Ôm Trăng Sáng

Chương 157: Cõi người




Đề nghị này đi ngược lẽ đời quá. Lương Diệp nhìn anh bằng ánh mắt đầy khiển trách rồi ăn sạch chỗ bánh bao còn lại, đến vỏ cũng không chừa cho anh.

Vương Điền thong dong ăn hết chiếc bánh mình giành được và nửa chén cháo, sau đó buông đũa.

Lương Diệp nhíu mày: "Ngươi ăn ít quá."

Khi Vương Điền ăn uống ngon lành nhất, mặc dù lượng thức ăn vẫn ít hơn hắn nhưng sự chênh lệch này không đáng kể. Tuy nhiên, mỗi lần triệu chứng trầm cảm xuất hiện, lượng thức ăn Vương Điền bỏ bụng lại ít ỏi đến đáng thương, khiến Lương Diệp cứ có cảm giác rằng anh sẽ chết đói.

"Thực ra ta cũng muốn ăn... nhưng ngài đâu để lại cho ta." Vương Điền chỉ vào chiếc đĩa trống trơn.

Lương Diệp ngước mắt liếc anh, bưng nửa chén cháo thừa của anh lên húp sạch trong vài ba hớp: "Chịu đói đi."

Vương Điền chỉ chụm tay áo cười.

Lên xe ngựa, Vương Điền vừa ngồi xuống đã được đút cho một chiếc bánh mềm. Anh nhướng mày nhìn Lương Diệp, nhai vài miếng, thấy phần nhân ngòn ngọt.

"Bỏ đói ngươi hai ngày là cái gì cũng chịu ăn thôi." Thấy anh đã nuốt vào bụng, Lương Diệp đút cho anh thêm chiếc bánh nữa: "Khó nuôi thật."

Vương Điền không đói nhưng vẫn vui lòng ăn vài chiếc bánh: "Người được sắp xếp về Đại Đô đã gửi tin gì chưa?"

Lương Diệp khẽ lắc đầu, gói chỗ bánh còn lại vào: "Trước đấy Thôi Kỳ không kể chi tiết tình hình trong thư, chắc chỉ mới phát hiện điều bất thường. Tuy nhiên, bây giờ chuyện ở núi Tứ Bàn rình rang thành vậy, chắc chắn Biện Thương đã ra tay."

"Triều đình Bắc Lương của các ngươi nát quá rồi." Vương Điền thở dài, tựa lưng lên gối mềm.

"Là Bắc Lương của chúng ta." Lương Diệp sửa lời anh: "Ngươi là Đan Dương Vương của Bắc Lương."

Vương Điền có điều ám chỉ: "Ta làm chức Vương gia này đến mức tiếng ác vang dội. Sợ rằng những thế gia ấy còn mong ta không quay về hơn. Dẫu về thì cũng không tại chức lâu dài."

"Những thế gia ấy thiếu sự minh bạch, trẫm về chẳng phải để làm chủ cho ngươi sao?" Lương Diệp chầm chậm nâng chân bị thương của anh, đặt lên đầu gối mình, vén ống quần, bôi thuốc cho anh: "Đan Dương Vương mà không chuẩn bị đường lui đẹp cỡ đó thì hiện giờ chúng ta đã không phải gấp rút chạy về."

Vương Điền biết rõ có người đứng sau Đàm Diệc Sương và Kỳ Minh nhưng lại dừng tay, một là để duy trì sự ổn định nhất thời, hai là muốn dành cục diện rối ren cho Lương Diệp, làm cho hắn về đến Đại Đô cũng không rảnh tay xử lý mình. Cái bẫy lộ liễu đến vậy, song anh lại đích thân vận chuyển lương thảo tới tiền tuyến cho đại quân Bắc Lương, giúp họ giải quyết tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc. Do đó, dẫu hai người không có mối quan hệ bí mật này thì Lương Diệp thân là Hoàng đế cũng không bới ra được lỗi sai gì của anh.

Chẳng qua điều ấy đúng là khiến người ta thấy uất nghẹn thật.

"Thế gia tựa rết trăm chân, chưa chặt hết được phe cánh nên Bệ hạ yên tâm đặt ta lên đống lửa nướng, để ta ra làm bia ngắm. Nói sao thì ta cũng phải tính nước cho mình." Vương Điền nói rất thẳng thừng: "Phải vậy không nào?"

Lương Diệp thay thuốc xong vẫn chưa thả chân anh xuống. Hắn gảy nhẹ cục xương đen trên lắc chân anh, ủ rũ nói: "Trẫm ủy quyền cho ngươi là vì tin ngươi, hiển nhiên cũng có thể bảo vệ ngươi."

Vương Điền phì cười: "Giờ nói thế chứ trước vụ núi Tứ Bàn, ngươi có từng nghĩ đến việc bảo vệ ta không?"

"..." Lương Diệp bị câu hỏi của anh chặn họng một lát. Trước khi tới núi Tứ Bàn, hắn muốn sử dụng Vương Điền loại bỏ thế gia, tiện thể mượn thần tử triều đình để tước đi danh hào Đan Dương Vương của Vương Điền... Bởi, dẫu có thích Vương Điền đến mấy, hắn cũng tuyệt nhiên không thể trao quyền lực trong tay mình cho đối phương thật.

Chẳng qua, Lương Diệp chỉ lặng thinh trong chốc lát, rồi thản nhiên nói: "Dĩ nhiên, ngươi về Đại Đô từ Nam Triệu là trẫm ắt tin tưởng ngươi tuyệt đối."

"Nói dối không biết đỏ mặt." Vương Điền nhấc chân giẫm lên ngực hắn, cười giả lả: "Bệ hạ đã nói vậy thì cứ cho là vậy đi."

Lương Diệp cầm lấy cổ chân anh, 'hừ' khẽ một tiếng từ xoang mũi: "Được nước lấn tới."

Vương Điền giật chân thử nhưng không rút được ra. Anh nhìn cục xương đen tại lắc chân mình: "Đây rốt cuộc là thứ đồ chơi gì thế?"

Mặc dù nó là đồ Lương Diệp tặng nhưng anh nhìn kiểu gì cũng thấy quái quái.

"Sâu con lấy ra từ cơ thể ngươi hồi trước." Lương Diệp lập tức hào hứng: "Ta dùng mẹo nhỏ luyện chế nó, trộn thêm ít máu của ta vào nữa. Đẹp chứ?"

"... Ngươi chế ra thứ này làm chi?" Vương Điền thấy đầu óc hắn có vấn đề. Hễ nhìn thứ này là anh lại nhớ đến cơn đau bị sâu độc quấy phá hồi trước.

"Thú vị lắm." Lương Diệp chọt cục xương đen kia, cười u ám: "Trẫm muốn nó canh ngươi mọi lúc mọi nơi. Nếu ngươi không vâng lời thì trẫm sẽ... Shh."

Vương Điền lập tức bóp chặt cổ hắn, kéo hắn lại gần, híp mắt hỏi: "Sẽ thế nào?"

Lương Diệp liếm môi, cười nhếch mép: "Để nó ăn thịt ngươi."

"Thần kinh." Đôi lúc Vương Điền chẳng tài nào hiểu nổi hắn toàn nghĩ gì trong đầu không: "Ngươi luyện chế rồi còn ăn cái con khỉ."

Lương Diệp õng ẹo xáp tới định hôn Vương Điền nhưng bị anh chặn cằm đẩy ra: "Bớt trêu ghẹo ta đi."

Mỗi lần nhắc về việc công, hai người kiểu gì cũng có thể va cọ đến tóe lửa một cách khó hiểu. Vương Điền tin chắc rằng dẫu trời sập ngay bây giờ, Lương Diệp cũng có thể phấn khởi tóm lấy anh quấn nhau một bận rồi mới chết.

Thể hiện rõ thuộc tính ẩn ở hôn quân.

Đáng buồn thay, anh cũng đánh mất luôn sự tự chủ trước Lương Diệp.

Lương Diệp mới chỉ nhìn anh với ánh mắt vừa tủi thân, vừa không cam, thế mà hành động bóp chặt cổ tay Lương Diệp của anh đã thay đổi tính chất ngay lập tức. Hai người áp sát vào nhau, đến tiếng thở cũng kề cận và dễ dàng cảm nhận được. Vương Điền khẽ híp mắt, đường nhìn lướt qua mũi Lương Diệp, dừng tại đôi môi mà anh đã hôn lên không biết bao nhiêu lần. Đôi môi ấy ấm áp, mềm mại, khi chạm vào làn da anh thì lại trở nên nóng rực.

Lương Diệp sờ cằm anh, bóc lớp mặt giả kia ra, nhìn khuôn mặt thật sự của Vương Điền hiển lộ. Do hắn mạnh tay quá, da mặt anh đã ửng đỏ.

Hai người nhìn nhau với ánh mắt thản nhiên nhưng lại thật trần trụi, chóp mũi khi thì cọ qua, khi thì lìa xa bởi sự đong đưa của xe ngựa. Yết hầu Vương Điền khẽ động đậy. Anh nghiêng đầu hôn Lương Diệp, răng nanh ngậm nhay khóe môi với lực vừa phải rồi lại cách rời đôi chút, hài lòng cảm nhận nhịp thở đột ngột gia tốc của Lương Diệp.

"Ai trêu ghẹo ai?" Nương theo hành động của Vương Điền, Lương Diệp khóa ngồi trên đùi anh. Hắn rủ hàng mi, đặt tay lên hông anh sờ mó một lượt.

"Ngươi trêu ghẹo ta..." Vương Điền cười khẽ, đặt từng nụ hôn rời rạc lên khóe môi hắn, nói ra những lời thật tục tĩu với chất giọng trong trẻo mát rượi: "Kiểu đếch gì cũng có ngày ta phải chết trên giường với ngươi thôi."

Lương Diệp nào chịu nổi cách hôn vừa tỉ mẩn, vừa khiêu khích này của anh. Hắn cắm xộc ngón tay vào làn tóc Vương Điền, kéo anh vào lòng ôm hôn vồ vập cứ như muốn nuốt chửng anh vào bụng. Lớp áo bào ngoài cùng của hắn bị Vương Điền kéo ra. Anh vuốt ve từng vết thương trên lưng hắn, xúc cảm lành lạnh khiến cơ bắp hắn bất giác căng chặt.

"Muốn hôn lần nữa không?" Vương Điền tranh thủ thời gian thở dốc hỏi hắn, thái độ nom rất nghiêm túc. Anh nhẹ nhàng chọt tay vào vết thương của hắn: "Cho ngươi hôn đã ghiền."

Yết hầu Lương Diệp giật mạnh, hôn anh dữ dội hơn.

Đang hứng lên, xe ngựa chợt dừng.

Phần gáy của Vương Điền được Lương Diệp duỗi tay ra bảo vệ nhưng môi không may mắn thoát nạn. Mùi máu tanh ngọt bỗng chốc tràn tới gốc lưỡi.

Lương Diệp cúi đầu nhìn anh, dứt khoát cuốn máu trong miệng anh đi, sau đó mới kéo tấm áo bào từ hông lên, chùng giọng hỏi: "Sao thế?"

Ám vệ đánh xe liều mình đáp: "Thưa chủ tử, hình như chúng ta gặp cướp trên núi ạ."

Cướp núi chết tiệt! Sao cứ nhất quyết phải chọn – lúc này – để mà chặn đường cướp thế!

Lương Diệp đã khó chịu rồi, Vương Điền còn khó chịu hơn. Anh vén rèm, lạnh lùng nhìn ra.

"Chủ tử!" Ám vệ thấy khuôn mặt sa sầm của anh, còn tưởng là Lương Diệp, vội vã quỳ xuống xin tha.

Bấy giờ, Vương Điền mới nhớ ra mình không đeo mặt nạ, thình lình đóng mạnh rèm xuống, quay lại định tìm mặt nạ. Ngờ đâu, anh phát hiện thằng oắt Lương Diệp này đã khoái chí đeo mặt nạ của anh lên tự bao giờ.

"Keo trên mặt nạ này nhìn chung vẫn gây hại cho da. Mặt đỏ ửng hết lên rồi, ta đeo thay ngươi vài hôm." Lương Diệp tiện thể thay đổi áo bào của hai người. Cứ thế, chiếc áo nhăn nhúm chuyển vị trí tọa lạc sang cơ thể Vương Điền.

"..." Khóe môi Vương Điền giật giật: "Ngươi thế này khác gì bịt tai trộm chuông?"

"Trẫm cũng phải trải nghiệm thử cảm giác làm một bề tôi được yêu chiều." Lương Diệp suồng sã hôn tai anh: "Bệ hạ à."

Mặc dù Vương Điền đã đoán được loáng thoáng tâm tư của hắn nhưng anh vẫn không thể phủ nhận rằng bản thân đang hưởng thụ cực kỳ. Trước đây, sở dĩ Lương Diệp có thể để kệ anh thay thế mình là bởi sâu độc kiểm soát được anh bất cứ lúc nào. Bây giờ không còn sâu độc nữa, hắn vẫn giao quyền chủ động vào tay anh chẳng qua chỉ vì muốn mượn điều này tỏ thái độ, giúp cho anh yên lòng thôi.

Ngươi còn muốn trẫm tin ngươi tới cỡ nào nữa?

Sử dụng chiêu trò lấy lùi làm tiến này nhuần nhuyễn quá rồi.

Vương Điền khẽ cười: "Ngươi chú trọng thể hiện chút đi."

Lương Diệp đáp hết sức hợp lý: "Trên đời này nào có ai cần thể diện hơn ta."

Khi hai người đang trò chuyện, ám vệ tiến lên giao lưu đã rút đao ra.

Ngoài việc bị phá hỏng hứng thú, Lương Diệp và Vương Điền hoàn toàn không để bụng đám cướp núi râu ria này. Nếu cấp dưới còn không làm nổi việc này nữa thì nuôi phí công rồi.

Tuy nhiên, chẳng mấy chốc, Lý Mộc đã vội vàng tới bẩm báo: "Thưa chủ tử, những kẻ cướp đó... trông có vẻ đều là bá tánh cùng đường bí lối."

"Mặc dù khu vực phía Đông quận An Hán thua xa phía Tây về độ giàu có và đông đúc, còn giáp với quận Xuyên Tùng nhưng môi trường tốt hơn hẳn địa hình nhiều đồi núi của Xuyên Tùng, thiên tai và chiến tranh cũng chưa lan đến, sao lại có nhiều bá tánh vào rừng làm cướp như thế?" Vương Điền khẽ nhíu mày, xuống xe ngựa cùng Lương Diệp.

Hồi còn tạm thời quản lý Bộ Hộ, anh thấy phần lớn tiền thuế đến từ các quận An Hán, quận Đan Dương... tóm lại là mấy quận giàu đông dân. Số lượng dân chúng lưu lạc tại đây cũng ít. Để đến nông nỗi phải vào rừng làm cướp... thì chỉ có bá tánh đã cùng đường bí lối, mất sạch lòng tin vào vương triều, cách việc phất cờ khởi nghĩa không còn xa.

"Năm ngoái có sự thay đổi về trưởng quận ở quận An Hán." Lương Diệp nói: "Ta nhớ là Phùng Lam."

"Anh họ đằng nội của Phùng Thanh?" Vương Điền nhanh chóng lục lại một lượt danh sách trong lòng, "Chậc" một tiếng.

Hai người vừa nói vừa đi đến trước mặt đám "cướp núi" đã bị chế ngự kia, cuối cùng cũng hiểu tại sao Lý Mộc lại chắc chắn họ là bá tánh dân thường.

Trong đội ngũ bốn, năm chục người này, phần đông là những người già, yếu, bệnh, tàn, thanh niên cũng gầy như que củi. Bọn họ thấy Vương Điền và Lương Diệp ăn vận lộng lẫy thì đôi mắt như sắp lóe ánh sáng xanh, song lại sợ đao kiếm đang kề cổ mình, không dám nhúc nhích.

Thậm chí có cả người phụ nữ mặt mày vàng vọt ôm đứa bé trong tã lót đang che mặt khóc thít thít. Thấy thế, Vương Điền phất tay ra hiệu cho ám vệ bên cạnh thu hồi đao. Nào ngờ đao vừa được dời đi, người phụ nữ kia lại thình lình quăng tã lót, đánh thẳng về phía Vương Điền. Vương Điền vội lùi về sau. Ám vệ bên cạnh lưu loát kìm kẹp đối phương, đang định chém xuống thì bị Vương Điền quát ngăn.

Tã lót rách rưới lăn tới bên chân anh rồi bung ra, để lộ một cái xác trẻ con đã khô quắt, phần cánh tay và đùi đã bị người ta gặm ăn quá nửa. Cái xác đó mở to đôi mắt mông lung nhìn Vương Điền và Lương Diệp chằm chặp.

Người phụ nữ kia đờ ra nhìn cái xác tàn tạ dưới đất, cuối cùng cũng gào khóc thành tiếng.

Sắc xuân dạt dào, cỏ mọc oanh bay, quả là thời tiết đẹp để vạn vật sinh sôi.