Ôm Trăng Sáng

Chương 144: Chướng Mục




Vương Điền vuốt ve tờ giấy một lát, nhắc lại nội dung trên đó: "Đại Đô có biến?"

"Ngươi về Đại Đô trước đi, trẫm sẽ theo sau." Lương Diệp chùng giọng.

Vương Điền nhìn hắn với vẻ mặt khôn lường: "Bảo ta dẫn quân về Đại Đô? Ngươi yên tâm quá nhỉ Lương Tử Dục?"

Bây giờ thứ anh đang thiếu nhất chính là quyền lực quân sự. Kể cả khi không có quyền này thì chỉ cần bóc tấm mặt nạ trên mặt ra thôi là anh đã có thể thay thế Lương Diệp ngồi trên ngai vàng Hoàng đế rồi.

"Ngươi sẽ làm vậy sao?" Lương Diệp nhìn anh với ánh mắt trĩu nặng.

Vương Điền nhếch môi: "Ta sẽ không làm vậy ư?"

Lương Diệp thoáng lặng thinh, nói: "Tùy ngươi."

**

Trong xe ngựa, Vương Điền vén rèm quan sát đại quân đang đi theo bên ngoài rồi lại buông rèm.

"Trường Doanh." Anh gọi khẽ một tiếng.

"Có, thưa công tử." Người đánh xe ngựa giao dây cương cho một người khác, tiến vào trong xe.

"Tin tức gửi từ Đại Đô vào trong quân bị đứt đoạn từ khi nào?" Anh hỏi.

"Đêm qua ạ." Trường Doanh chùng giọng thưa: "Người của chúng ta cũng đã ngưng gửi tin tiếp."

Vương Điền nhắm mắt, ngón tay gõ nhè nhẹ đầu gối: "Ta cứ có cảm giác Lương Diệp đang mượn cơ hội này để thử ta."

Trường Doanh không dám tự tiện đáp lời. Trong thời gian này, coi như y đã hiểu. Dẫu Lương Diệp có thử công tử thật đi chăng nữa thì chưa chắc công tử cũng đã giận, nói nhiều lại dễ mắc lỗi.

Trên thực tế, Vương Điền không đang phân vân.



Chân trong mà anh cố tình cài cắm ở lại Đại Đô chưa được xử lý triệt để. Chưa chắc anh đã không mượn cơ hội này để chèn ép Lương Diệp bằng phe phái của riêng mình. Khi trở về, Lương Diệp cũng có thể mượn tay anh dọn sạch thế gia. Hai người họ đang cần một cán cân thăng bằng vi diệu nào đó.

Thế nhưng, hết lần này tới lần khác, Lương Diệp phá vỡ quy tắc trò chơi... giống như việc bây giờ hắn dứt khoát giao quyền lực quân sự cho anh vậy.

Vương Điền thừa nhận, trong một thoáng ngắn ngủi, anh đã động lòng. Quyền lực mà ngôi vị Hoàng đế đem đến đủ cho anh trói gô Lương Diệp lại bên mình, muốn làm gì thì làm. Anh không tài nào cưỡng lại được cảm giác hả hê khi kiểm soát được Lương Diệp hoàn toàn. Đồng thời, anh cũng chẳng cưỡng lại nổi cảm giác mãn nguyện khi kiểm soát hẳn được một quốc gia.

Bản tính của con người chưa bao giờ chịu đựng được trước những thử thách.

Anh phát phiền với việc tự thuyết phục bản thân bỏ tâm huyết ra để tuân theo thứ gọi là "đạo đức" và "lòng tin" ấy. Từ chối cám dỗ khó hơn chấp nhận cám dỗ nhiều.

Tình yêu anh dành cho Lương Diệp không xung đột thẳng với khát khao quyền lực của anh.

Vương Điền gác cánh tay lên thành cửa sổ, lười biếng nâng tay chống đầu, lòng bàn tay thong dong vuốt ve phần cằm, nơi đó có rãnh gờ rất mỏng, mạnh tay chút thôi là gỡ được ra ngay và để lộ một khuôn mặt giống Lương Diệp như đúc.

Anh nhắm mắt lại. Phần đông nhân lực trong triều hiện tại là người anh bồi dưỡng, hổ phù cũng đang nằm trong tay anh, anh biết cả nơi cất giữ ngọc tỷ, cộng thêm khuôn mặt giống hệt Lương Diệp này...

Chỉ cần đập vỡ giao hẹn với Lương Diệp, làm chim sẻ rình sau bọ ngựa đang bắt ve... là có thể gom gọn cả long ỷ lẫn Lương Diệp vào trong túi rồi.

Toàn bộ mọi thứ của Lương Diệp đều sẽ thuộc về quyền sở hữu của anh.

"Ta sẽ không làm vậy chứ?" Anh lẩm bẩm, nở nụ cười tươi vừa tham lam, vừa mỉa mai.

Hy vọng ban đầu của anh là: Sau trận chiến này, tình hình chung càng loạn lạc càng tốt.

Người ngoài cuộc bước vào trong cuộc, cuối cùng vẫn bị quyền lực và tham vọng biến thành dây leo quấn lấy nuốt chửng, một chân bước xuống vực sâu.

Trường Doanh ngẩng đầu, bị đôi mắt rét lạnh của Vương Điền dọa sợ đến rợn người.

——

"Thưa tướng quân, không phải điểm đến của chúng ta là Xích Lan sao ạ? Đi theo hướng này chẳng phải đi đường vòng rồi sao?" Phó tướng cưỡi ngựa theo sau Biện Phụng: "Đoạn đường dọc theo Thường Thủy cũng khó đi."

Biện Phụng ngồi trên lưng ngựa, cười nói: "Không phải đi đường vòng, chúng ta đang đi bắt thú dữ."

"Thú dữ? Là hổ ư? Hay gấu chó ạ?" Phó tướng gãi đầu.

"Là một con... hổ, vừa hung hãn, vừa đẹp xinh." Biện Phụng vui thích đáp: "Một con hổ to bự bị bẫy đến xoay mòng mòng chỉ vì cứu nhóc con của mình."

Phó tướng thấy nét cười của gã hơi quái gở thì lặng lẽ nuốt nước bọt: "Vâng... vâng."

"Ngươi nói xem, nếu làm một chiếc lồng sắt bằng thép đen rồi nhốt hắn/nó lại thì thế nào?" Biện Phụng cười nói: "Nhốt tại một nơi chỉ riêng ta mới thấy được, dùng chút mánh lới thuần hóa hắn/nó triệt để, để hắn/nó chỉ biết lật ngửa bụng lấy lòng một mình ta, biến thành... vật sở hữu của ta."

Phó tướng âm thầm điều khiển ngựa tránh xa gã chút: "Tướng quân ngài thích là được rồi."

"Tất nhiên ta thích chứ, thế mới dốc cạn tâm huyết để lấy về tay." Biện Phụng hơi phiền ghét nhíu mày: "Ông nội mà không ngăn cản thì hắn/nó thuộc về ta từ lâu rồi, nào đến phiên lũ tôm tép nhãi nhép nhanh chân xí trước. Ta sẽ dạy dỗ hắn/nó tử tế, cho hắn biết ai mới là người chủ thực sự của hắn/nó."

Phó tướng càng nghe càng thấy dị hợm, song vẫn cố nén cảm giác khó chịu: "Vậy giờ chúng ta đi đâu ạ?"

Biện Phụng thong thả mân mê lòng bàn tay mình, cất giọng lạnh lùng tựa Diêm La đòi mạng: "Núi Tứ Bàn."

——



"Bẩm chủ tử, nơi đây cách núi Tứ Bàn hai mươi dặm đường." Mật thám ngoảnh mặt nhìn ba nghìn kỵ binh hạng nhẹ đằng sau: "Có bao vây núi không ạ chủ tử?"

Lương Diệp xoay dao lá liễu trong tay, không đáp, chỉ hỏi một vấn đề chẳng liên quan: "Ngươi thấy liệu Đan Dương Vương có tạo phản không?"

Mật thám thoáng cái toát mồ hôi lạnh. Hỏi kiểu này thì hắn trả lời sao đây, khác nào đòi mạng mình đâu. Hắn đổ mồ hôi run rẩy hồi lâu, mới đáp: "Thuộc hạ... thuộc hạ không biết ạ."

Lương Diệp thở dài rất đỗi âu sầu: "Mặc dù trẫm không muốn làm Hoàng hậu cho lắm... nhưng cũng không phải là không thể, ít nhất bớt được việc phê duyệt sổ con hàng ngày, cũng khỏi phải nhìn mặt đám lão già kia đến hết hứng ăn uống."

Mật thám hận không thể bịt tai mình lại. Đây nào phải lời hắn nên nghe chứ.

"Tuy nhiên... nếu hắn dám bắt tay với thế gia lừa trẫm..." Lương Diệp xoay nhẹ khớp cổ, cười lạnh lùng: "... thì trọn đời này, hắn đừng hòng bước chân ra khỏi hậu cung nửa bước."

Áo của mật thám đã ướt sũng, cảm thấy khả năng Đan Dương Vương chưa tạo phản thì mình đã bị giết để bịt miệng trước rồi.

"Ngươi tên gì?" Quả nhiên, Lương Diệp hỏi.

"Thuộc hạ tên Lý Mộc." Mật thám căng da đầu đáp.

"Lý Mộc này." Lương Diệp khẽ nhấc tay, nói một cách hời hợt: "Ngươi dẫn theo những người này đi lên hai dốc núi cao nằm vùng. Về sau dù ai tới đây cũng giết hết."

Lý Mộc khiếp hãi: "Về sau?"

"Trẫm đoán rất có thể là tướng quân trẻ nào đó mà thế gia gài vào." Lương Diệp nói hơi tiếc nuối: "Cũng có khả năng là người của Vương Điền. Khỏi phải giữ lại người sống, trẫm nhìn thấy cũng phiền lòng."

Lý Mộc lo lắng hỏi: "Chủ tử một mình lên kia ạ?"

Tuy binh lính không biết võ nhưng ít nhất đông đảo về số lượng.

"Trẫm dẫn ám vệ lên." Lương Diệp chê phiền, vỗ đầu ngựa. Hắn ngẩng đầu, vẻ mặt u ám: "Trẫm thực sự muốn xem đứa ngốc kia bị ai lừa tới đây."

"Nhưng ám vệ..." Lý Mộc ngập ngừng.

Tổ chức ám vệ vừa trải qua một đợt thanh lọc quy mô lớn, hiện giờ nội bộ toàn tay mơ chưa được rèn giũa tử tế, quả thực không yên tâm chút nào.

Lương Diệp thiếu kiên nhẫn cho hắn lui. Lý Mộc đành phải nghe lệnh.

Lương Diệp dẫn theo một tốp người lẳng lặng băng qua màn đêm lên núi.

——

Suy nghĩ trong đầu Vương Điền rối bời. Đang lim dim, anh chợt mở mắt: "Dừng xe."

Cứ có cảm giác sai sai ở đâu.

Nếu anh là người đứng sau thì cớ gì cứ nhất quyết phải dụ Sung Hằng tới núi Tứ Bàn? Núi Tứ Bàn quá xa nơi đóng quân của bọn họ, đi đi lại lại hết vừa đủ một ngày một đêm. Di chuyển mất thời gian như thế, Sung Hằng ngốc nghếch đến mấy cũng phải nghĩ đến việc để lại tin tức cho Lương Diệp chứ.

Trừ khi cậu chàng cho rằng mình có thể đi nhanh về nhanh trong vòng một ngày, đối phương cũng là người xứng đáng để cậu chàng đi một chuyến, thậm chí không muốn để Lương Diệp biết...

Sở dĩ Lương Diệp có thể khoan khoái đi cứu cậu chàng... thứ nhất là vì hắn quan tâm Sung Hằng thật lòng; thứ hai là hắn muốn cố tình để lộ sơ hở, dụ đối phương ra tay; ngoài ra có thể hắn còn định nhân đây thử anh lần cuối... Thế nhưng, địa điểm "núi Tứ Bàn" này lại thực sự có vấn đề.



"Cho ta gặp Vương gia đi! Ta có chuyện quan trọng cần bẩm báo thật mà! Vương Điền ơi!" Tình hình ngoài xe bỗng trở nên rối loạn.

Vương Điền định vén rèm đi ra, Trường Doanh lại thận trọng nói: "Cẩn thận vẫn hơn thưa công tử."

"Không sao." Vương Điền nghe giọng nói ấy thật quen tai, quả nhiên xuống xe thì thấy đó là Dương Vô Cữu, anh bèn ra lệnh: "Thả cậu ấy ra."

"Vương... Vương gia ơi!" Dương Vô Cữu giận dữ giãy ra khỏi những người ngăn cản mình, chạy thẳng tới trước mặt Vương Điền: "Sung Hằng một mình đi đến núi Chướng Mục ở Xuyên Đông rồi!"

Gương mặt Vương Điền đanh lại: "Cậu nói là nơi nào?"

"Núi Chướng Mục ạ! Nằm ở huyện Xuyên Đông gần với quận Hoa Đông, ngay tại trung du Thường Thủy. Ta hỏi thăm mãi mới rõ được địa danh." Dương Vô Cữu nói: "Thằng nhóc kia đuổi ta về, kết quả giữa đường ta bị lạc, về nơi đóng quân thì thấy không còn ai nữa, bấy giờ mới vội vàng chạy theo. Mũi tên kia xuất hiện đột ngột quá, ta cứ cảm giác có bẫy. Huynh vẫn nên cử người qua xem xét đi thì hơn!"

Núi Chướng Mục huyện Xuyên Đông, trung du Thường Thủy; Lương Diệp thì dẫn người tới núi Tứ Bàn huyện Xuyên Bắc, thượng nguồn Thường Thủy.

Anh biết ngay thằng ngốc Lương Diệp này cuống quá rối não mà!

Giờ thì hay rồi, bị người ta chơi một vố đau luôn!

Vương Điền quay người lên ngựa, Dương Vô Cữu cũng vội vàng leo lên một con ngựa khác.

Trường Doanh theo sát anh: "Công tử?"

"Tới núi Tứ Bàn... không, ngươi dẫn người tới núi Chướng Mục đi! Bằng mọi giá phải tìm được Sung Hằng trước rồi tính tiếp." Vương Điền siết chặt dây cương: "Dương Vô Cữu! Cậu đi theo dẫn đường!"

"Công tử định đi đâu ạ?" Trường Doanh lo lắng hỏi.

"Núi Tứ Bàn." Vương Điền nghiến răng đáp.

Trường Doanh khó hiểu đến tột cùng: "Nhưng mà công tử ơi..."

"Đừng nhiều lời, đi mau đi!" Vương Điền biết y định hỏi gì.

Thực ra anh cũng muốn chớp thời cơ tạo phản phát, thế nhưng Lương Diệp sắp bị bẫy toi đời đến nơi rồi, còn tạo cái khỉ gió gì nữa?!

"Giá!"