Ôm Trăng Sáng

Chương 174: Lệnh bài




Chuyển ngữ: Trầm Yên

...........................................................

Gió xuân ấm áp dạt dào, thổi mùi rỉ sắt thoang thoảng trên người Lương Diệp vào trong xe. Trông hắn hơi đờ đẫn, dễ thấy là do vội vã quá nên chỉ kịp nghe được câu cuối.

"Ta đang nói đùa với sư thúc." Vương Điền có vẻ rất thiện lành.

"Chưa chắc đã là đùa." Tiêu Xuân Hòa cười một tiếng sâu xa.

Vương Điền vươn một bàn tay về phía Lương Diệp, dịu giọng nói: "Qua đây ngồi."

Lương Diệp lập tức nắm lấy bàn tay kia chẳng chần chờ, thân thiết dính lấy anh, cho anh xem vết rạch chảy máu tại mu bàn tay với nét mặt nghiêm túc.

Vương Điền vươn ngón cái quẹt đi chút máu ít ỏi này, tiếp theo nhanh chóng sờ soạng vết thương sắp khép lại: "Sao lại bị thương rồi?"

"Lúc châm lửa bị cọ vào." Lương Diệp khẽ nhíu mày, điệu bộ như đau lắm.

Vương Điền lại vuốt ve cho hắn: "Châm lửa?"

Lương Diệp thoáng cái tỉnh rụi, sung sướng đáp như tranh công: "Bọn chúng thích lục lọi thế thì trẫm cho chúng ở lại phủ tướng quân mãi mãi."

Vương Điền vén rèm xe ngựa nhìn ra sau, quả nhiên thấy ánh lửa rợp trời tại chỗ phủ tướng quân. Không biết Lương Diệp làm cách nào để lửa cháy to đến vậy, nhưng nhìn thích thật sự. Anh ngồi về chỗ, tặng hắn một ánh mắt ngợi khen: "Đốt sạch là tốt rồi."

Lương Diệp nhếch môi cười, khẽ nghiêng đầu cọ mũi qua tóc mai Vương Điền, nhẹ nhàng hít ngửi vài lần ở đó, ánh mắt dần trở nên say đắm mụ mị.

Hạng Mộng không nỡ nhìn thẳng, dời mắt đi.

Sư thúc nhỏ làm ơn hãy tỉnh táo chút! Ban nãy hắn còn nói muốn giết ngài đó!

"Trước đây Nhạc Cảnh Minh nói uống nhiều canh Bạch Ngọc quá sẽ ngu người, ta còn không tin." Tiêu Xuân Hòa cười giả lả: "Ta thấy sợ rằng ngươi sắp ngâm mình vào nồi canh rồi."

Lương Diệp đắc chí nói: "Vương Điền tốt hơn canh Bạch Ngọc nhiều, sư thúc ngài không hiểu đâu."

Vương Điền bâng quơ liếc Tiêu Xuân Hòa, muốn khiêu khích bao nhiêu có khiêu khích bấy nhiêu.

Cuối cùng Tiêu Xuân Hòa cũng hiểu tại sao Nhạc Cảnh Minh lại dạy dỗ đồ đệ nhỏ này hà khắc nhất... Bởi nếu đây là đồ đệ y thì y phải quật chết mới thôi.

Xem cái điệu bộ chẳng đáng giá tiền này đi!

Xem cái thái độ vênh váo ngứa đòn này kìa!

Một thôi đã đủ khiến người ta đau đầu rồi. Đây một cặp tụ lại với nhau, đúng là chọc cho người ta tức chết mà.

——

Tại căn nhà nào đó trên phố Ưng Tô.



Thiếu niên khuyết một tay quỳ trước cổng nhà đóng chặt, cất giọng hơi khàn: "Cha ơi, con biết sai thật rồi, xin người hãy ra gặp mặt con trai một lần đi."

Cánh cổng kín mít im lìm.

"Cha ơi, con không muốn trung thành với Thôi Ngữ Nhàn và thế gia sau lưng bà ta... nhưng con cũng chưa bao giờ muốn phản bội người." Dương Vô Cữu đỏ mắt nói: "Năm ấy nếu không có người nhặt con về thì con đã chết cóng ven đường từ lâu rồi. Người cho con cơm ăn áo mặc, cho con được trải qua những ngày tháng thoải mái mặc sức ngang ngược. Con chưa từng quên ơn đức của người. Trong lòng con, người chính là cha ruột của con, con..."

Cậu vươn tay gạt mạnh nước mắt: "Con chỉ muốn tương lai có thể giúp người ngẩng đầu làm người, rạng danh với tổ tông, không để ai xem thường người nữa. Con trung thành với Bệ hạ cũng không phải vì trung quân ái quốc gì, mà con chỉ muốn..."

Cánh cổng đột ngột bị mở ra, gương mặt đầy nếp nhăn của Dương Mãn xuất hiện. Ông ta đen mặt quát khẽ: "Thằng ôn con mi đang nói gì đấy?! Bệ hạ mà nghe được lời này thì mi đừng hòng sống yên!"

Dương Vô Cữu thấy ông ta mở cửa thì mừng quýnh ngẩng mặt: "Cha! Cuối cùng người cũng chịu gặp con rồi!"

Dương Mãn lại ngạc nhiên nhìn bên tay áo trống trơn của cậu chàng: "Cánh tay của ngươi đâu!?"

Dương Vô Cữu há miệng thở dốc, chột dạ cụp mắt, nhỏ giọng nói: "Không sao đâu cha, đã ổn rồi."

"Cánh tay đâu?!" Dương Mãn khom lưng sờ tay áo đó, cất giọng vừa nghẹn ngào, vừa phẫn nộ: "Ai làm?! Có phải Lương Diệp hay không!?"

"Không... không phải đâu cha!" Dương Vô Cữu vội vàng vươn tay kia đỡ ông ta: "Do con sơ suất lúc ra chiến trường nên bị một thằng Thát Tử chém đứt cánh tay, vết thương mưng mủ không chữa được nên cuối cùng đành cắt đi."

Dương Mãn ngạc nhiên nhìn cậu chàng.

"Không ảnh hưởng tới việc vận động chút nào. Cha, người xem này, con còn học được khá nhiều chiêu võ, cũng khỏe lên nhiều lắm." Dương Vô Cữu vội vàng giải thích với ông ta. Để chứng minh mình khỏe thật, thậm chí cậu còn đỡ Dương Mãn dậy bằng một tay: "Con giết được khá nhiều người Lâu Phiền trên chiến trường luôn đó ạ! Con có công truyền tin chuyện xảy ra với quân phía Bắc, Bệ hạ còn ban cho con tước vị! Cha ơi, người xem!"

Dương Vô Cữu cởi tay nải mình đang đeo ra nhưng sốt ruột quá nên bị vướng đôi chỗ, càng gấp gáp càng khó gỡ. Thấy thế, Dương Mãn ngồi xổm xuống cởi chiếc tay nải không lớn kia giúp cậu chàng, mở ra để lộ những thứ bên trong.

"Cha ơi, đây là chiếu thư ban tước vị của Bệ hạ! Đây là phiếu khen thưởng con giết địch lập công. Chỗ này là bạc con đích thân kiếm được, vì mang theo trên đường bất tiện nên con đổi hết thành ngân phiếu. Còn cả cái này... cái này con mua cho người trên đường..." Dương Vô Cữu vui vẻ giới thiệu cho ông ta những thứ trong túi quần áo.

Những ngân lượng và tước vị được ban thưởng này quả thực không là gì trong mắt Dương Mãn hồi xưa. Bởi ông ta là từng thân tín của Thôi Ngữ Nhàn nên giá trị đồ tiện tay ban thưởng cho người hầu cũng cao hơn chỗ này nhiều, kể cả khi đã bị tịch thu nhà. Thế nhưng đây lại là những thứ Dương Vô Cữu đổi về bằng máu và tính mạng.

Kiếm được một cách chính đáng, chân thành kiên định hiếu kính ông ta.

Đôi tay già nua của Dương Mãn bưng bao quần áo đựng phiếu thư và ngân phiếu quân công, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt già: "Thằng bé ngốc nhà con, con muốn đòi mạng cha con sao..."

Dương Vô Cữu cười ngốc nghếch với ông ta: "Cha ơi, bây giờ con sống tốt lắm, cũng đã cho ngài được nở mày nở mặt rồi. Để con xem ai còn dám khinh thường ngài nữa."

Dương Mãn không phải người tốt. Ông ta đi theo Thôi Ngữ Nhàn, nối giáo cho giặc vài chục năm nên cũng được coi là tội ác chất chồng. Đao cuối đâm vào Thôi Ngữ Nhàn kia vừa vì chính ông ta, vừa vì Dương Vô Cữu sớm đã đầu quân cho Lương Diệp. Trước đây ông ta chỉ mong Lương Diệp nể mặt nhát đao ấy mà giữ mạng cho Dương Vô Cữu. Còn việc ông ta sống được hay chăng nhờ hết vào kỳ tích.

Ông ta chỉ dám co đầu rụt cổ tại tòa viện hẻo lánh này không dám ra ngoài, cũng không hỏi han được tin tức của Dương Vô Cữu nên không biết con mình còn sống hay đã chết. Đút lót rất nhiều người mới nhận về một câu "Ông nuôi được một đứa con ngoan", song lại không dám rùm beng tìm người.

Biết Dương Vô Cữu về, ông ta vừa vui vừa giận. Cậu quỳ trước cửa một ngày một đêm, cuối cùng vì nói lỡ mà ông ta mới vội vàng mở cửa, ngờ đâu cảnh tượng chứng kiến lại là con trai đã mất một tay.

Hai cha con ôm nhau khóc lớn. Bỗng, cánh cửa đóng chặt tại viện nhỏ bị người ta đá văng từ bên ngoài chẳng hề nể nang. Hai người đồng loạt hoảng sợ.

Dương Vô Cữu vươn một tay bảo vệ Dương Mãn đằng sau, cầm thanh đao đặt cạnh đó lên, phẫn nộ quát: "Ai đó!?"

Lương Diệp khoanh tay đi đến, ánh mắt quét qua cha con Dương Mãn và Dương Vô Cữu đang hoảng sợ ra mặt, bắt bẻ quan sát tòa viện chỉ nhỏ cỡ bàn tay, chê bai khẽ "Hừ" một tiếng.

"Khấu kiến Bệ hạ!" Dương Mãn nhanh chóng túm Dương Vô Cữu quỳ xuống hành lễ.



"Trẫm đã nói cái chỗ này chẳng giống nhà tẹo nào rồi mà." Lương Diệp ngoái đầu lại nói với người đằng sau: "Ngươi cứ nhất quyết đòi theo tới cơ."

Dương Vô Cữu đánh bạo ngẩng đầu lén nhìn, lập tức thấy Vương Điền theo sau Lương Diệp bước vào. Cậu nhất thời vui vẻ, giây tiếp theo lại thấy một nam một nữ có lối ăn mặc như đạo sĩ, trông có vẻ vẫn trẻ. Thế rồi, cậu lại chạm phải ánh mắt cảnh cáo của Sung Hằng, chưa kịp cúi đầu đã bị Dương Mãn nhấc một bàn tay áp gáy ấn đầu xuống đất, bất ngờ ăn ngập miệng đất cát.

Mới nãy cha cậu còn chẳng đứng dậy nổi, cần người ta phải đỡ, vậy mà giờ sức khỏe như trâu, chôn cậu tại chỗ cũng được luôn.

Vương Điền liếc qua hai cha con quỳ dưới đất, chỉ nghe Lương Diệp cất giọng lạnh buốt: "Thiệt cho Dương đại giám quá, phải ở cái chốn như này."

Lời lẽ kẹp dao này chẳng khách sáo chút nào, Dương Mãn bỗng chốc quỳ sát đất thêm chút nữa, run rẩy nói: "Dân quèn không dám, dân quèn không dám!"

Vẻ hứng chí xấu xa ánh lên trong mắt Lương Diệp. Hắn nở nụ cười rùng rợn với Dương Mãn đang run bần bật: "Trẫm vẫn nhớ rõ hào quang rực rỡ năm xưa của đại giám. Ngươi có gì mà không dám chứ?"

Tính toán cẩn thận thì mối thù của hắn với Dương Mãn chẳng hề kém cạnh mối thù với Thôi Ngữ Nhàn. Trước đây, hắn phải tốn khá nhiều công sức mới lợi dụng được Dương Vô Cữu để chia rẽ Thôi Ngữ Nhàn và Dương Mãn. Cuối cùng, Dương Mãn còn giúp hắn giải quyết Thôi Ngữ Nhàn nữa nên mới may mắn được hắn giữ cho mạng chó, thế nhưng điều ấy không đại diện cho việc hắn không ghi thù.

Vương Điền liếc nhìn biểu cảm của hắn là biết thằng oắt này lại chuẩn bị lên cơn điên, bèn hắng giọng cất lời: "Bệ hạ xưa nay khoan dung độ lượng. Vô Cữu, còn không mau đỡ cha nuôi cậu dậy."

"Vâng thưa Vương gia! Đa tạ Bệ hạ ban ơn!" Cuối cùng Dương Vô Cữu cũng động não kịp, vội vã đỡ Dương Mãn dậy, cung kính lùi sang một bên, sợ làm vướng mắt Lương Diệp.

Lương Diệp không vui nhìn Vương Điền.

Vương Điền cười dịu dàng, vươn một bàn tay về phía trước như chủ nhà mời khách: "Mời Bệ hạ."

Lương Diệp lạnh lùng "Hừ" một tiếng, phất tay áo tiến lên. Hạng Mộng và Tiêu Xuân Hòa cũng theo sau vào. Vương Điền nói với Dương Mãn và Dương Vô Cữu đang nơm nớp lo âu: "Hai vị cũng vào đi thôi, Bệ hạ tới chuyến này vì có chuyện muốn hỏi Dương đại giám. Mời."

"Không dám, không dám. Mời Vương gia vào trước ạ." Trái tim lơ lửng của Dương Mãn lập tức rơi xuống quá nửa. Ông ta giữ chặt cổ tay Dương Vô Cữu, biết ơn nói: "Mời Vương gia."

Vương Điền cười đạm nhiên, nhấc chân vào phòng.

Dương Mãn kéo Dương Vô Cữu lại, hỏi nhỏ: "Vừa rồi Đan Dương Vương gọi con là Vô Cữu, hai người quen biết lúc nào?"

Có câu "Gừng càng già càng cay". Dương Mãn có thể ở bên Thôi Ngữ Nhàn vài chục năm thì nhất định phải có mắt nhìn cơ bản này. Theo ông ta được biết, Vương Điền không phải người lương thiện gì, sẽ không vô duyên vô cớ giúp đỡ bọn họ.

"Rất... rất lâu rồi ạ, quen vào mùa Xuân năm ngoái, chúng con là bạn bè." Dương Vô Cữu lắp bắp đáp. Đến giờ chân cậu vẫn hơi run. Chính chủ Lương Diệp quả thực khủng khiếp hơn Sung Hằng đóng giả nhiều.

"Ngông cuồng, ngươi chê mình sống lâu quá hay sao mà dám xưng bạn gọi bè với Vương gia? Lát vào trong đừng nói năng linh tinh, ngoan ngoãn đợi, rõ chưa?" Dương Vô Cữu quát khẽ.

"Vâng ạ." Dương Vô Cữu hơi rụt cổ, gật mạnh đầu.

Bấy giờ Dương Mãn mới ổn định tâm trạng, kéo cậu chàng vào phòng.

Một chiếc lệnh bài đen tuyền bị ném lên bàn, Lương Diệp nhìn ông ta gườm gườm, nở nụ cười buốt giá: "Dương Mãn, ngươi từng thấy vật này chưa?"

Dương Mãn nhìn chiếc lệnh bài trên bàn. Sau khi thấy rõ hoa văn trên đó, mặt ông ta bỗng trắng bệch, quỳ phịch xuống đất, mồ hôi túa như mưa: "Hồi bẩm Bệ hạ, nô tỳ... nô tỳ từng thấy rồi ạ."

"Đây là lệnh bài của ai?"

Sống lưng Dương Mãn nhanh chóng lạnh đi, da gà nổi lên chi chít. Những nỗi sợ và cảnh tượng thảm thiết vài chục năm trước vốn đã vụn vỡ và bị chôn sâu nơi đáy lòng, giờ lại một lần nữa trồi lên, ông ta run môi đáp: "Là lệnh bài mà hồi còn sống, Huệ Hiến Đế thưởng cho... Quốc sư."