Ôm Trăng Sáng

Chương 155: Khó xét




Cánh cửa bị đóng lại một cách nặng nề.

Gió xuân ấm áp, cành cây ngoài cửa sổ khẽ rung rinh trước gió. Bầu trời xanh thẳm bị đóng khung trong ô cửa sổ vuông vức. Nghe được loáng thoáng đôi ba tiếng chim ca líu lo.

Nữ nhân ngã dưới đất mở to mắt nhìn lên bầu trời cao, dồn chút sức cuối vươn tay ra phía cửa sổ.

[ Cô thấy sao Tiểu Sương Nhi? ]

[ Bầu trời Tái Ngoại còn cao rộng hơn nơi này gấp vạn lần. Nếu các cô gặp ta sớm vài năm thì ta sẽ dẫn các cô tới thảo nguyên cưỡi ngựa hái hoa, uống rượu khiêu vũ, không biết khoan khoái đến nhường nào! ]

[ Kiếp sau ta phải làm chim ưng chao liệng trên bầu trời, ăn con thỏ ngon lành nhất, dầm mình trong trận mưa to sảng khoái nhất, cũng chẳng sống vì ai! ]

[ Ở trong hoàng cung này lâu, con người ta sẽ biến thành quỷ dữ. Tiểu Sương Nhi à, cô là cô nương thuần khiết nhất ta từng gặp đấy. ]

[ Gió cát nơi biên ải phía Bắc cũng cuốn theo khí thế lẫm liệt của một thanh đao nóng đỏ. Nếu có cơ hội, ta sẽ dẫn cô tới xem. ]

[ Ta muốn bay ra khỏi hoàng cung ăn thịt người này. Tiểu Sương Nhi đi cùng ta nhé? ]

Vì sao không thể bay ra... Vì sao nàng trút cạn chút hơi sức cuối cùng rồi... mà vẫn chẳng thể bay ra...

Bàn tay mảnh khảnh trắng nhợt rơi 'thịch' xuống sàn nhà, máu đỏ đen từ từ lan ra, nhuốm đỏ nền gạch chưa kịp trắng sáng lại.



Ánh mặt trời vàng nhạt chiếu xuyên qua cửa sổ, rọi sáng hoa văn chim yến trên bình sứ.

Đằng sau cánh cửa, âm thanh bình sứ rơi xuống lanh lảnh và cũng thật nặng nề.

Lương Diệp đứng ở cửa với vẻ mặt khôn lường. Vương Điền chụm tay áo, trông tới cánh rừng bạt ngàn không thấy điểm cuối ngoài viện sau: "Với tâm tư của Đàm Diệc Sương, nàng không thể bỏ độc Sung Hằng táo tợn như vậy, chẳng qua chỉ là quyết tâm muốn chết. Không thể tin hết những lời nàng nói."

Lương Diệp lặng thinh ngước nhìn bầu trời cao vời đằng xa: "Trẫm không trách ngươi giết Biện Phụng."

"Ta biết." Vương Điền dõi theo ánh mắt hắn, chỉ thấy mấy con chim yến lao qua tại tầng thấp: "Lòng ngươi tàn nhẫn, tay ta cay độc. Đừng ai chê ai."

Lương Diệp khẽ nhếch môi "Năm ấy, khi trẫm bế Sung Hằng tới tìm nàng, nàng cho trẫm uống một chén canh sữa bò."

Vương Điền không nhìn trời nữa, ngoảnh mặt sang chút, điệu bộ chuẩn bị kiên nhẫn lắng nghe.

"... Nhưng trẫm không thích." Lương Diệp nhẹ nhàng cười với anh: "Trong chén sữa bò trẫm uống trộn lẫn thạch tín, đau bụng mấy ngày liền."

Vương Điền khóa mắt vào hắn một lúc.

"Lâu rồi Thôi Kỳ chưa gửi thư tới, chúng ta cần phải về thôi." Lương Diệp dời đường nhìn, quay người xuống lầu.

Vương Điền theo sau, nắm lấy bàn tay hắn dưới lớp áo to rộng, cùng hắn bước tới chỗ xe ngựa: "Canh sữa bò trong cung có vị tanh, ta đã sửa lại công thức. Cả A Hoàn và Sung Hằng đều rất thích."

Lương Diệp nghiêng đầu nhìn anh.

Vương Điền nhấc tay, xoa mạnh đầu hắn, cười vừa dịu dàng, vừa xấu xa: "Về cung sẽ nấu cho ngươi."

Lương Diệp cười khẽ một tiếng, cúi đầu cho anh xoa dễ hơn: "Được."

——

Tại Hoàng cung, Đại Đô.

Lương Hoàn đang ngồi dưới đất chơi xếp gỗ. Nghe tiếng bước chân bên ngoài, bé con lập tức chạy lạch bạch ra nấp sau xe lăn, tay vẫn đang cầm một miếng ghép gỗ chưa kịp thả lại.

Thôi Kỳ quay sang nhìn nhóc tì đang co rúm thành một cục, nỗ lực làm cho chất giọng của mình bớt lạnh nhạt hơn: "A Hoàn, ra đây con."

Lương Hoàn nhỏ giọng hỏi y: "A thúc về rồi ạ?"

"Không phải." Thôi Kỳ đáp: "Con nhớ a thúc sao?"



Lương Hoàn gật đầu như gà mổ thóc: "A thúc là... người ít hung dữ nhất."

Thôi Kỳ cười đạm nhiên.

Lương Hoàn nhíu đôi lông mày nhỏ: "Cha là người ít hung dữ thứ hai."

Thôi Kỳ thoáng sửng sốt. Y nhìn khuôn mặt non nớt của bé, nói: "Qua đây, để cha ngắm kỹ nào."

Lương Hoàn ôm miếng ghép gỗ chậm chạp nhích ra trước mặt y, nhìn y với vẻ rụt rè sợ sệt. Thấy y chỉ nhìn mình chẳng nói chẳng rằng, bé cúi đầu chơi với miếng xếp gỗ một lát, lại không dằn lòng được, vươn tay sờ đầu gối của y, buồn rầu hỏi: "A thúc nói chân cha bị thương, vậy bao giờ sẽ khỏe lên ạ?"

"Hửm?" Thôi Kỳ thắc mắc một tiếng.

"A thúc nói là sẽ khỏe lên." Lương Hoàn khẳng định chắc nịch: "Cha sẽ giống với Lương Diệp, dẫn con đi bay lượn."

"Không biết vai biết vế, con phải gọi là phụ hoàng." Thôi Kỳ nói.

"A thúc bảo không thích thì có thể không gọi." Lương Hoàn hễ cứ mở miệng là nhắc đến Vương Điền, còn tin răm rắp mấy lời dỗ dành trẻ con của anh: "Thập cửu thúc chỉ biết bắt nạt con, đánh thua con còn đổi ý. Con chẳng cần thúc ấy làm cha."

Thôi Kỳ hỏi: "Con muốn để Vương Điền làm cha con sao?"

"Vương Điền là a thúc, a thúc không thể làm cha." Lương Hoàn không tán thành: "A Hoàn chỉ có một cha duy nhất là người thôi."

Thôi Kỳ im lặng một lát, đoạn nhấc tay xoa đầu bé: "Con có nhớ a thúc không A Hoàn?"

"Nhớ ạ." Lương Hoàn gật đầu cái rụp: "Chừng nào a thúc về vậy cha?"

"Không biết." Thôi Kỳ nói: "Ta gọi người dẫn con đi tìm a thúc, được chứ?"

"Thật sao ạ?" Mắt Lương Hoàn sáng rực lên.

"Thật." Thôi Kỳ nhìn ra chỗ cửa: "Bách Lý đại nhân hãy vào đi."

"Vi thần kính chào Thái tử Điện hạ, kính chào Thôi đại nhân." Bách Lý Thừa An hành lễ xong thì ngẩng đầu. Chưa kịp thấy rõ mặt Thái tử bé, đối phương đã nấp ra sau xe lăn, chỉ để lộ nửa góc áo màu trắng.

"Chào Bách Lý đại nhân." Thôi Kỳ chắp tay hành lễ, nghiêm nghị nói: "Hiện giờ cả trong lẫn ngoài cung đều có tai mắt của thế gia, đành giao Thái tử cho đại nhân. Đại nhân hãy đi thẳng đường về phía Đông. Rất mong ngài có thể đưa Thái tử đến tay Bệ hạ."

"Thôi đại nhân hãy yên tâm." Sự kiên quyết xuất hiện trên khuôn mặt hiền hậu của Bách Lý Thừa An: "Vất vả cho Thôi đại nhân đọ sức với Biện Thương trong cung rồi."

Hiếm lúc nào Lương Hoàn không khóc quấy như bây giờ. Chỉ khi được thái giám trẻ mặc đồ cho, bé mới đanh khuôn mặt nhỏ nhìn Thôi Kỳ, muốn gọi cha nhưng lại dè chừng người khác đang ở đây. Bé đỏ ửng mắt, siết chặt tay áo nhỏ của mình.



"Thái tử Điện hạ phải ngoan ngoãn vâng lời Bách Lý đại nhân thì mới tìm được a thúc của con." Thôi Kỳ nói với vẻ mặt hờ hững: "Đi đi thôi."

Lương Hoàn được Bách Lý Thừa An nắm lấy bàn tay nhỏ, trong đôi mắt với con ngươi tròn xoe lập tức đong đầy nước mắt. Bé trề môi, rưng rưng nhìn Thôi Kỳ, có vẻ chẳng muốn đi chút nào.

"Thần – Thôi Kỳ cung tiễn Thái tử Điện hạ." Thôi Kỳ lạnh nhạt hành lễ với bé, sau đó xoay xe lăn, quay lưng về phía bé một cách vô tình.

"Chúng ta phải đi thôi, Thái tử Điện hạ." Bách Lý Thừa An liếc qua Thôi Kỳ, tiếp theo duỗi tay bế Lương Hoàn lên. Mới đi tới cổng cung, Thái tử đã khóc ướt nửa ống tay áo y.

Bách Lý Thừa An cầm khăn lau nước mắt cho Thái tử nhỏ, bất đắc dĩ cười nói: "Thì ra Điện hạ là nhóc mít ướt."

Lương Hoàn khịt mũi, rưng rưng nước mắt nhìn y: "Khăn... thơm thơm."

Bách Lý Thừa An thoáng sửng sốt, điềm nhiên dúi khăn vào tay bé con, cười dịu dàng nói: "Thơm thì cho ngài được chứ? Ngoan ngoãn đi theo ta, đừng lên tiếng, chúng ta đi tìm a thúc của ngài, nhé?"

Lương Hoàn nắm lấy chiếc khăn, gật mạnh đầu: "Tìm được a thúc thì... về luôn."

"Nơi đây là nhà của Điện hạ." Bách Lý Thừa An ngoái đầu lại nhìn thoáng qua tòa cung điện nguy nga đằng sau. Với gương mặt sa sầm, y cất giọng lạnh lùng: "Tất nhiên phải quay về rồi."

Cửa điện đóng chặt bị mở ra ầm ầm.

Loạt tiếng bước chân lộn xộn bỗng chốc chiếm trọn Đại điện trống vắng. Có người bước đôi ủng quan vào, nhìn về phía xe lăn lẻ loi trong điện và người lạnh lùng tựa băng giá đang ngồi trên xe lăn.

"Thôi đại nhân." Chất giọng trẻ trung vang lên trong điện, chứa đựng đôi phần áp bức non nớt: "Mời ngài giao Thái tử Điện hạ ra đây."

Thôi Kỳ ngắm nghía miếng ghép gỗ trơn láng trong tay, tiếp đó ngước mắt nhìn quan viên trẻ đứng ngược sáng, đáp với chất giọng không rõ là bất ngờ hay đã đoán trước được, chỉ nghe thấp thoáng vẻ châm biếm: "Tuân Dương?"