang gen hệ thực vật hoặc có cấp bậc gen cao mới là điều đáng chú ý hơn cả.
“Thấy dụng cụ kiểm tra đo lường gen trước mặt cậu không?”
Theo lời Hà Kiệt Minh, Tước Thu nhìn về phía cỗ máy cỡ lớn đằng trước mình.
Nó có màu trắng bạc, tràn ngập cảm giác lạnh như băng của công nghệ cao, gần giống với màu sắc của khoang thuyền.
Nó to lớn đến mức, cả căn phòng rộng lớn như không thể chứa vừa.
Nói cách khác, cả khoang này vốn là một thiết bị kiểm tra đo lường khổng lồ.
Nó được chia thành hai phần, phía dưới là ghế cơ giới để ngồi, phía trên là một ống trụ tương tự như ống nghiệm, nếu mở ra thì tia laser màu xanh lá sẽ xuất hiện bên trong.
Phần đáy gắn liền với sàn nhà có năm dòng điện xì xì chạy ra, từng cái kết nối với các máy vận hành khác nhau.
Tước Thu bình tĩnh dòm một lượt, mỗi bàn điều khiển đều được phân công một Alpha, trên màn hình điện tử màu xanh âm u xẹt qua từng chuỗi con số tinh vi.
Như chú ý đến ánh mắt của Omega trước mắt, Hà Kiệt Minh giải thích với thái độ không mấy tốt: “Đợi lát nữa cậu ngồi lên là máy kiểm tra sẽ thông qua việc trích xuất pheromone của cậu để xác định cấp bậc.”
Tước Thu nhìn “ống nghiệm”, bây giờ nó vẫn chưa được khởi động và đang tản ra ánh kim tĩnh mịch.
“Đây là cái gì?”
“Màn hình sẽ hiển thị trực quan hóa tương đương.
Sau khi pheromone được chiết xuất, máy kiểm tra sẽ bắt đầu phân tích cấp bậc gen rồi thông qua màn hình hiển trị để thể hiện nó một cách trực quan hơn.
Alpha thường sẽ xuất hiện màu đỏ đại diện cho khả năng chiến đấu, Omega là màu xanh lá cây đại diện cho khả năng chữa bệnh, màu sắc càng sậm thì cấp bậc càng cao.
Báo cáo bằng văn bản chi tiết cuối cùng sẽ được đưa ra bằng máy liên kết.”
“Beta cũng vậy, chỉ có điều là khi xét nghiệm sẽ không trích xuất pheromone mà lấy máu.
Đa số Beta đều là người thường, riêng bộ phận đứng đầu mới có chút năng lực chiến đấu.”
Giải thích một hơi xong, Hà Kiệt Minh mới hay mình đã nghe lời một Omega vừa nhìn qua đã biết là cấp thấp, gã vội vàng nói: “Được rồi, cậu hỏi nhiều cũng chẳng có ích gì, lát nữa sẽ biết hết thôi.”
Tuy Tước Thu mới biến thành người chưa quá hai ngày, nhưng cậu vẫn nghe ra được ý không kiên nhẫn trong lời của Hà Kiệt Minh.
Tước Thu dừng chân, hiểu đại khái lý do gã không thích mình rồi.
Cậu ngồi lên chiếc ghế lạnh lẽo, khẽ sờ sau gáy theo bản năng, đây là nơi mà thế giới này gọi là tuyến thể nhưng lại không có cái gọi là pheromone tiết ra, e rằng vị hạm trưởng này đã dựa vào đây mà nhận định rằng cậu không có khả năng là Omega cao cấp nên mới tỏ thái độ như thế.
Kiểm tra đo lường cấp bậc gen rất nhanh được bắt đầu.
Tước Thu đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, mặc kệ ra kết quả gì thì cậu cũng chấp nhận và không hỏi gì thêm.
Là hạm trưởng của Elibiz chuyên sàng lọc những Omega có cấp bậc cao lưu lạc ở bên ngoài cho đế quốc, Hà Kiệt Minh đã thấy quá nhiều tình huống như hiện tại nên gã cũng không quá coi trọng.
Nhóm nhân viên thì mang dáng vẻ lạnh lùng giải quyết việc chung.
Kim Lợi mới không quen biết bao lâu, lại âm thầm đổ mồ hôi vì Tước Thu.
Anh ta lặng lẽ đánh giá Felix đang khoanh tay dựa cửa, vừa hy vọng cấp bậc của Tước Thu đủ ổn, vừa sợ như vậy sẽ khiến cậu rơi vào nanh vuốt của người này.
“Ngồi im đừng lộn xộn, kiểm tra đo lường sẽ bắt đầu ngay lập tức.”
Hà Kiệt Minh xoay người đến bàn điều khiển, ấn vào cái nút màu bạc.
Tước Thu cảm giác sau gáy hơi nhói lên, nhưng chớp mắt đã biến mất.
Cánh tay người máy cầm giữ ống tiêm, tiêm máu màu đỏ nhạt vào trong bình thuốc, dán thông tin thân phận tạm thời rồi đưa vào khoang xét nghiệm.
Cùng với đó là âm thanh máy móc lạnh lùng ổn định vang lên: “Pheromone của số 2237 Omega Tước Thu đang chờ xét nghiệm đã được chiết xuất, chuẩn bị tiến hành phân tích gen.”
“Phân tích gen đã bắt đầu, đếm ngược, mười, chín, tám, bảy…”
Nhân viên công tác trong phòng kiểm tra đã xét nghiệm vô số người, bao gồm cả Felix, nên ai cũng hờ hững về cấp bậc gen của Tước Thu.
Dựa theo kinh nghiệm phong phú của bọn họ, pheromone của Omega trước mắt nhỏ yếu đến nổi không thể cảm giác được, càng không có chút hơi thở thực vật nào, cùng lắm chỉ là một Omega cấp D mà thôi.
So với Beta chiếm số lượng lớn và Alpha tương đối thiếu thì Omega đúng là thưa thớt hơn hẳn, ở một số tinh cầu xa xôi kém phát triển thì cả tinh cầu e chẳng có mấy Omega.
Nhưng nhìn khắp đế quốc, nhất là tinh cầu Capital và những tinh cầu phát triển liền kề, tuy Omega cấp D không thể nói là nhiều vô số kể nhưng cũng không được coi là đặc biệt quý giá, kém hơn Omega cấp bậc cao rất nhiều.
“Năm, bốn, ba, hai…”
Khi thời gian đếm ngược sắp kết thúc, trong phòng kiểm tra lại có thêm một Omega nữa tiến vào.
“Một.
Kết thúc đếm ngược.”
“Omega Tước Thu số 2237 chờ xét nghiệm, phân tích gen đã hoàn tất, cấp bậc gen…”
“Tích! Tích! Tích!”
Âm thanh máy móc điện tử đang bình thường thì bị tiếng điện báo sắc bén thay thế, âm thanh chói tai ấy đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người, ngay cả Omega vừa mới vào cũng theo bản năng mà nhìn máy đo lường.
Tước Thu đang ngồi nên không thể ngẩng đầu xem màu sắc hiển thị trên máy, nhưng bây giờ cũng không cần cậu ngẩng đầu nữa mà ánh sáng từ máy đo lường đã biến toàn bộ khoang thuyền bạc trắng thành một màu vàng nhạt.
Tước Thu nhìn vào vách tường cũng thấy được máy đo lường chiếu ra màu sắc của mình.
Các Alpha đang làm việc ở bàn điều khiển đều đã dừng thao tác, khó tin nhìn chằm chằm màn hình laser.
“Đây là…”
“Cấp C?”
“Hình, hình như màu sắc còn sậm thêm nữa…”
Kim Lợi sốt sắng ngó lom lom màn hình laser, thứ này giống như một cái ống nghiệm có thang đo vậy, mới đầu chỉ là 1/5 đáy ống hiện ra màu vàng nhạt, sau đó ánh sáng ấy lại giống như nước mà rót đầy ống nghiệm.
Từ màu vàng nhạt biến thành màu xanh lá nhạt!
Quá trình chuyển đổi màu sắc này tựa như quá trình sinh trưởng của một gốc thực vật vậy, chồi non vàng nhạt từ từ mọc ra những phiến lá non màu xanh.
Tiếng thảo luận càng ngày càng lớn hơn, mỗi lần kết quả biến đổi lại khiến bọn họ giật mình.
“Cấp B!”
“Cái gì? Không thể nào!”
“Một Omega đến từ tinh cầu hoang mạc, mà là cấp B ư?”
“Từ từ đã, máy hiển thị đã chuyển hẳn sang màu xanh lá cây rồi!”
“Cấp A! Là cấp A!”
Cũng không biết nhân viên nào đột nhiên hô to, Hà Kiệt Minh vội xoay người, ánh mắt dán chặt vào máy đo lường!
Cấp A?
Một Omega không nhìn ra bất kỳ hệ gen thực vật nào trên người, cũng gần như không cảm nhận có pheromone, ấy vậy mà là cấp A sao?
Bàn tay chống trên bàn điều khiển của gã kích động run rẩy, trong lòng không kiềm chế được cảm giác mừng như điên ập tới.
Phải biết rằng, lấy mức độ khan hiếm của Omega mà nói nếu muốn tìm được hệ chữa trị cao cấp trong số bọn họ thì thật sự khó như lên trời.
Tinh cầu Capital chỉ mở cửa đối với Alpha trên cấp A, còn Omega chỉ cần đạt tới cấp B là đã đủ tư cách hưởng giấy phép cư trú và được đế quốc bảo vệ.
Đừng nói trên tàu Elibiz, cho dù là học viện quân sự hàng đầu đế quốc nơi thiên tài tụ tập đi nữa thì Omega hệ chữa trị cấp A cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
Nếu Tước Thu thật sự là Omega hệ chữa trị cấp A, sao Hà Kiệt Minh không kích động được đây chứ?! Đây là cơ hội đánh dấu vào quân công của gã đó!
Ngay cả Felix cà lơ phất phơ cũng trở nên nghiêm túc hẳn, anh ta tăng tốc bước nhanh vào phòng kiểm tra.
Omega hệ chữa trị…
Anh ta cụp mắt, nếu thật vậy thì Tước Thu sẽ là sự tồn tại còn cao hơn địa vị anh ta bây giờ.
Mà hành vi mạo phạm ban nãy, đủ để học viện quân sự số một đế quốc ghi chép vào trong hồ sơ với lý do mạo phạm Omega hệ chữa trị cấp A rồi, anh ta đừng hòng nghĩ đến chuyện lấy thân phận sinh viên tốt nghiệp ưu tú để tiến vào quân đội.
Tước Thu chớp mắt, hoàn toàn không hiểu tại sao những nhân loại này lại thay đổi thái độ với mình, nhưng cậu biết màu sắc phản chiếu trên vách tường vẫn còn đang liên tục sậm lại.
Có người hít sâu, lắp bắp run rẩy không thể tin: “Cấp S…”
“Cấp S sao?”
“Hỡi ôi nữ thần Sinh Mệnh trên cao, nữ thần Ánh Sáng trên cao, con không có nhìn lầm chứ đúng không!”
“Trời ạ, mau nhìn màu sắc của máy đo lường đi!”
“Biến thành màu xanh lá đậm rồi!”
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, ống laser đã giống như một cây con nhanh chóng mọc thành một cây to che trời, cành lá tươi tốt, xanh sẫm râm mát.
Mọi người ở đây đều trợn to hai mắt nhìn, miệng cũng há to, giống như bị choáng váng mà dán mắt vào màn hình hiển thị thật lâu, sau đó bọn họ mới chậm rãi xoay đầu, ánh mắt vô cùng cuồng nhiệt nhìn về phía Tước Thu.
Tước Thu: “…”
Sao dòm tôi kì vậy?
Cậu chỉ là kẻ ngoại lai chưa rõ ràng tình trạng ra sao, cũng không biết vì cớ gì mà chuyện trở nên thế này.
Cấp S?
“Không, không thể nào…” Omega mới vào ngơ ngác lẩm bẩm.
Không riêng cậu ta, mà tất cả mọi người ở đây đều không thể tin nổi
Omega hệ chữa trị cấp S, đó là khái niệm gì?
Là chỉ có hoàng thất, chỉ có quý tộc, chỉ có người xuất sắc nhất trong học viện quân sự của đế quốc mới có thể có được cấp bậc gen này.
Là trong số những số liệu mà gần 30 năm qua viện nghiên cứu gen của đế quốc công bố chỉ vẻn vẹn có 13 vị được ghi vào.
Điều này đồng nghĩa, nếu Omega trước mắt này thật sự là Omega hệ chữa trị cấp S sẽ tương đương với việc bọn họ mua trúng vé số giải độc đắc hàng trăm triệu.
Lại còn trúng liên tiếp mười lần!
Sao bọn họ không kích động được đây?! Hơn nữa, giá trị con người của Omega hệ chữa trị cấp S có thể vượt qua cả một tỷ!
Đây là báu vật vô giá chân chính của đế quốc.
Thậm chí gọi họ là “ánh sáng của đế quốc” cũng không ngoa.
Không còn khinh thường như trước nữa, giờ phút này đám người Hà Kiệt Minh ai nấy đều vọt tới trước máy kiểm tra, vừa sốt ruột lại vừa chờ mong nhìn về phía Omega trong khoang kiểm tra.
Ánh mắt quá mức thành kính ấy khiến da đầu Tước Thu tê dại.
Bị nhìn chằm chằm như thế… Chẳng bằng bị coi thường như trước còn hơn.
Mà Kim Lợi cũng bị hù đơ mình mẩy nãy giờ, ước mơ lớn nhất đời này của anh ta chính là góp đủ quân công rồi quang vinh xuất ngũ, cưới một Omega xinh đẹp hưởng thụ chút cuộc sống bình yên hạnh phúc cùng vợ và con.
Cho dù đối phương không phải hệ thực vật, không có chút năng lực chữa trị nào thì anh ta cũng cảm thấy mỹ mãn rồi.
Nhưng giờ đây, người đang ngồi trước mặt anh ta có khả năng là Omega hệ chữa trị cấp, một sự tồn tại mà cả đời anh ta không thể nào nhìn thấy được, vậy mà trước đó bọn họ đã thật sự nói chuyện và tiếp xúc với nhau.
Kim Lợi bị sốc đến đầu óc quay mòng mòng, cái đuôi màu vàng đã lắc lia lịa thành cánh quạt.
Có điều vừa mới tỉnh táo thì Hà Kiệt Minh phát hiện ra có gì đó không đúng.
Với kinh nghiệm bản thân, cấp S là cấp bậc cao nhất của Omega, gã đã làm việc cho tàu Elibiz này nhiều năm thì cùng lắm kiểm tra đo lường phát hiện ra Omega cấp A mà thôi.
Nhưng bất kể là cấp A hay cấp S, Hà Kiệt Minh cũng chưa bao giờ thấy Omega nào toả năng lượng lâu như vậy cả.
Màu sắc kia… đang liên tục sậm thêm, vẫn còn có xu thế muốn đột phá điểm cao nhất của máy kiểm tra.
Vàng nhạt, xanh lá nhạt, xanh lá đậm, xanh lá sẫm…
“Nước” trong “ống nghiệm” vẫn đang tăng cao.
Máy kiểm tra lại phát ra tiếng “tích tích như lúc trước nhưng vô cùng dồn dập, nương theo ánh sáng phát ra mà nhanh chóng leo lên, mang đến cho mọi người một cảm giác căng thẳng tràn ra từ trong xương tủy.
“Tích…”
Sau tiếng cảnh báo vô cùng dài, tia laser năng lượng mạnh mẽ vọt đến điểm cao nhất, sau đó tiếp tục tăng lên, máy hiển thị không chút bất ngờ mà biến thành đống sắt vụn vô dụng.
Nhưng dù vậy, laser năng lượng trong máy hiển thị vẫn tiếp tục liều mạng phóng cao giống như cỏ dại đang cố gắng đâm chồi xanh dưới những tảng đá vậy.
Điểm tràn và laser năng lượng giằng co trước sự chứng kiến của tất cả mọi người ở hiện trường, luồng năng lượng kia kiên trì hồi lâu rồi không còn sức mạnh tiếp tục phá vỡ ra ngoài nữa.
Một màu xanh lục đậm đến gần như đen kịt, trong phút chốc đã nhanh chóng phai màu đi, sau đó cấp tốc rớt xuống, rút đến không thấy đâu nữa, máy kiểm tra điên cuồng kéo báo động cũng yên tĩnh trở lại.
Yên tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Trong lúc mọi người đang sợ điếng hồn thì Tước Thu đã từ từ đứng dậy khỏi chiếc ghế lạnh lẽo.
“Kiểm tra của tôi kết thúc rồi đúng không?”
Ánh mắt cậu quét một vòng, cuối cùng dừng trên gương mặt bởi vì kích động mà vảy rắn đang không ngừng mấp máy kia của Hà Kiệt Minh.
“Tôi là cấp gì thế?”.