"Sung Hằng ơi! Đại ca à! CMN chứ rốt cuộc ngươi muốn đi đâu thế!?" Trời sắp tối rồi, Dương Vô Cữu ngồi trên lưng ngựa bị xóc nảy đến buồn nôn, lớn tiếng thét gọi bóng dáng đằng trước.
"Xuy..." Sung Hằng dừng ngựa, nhìn dãy núi cao ngất ngưởng trong mây trước mặt, nhíu mày.
"Xuy...!" Dương Vô Cữu dừng ngựa phía sau cậu. Nhìn ngọn núi âm u đáng sợ kia, cậu chàng bỗng thấy lạnh sống lưng.
Sung Hằng nắm chặt thanh kiếm, ngoái đầu lại nhìn cậu chàng, bức xúc hỏi: "Ngươi đi theo làm gì?"
"Ngươi còn mặt dày hỏi được! Ta nhờ ngươi giúp, ngươi chẳng bảo đảm với ta lấy một câu nào, ta phải theo để hỏi chứ?" Trước cái nhìn buốt giá của cậu, Dương Vô Cữu nuốt nước bọt: "Với... Với lại ngươi vừa đọc xong tờ giấy kia đã im im chạy thẳng, không sợ Bệ hạ về phạt tội à? Rốt cuộc nội dung tờ giấy kia là gì? Ngươi không sợ có ai lừa bẫy mình sao?"
Tờ giấy trong tay Sung Hằng đã bị vò nhàu tự bao giờ. Cậu cứ như không nghe thấy Dương Vô Cữu nói gì: "Đây là chuyện riêng của ta, không liên quan tới ngươi. Ngươi về đi!"
"Không được, ta đã theo ngươi tới tận đây rồi." Dương Vô Cữu nói: "Ngươi chưa đồng ý với ta nữa."
Sung Hằng ngước mắt, liếc qua cậu chàng: "Ta đồng ý với ngươi. Cút."
Dương Vô Cữu nghiến chặt răng: "Không được đâu, chỗ này nào có giống một nơi tốt lành. Ta phải đi theo ngươi."
"Chỉ bằng ngón võ mèo cào kia của ngươi thì đi chỉ tổ kéo chân ta." Sung Hằng khinh thường: "Còn theo nữa là ta giết ngươi rồi đem đầu ngươi về cho Dương Mãn đấy. Giá!"
Dương Vô Cữu bị cậu dọa rồi. Bàn tay duy nhất của cậu chàng siết chặt dây cương do dự hồi lâu. Cuối cùng, khi đối phương sắp khuất bóng tại đường núi, cậu quyết định quay đầu ngựa: "Xí, có gì oai phong chứ. Ông đây thèm vào giúp ngươi!'
Sung Hằng ngó qua bầu trời, tới địa điểm hẹn trên giấy đúng giờ. Ngôi miếu đổ nát nằm giữa dốc núi trông như đã bị bỏ hoang từ lâu. Cậu nín thở, tập trung tinh thần, đang định nhấc chân đá văng cánh cửa đóng chặt thì một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên bên cạnh: "Bé Hằng à."
Sung Hằng rút kiếm khỏi vỏ, thình lình quay mặt lại, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Đàm Diệc Sương.
Đàm Diệc Sương gỡ chiếc mũ áo choàng lớn xuống, nhìn thoáng qua thanh kiếm trong tay cậu, hờ hững nói: "Ta vốn tưởng con sẽ thất hẹn."
"Bây giờ đáng lẽ người phải ở hoàng cung Đại Đô mới đúng. Người tự tiện chạy khỏi đó, chủ tử sẽ không bỏ qua cho người." Sung Hằng lạnh lùng nói.
Đàm Diệc Sương cười tự giễu: "Con nghĩ ta không chạy thì Tử Dục sẽ tha cho ta sao? Suýt nữa ta đã giết con đó, bé Hằng à. Tử Dục đặt nặng tính mạng của con hơn cả bản thân mình. Ta ở lại chỉ có duy nhất con đường chết thôi."
Đôi mắt Sung Hằng cay cay: "Ta... có thể xin cho người."
Khuôn mặt xinh đẹp của Đàm Diệc Sương thoáng tái đi trong bóng tối, giọng nói tựa hồ phủ thêm một lớp sương lạnh: "Xin kiểu gì? Để cậu cưới ta sao?"
Sung Hằng nhìn nàng, hé miệng thở dốc, vẻ mặt hơi ngỡ ngàng: "Nương nương ơi, ta..."
"Hà cớ phải sỉ nhục ta đến thế." Đàm Diệc Sương cười, thở dài: "Bé Hằng à, lúc Tử Dục bế cậu đến cung Hưng Khánh, cậu hãy còn đỏ hỏn. Con của ta cũng chết non khi mới được sinh ra chưa lâu. Tử Dục còn nhỏ, đoán chắc ta đang đau đáu vì mất con nên mới dám giao cậu cho ta chăm sóc. Ta coi cậu như con trai ruột, tự nhận bản thân đối xử với cậu không tệ. Rốt cuộc ta đã làm sai ở đâu... mà lại để cậu nảy sinh tâm tư như vậy?"
Sung Hằng mím môi, đỏ mắt nhìn nàng ta: "Ngoài chủ tử, nương nương là người đối xử tốt với ta nhất. Nếu nương nương cảm thấy đó là sự sỉ nhục thì Sung Hằng sẽ cất gọn tâm tư này, từ nay về sau không bao giờ đề cập đến nữa."
Đàm Diệc Sương siết chặt tay áo, trong mắt thoáng hiện vẻ xót thương: "Hồi con ta chết non, nó mới chào đời ba ngày, còn chưa có tên. Ta chỉ kịp lấy cho thằng bé tên mụ là A Hằng."
Toàn thân Sung Hằng chấn động, vẻ mặt vừa ngạc nhiên, vừa bối rối.
"Việc ta đặt tên cho cậu, ta đối xử tốt với cậu chẳng qua chỉ là cái bẫy của Lương Diệp thôi." Đàm Diệc Sương nhìn cậu với ánh mắt lạnh nhạt: "Từ đầu tới cuối, cậu chỉ là bóng dáng gợi nhớ A Hằng nhà ta."
Sung Hằng... Sung Hằng... gánh trách nhiệm làm A Hằng của nàng ta một cách miễn cưỡng, mượn điều ấy để giảm bớt nỗi đau chịu tang con của một người phụ nữ, đổi lấy sự che chở của người đứng đầu một cung, trưởng thành gian nan trắc trở tại chốn hậu cung ăn thịt người.
Thế nên khi đã đủ năng lực bảo vệ cậu, Lương Diệp không cho cậu tự tiện tới gần cung Khang Ninh nữa. Do đó, khoảnh khắc biết tâm tư của cậu, hắn mới tỏ thái độ quái lạ, thậm chí còn từng bao che một lần.
Bởi vì ngay từ đầu, hắn đã biết cậu và Đàm Diệc Sương hoàn toàn không có cơ hội.
Sung Hằng siết chặt thanh kiếm, đỏ mắt nhìn Đàm Diệc Sương, nghiến chặt răng nói: "Vậy mời nương nương... hãy theo ta về. Ta có thể giúp người che giấu tội trốn khỏi cung. Chỉ cần người nói ra tên kẻ đứng sau, ta sẽ xin chủ tử bỏ qua chuyện cũ."
Đàm Diệc Sương nhìn cậu, khẽ mỉm cười trong bóng tối: "Bé Hằng à, cậu vẫn chưa rõ sao? Cậu không về được đâu."
"Mạng của cả cậu và Lương Diệp... đều phải dừng tại chốn này."
Vô số bóng người lao ra từ bốn phương tám hướng quanh miếu hoang, chầm chậm áp sát Sung Hằng.
——
Quân đội Đông Thần rút lui suốt đêm, quân đội Lâu Phiền cũng không định một mình chống lại đại quân Bắc Lương. Lương Diệp, Vương Điền cùng với đông đảo tướng lĩnh tập trung tại lều lớn bố trí lại hệ thống phòng ngự một lần nữa.
Đại quân hai trăm nghìn người của Tiêu Văn Bách được điều động từ những toán quân Nam đóng tại phủ chánh của các quận, hiện giờ phải quành lại đường cũ quay về. Đặc biệt, bọn họ phải tăng cường phòng ngự cho ba quận phía Đông Nam. Tiêu Viêm vẫn tiếp tục đóng quân tại quận Ninh Minh. Vốn Vương Điền thấy cho hắn canh giữ Xuyên Tùng và An Hán khá ổn, song, Lương Diệp lại phản đối. An Hán, Xuyên Tùng cộng thêm ba quận Đông Nam là thành một nửa giang sơn rồi. Hắn nhất quyết không chịu để cha con họ bao thầu từng đó diện tích. Vương Điền cũng chỉ biết tỏ vẻ thấu hiểu.
Xuyên Tùng và An Hán được giao lần lượt cho hai vị tướng Vương Điền không quen là bao. Lương Diệp giao trách nhiệm sắp xếp phòng ngự quân Bắc cho Lữ Thứ, việc cấp bách hiện giờ là chỉnh đốn cẩn thận quân Bắc, tương đương với việc lấp một phần vào lỗ hổng của quân đội phía Bắc. Còn một phần nữa được điều tới Xích Lan thì giao cho Biện Phụng.
Trải qua trận chiến này, tuyến phòng ngự biên cương thủng lỗ chỗ tạm coi như đã được tu sửa lại, ít nhất trong vòng mấy năm tới sẽ không xảy ra biến động lớn gì cần điều động quân đội tiếp.
**
Khi màn trời hửng sáng, mọi người giải tán, Vương Điền và Lương Diệp vẫn đứng trước địa đồ Bắc Lương, vừa ăn sáng vừa thương lượng về những bước sắp đặt tiếp theo.
"Ngươi quẳng Biện Phụng vào chốn đồng không mông quạnh như Xích Lan làm hắn lại tưởng ta xúi giục ngươi." Vương Điền dựa vào bàn trà, húp vài ngụm cháo.
"Biết sao được, ngươi ghen mà." Lương Diệp nhếch môi cười, híp mắt quan sát vị trí địa lý của quận Xích Lan.
Vương Điền đút cho hắn một miếng dưa muối, nhìn bản đồ bố trí phòng ngự và nói: "Ba quận Xích Lan – Xuyên Tùng – Thừa Nguyên bao quanh quận Hoa Đông. Ngươi đang sợ Đông Thần không biết ý định thu hồi Hoa Đông của mình à?"
Lương Diệp nhai miếng dưa muối 'rộp rộp', phì cười: "Đánh lấy Hoa Đông về để nuôi ngươi, đỡ cho ngày nào cũng chê trẫm không có tài sản."
Vương Điền cắn miếng bánh, húp thêm ít cháo rồi nuốt xuống một cách khó khăn: "Nghèo thật mà. Còn chưa nghĩ ra cách nữa thì đến lương thực quân đội trong sáu tháng cuối năm cũng chẳng gom nổi."
Lương Diệp nói: "Chế độ quan chức đã được sửa hết rồi, những phương diện khác cũng sửa qua cả đi."
"Ta mà làm cánh chim đầu đàn tiếp là có khi lúc về sẽ bị đám sói hổ ở Đại Đô kia xé xác mất." Vương Điền đá cẳng chân hắn vài phát: "Bớt sử dụng ta như ngọn giáo, tìm người khác đi."
"Ví dụ?" Lương Diệp hỏi chân thành.
Vương Điền đáp rất vô đạo đức: "Ví dụ như Thập lục huynh đáng kính của chúng ta."
Hai người đồng thời nở nụ cười xấu xa.
Vương Điền nhíu mày ăn hết nửa cái bánh, tiếp tục thương lượng việc dẫn bao nhiêu người về Đại Đô. Bỗng, anh hỏi: "Sao cả buổi chẳng thấy bóng dáng Sung Hằng đâu vậy?"
"Không ở trong lều ngươi sao?" Lương Diệp hỏi.
"Không phải ngươi điều cậu ta đi làm nhiệm vụ à?" Vương Điền hỏi lại.
Hai người liếc nhìn nhau, đoạn xốc rèm lều ra ngoài.
Bên ngoài, mặt trời đã mọc.
Mặc dù Sung Hằng ham chơi nhưng xưa giờ rất có trách nhiệm. Chỉ cần Lương Diệp xuất hiện, cậu sẽ lập tức ngoan ngoãn đi theo. Lương Diệp muốn cậu để ý Vương Điền thì cậu ắt sẽ canh chừng anh không rời nửa bước. Trường hợp một ngày một đêm chẳng thấy bóng dáng đâu này thực sự rất hiếm gặp.
"Hay là bị ốm rồi?" Vương Điền hơi lo lắng: "Mấy ngày nay cậu nhóc toàn chê đồ ăn trong quân đội dở, tự lên núi săn bắn hái lượm ít đồ ăn hoang dã."
"Nó khỏe hơn cả ta." Lương Diệp huýt sáo một tiếng, lát sau vẫn chưa thấy hình ảnh Sung Hằng thình lình nhảy ra từ một chỗ nào đó.
"Lương Diệp!" Vương Điền gọi với ra từ lều nhỏ của Sung Hằng.
Trong chiếc hộp gỗ lạ lẫm, có một thanh kiếm gãy.
Lương Diệp cầm một mảnh kiếm lên, không thể quen hơn với con chữ được khắc trên đó.
Năm ấy, khi hắn tìm người rèn đao, Sung Hằng kêu la đòi đúc chuôi kiếm. Hắn không đồng ý, Sung Hằng cứ thế la lối om sòm, khóc lóc lăn lộn, cáu kỉnh không thôi, đúng là trẻ độ tuổi mười bốn, mười lăm phiền phức nhất. Lương Diệp bị làm ồn đến nhức đầu, đành dốc hơn nửa chỗ nguyên liệu tốt nhất để đúc cho cậu thanh kiếm này, phần thừa cố đấm ăn xôi làm thành mười mấy con dao lá liễu.
Vương Điền cũng nhận ra đây là chuôi kiếm Sung Hằng ngày ngày ôm ấp nâng niu như báu vật. Anh ấn vai Lương Diệp xuống: "Sung Hằng giỏi võ như vậy. Nếu đối phương đặt kiếm tại đây, chắc chắn mục đích là để dẫn dụ ngươi sang. Chưa chắc Sung Hằng đã gặp chuyện gì, bình tĩnh, đừng cuống."
Lương Diệp cười lạnh lùng: "Trẫm thấy chúng chán sống rồi."
Tuy Lương Diệp không nói ra nhưng Vương Điền biết hắn quan tâm Sung Hằng cỡ nào. Tự nấu cho ăn, tự dạy học võ, trước đây lúc quyết định rời cung cũng dẫn theo. Đến mệnh lệnh để Sung Hằng đi theo anh cũng chỉ là "trông coi" chứ không phải "bảo vệ". Che chở cho em trai ruột chưa chắc đã được tới cỡ này. Đây gần giống nuôi một đứa con trai luôn rồi.
"Núi Tứ Bàn?" Vương Điền lấy một tấm thẻ gỗ ra từ chiếc hộp, nhớ mang máng mình từng nghe cái tên này ở đâu đấy, sau đó sực định hình: "Nơi khởi nguồn của dòng Thường Thủy, nằm tại ngoại ô Xuyên Bắc, cách đây một ngày đi đường. Địa hình núi Tứ Bàn hiểm trở, Sung Hằng tới đó làm gì?"
Lương Diệp lấy thẻ gỗ qua, đọc chữ bên trên, bật cười: "Bảo trẫm một mình qua đó?"
"Tào con mẹ nó lao." Vương Điền sa sầm mặt: "Dẫn ba nghìn kỵ binh hạng nhẹ tới dẹp cái đỉnh núi của gã đi. Nghĩ mình cao giá lắm không bằng."
Lương Diệp vỗ vai anh: "Hợp lý, trẫm đi điều động binh lực. Ngươi đừng sốt ruột."
"Ta sốt ruột cái con khỉ." Vương Điền nói: "Có phải đàn em của ta đâu."
Lương Diệp gỡ mở bàn tay đang siết chặt cứng của anh: "Ngươi không sốt ruột mà sao chắn dao thay nó lanh lẹ thế?"
Vương Điền giận dữ lườm hắn: "Cút đi. Nhanh cái chân lên đi cứu người kìa."
Trời đã sáng hẳn, các tướng lĩnh lập tức điều động binh lực di chuyển tới khu vực đóng quân của riêng mình. Lương Diệp vốn định dẫn theo một trăm hai mươi nghìn người về Đại Đô, song không chịu nổi tiếng khóc than trong quân nên tiếp tục cắt ba mươi nghìn quân ra, cuối cùng dư lại chín mươi nghìn quân. Doanh trại cuồn cuộn ngút ngàn đã được thu xếp ổn thỏa, đoàn quân chuẩn bị xuất phát.
Lương Diệp dẫn chín mươi nghìn quân bên mình theo quân đội An Hán đi trước.
Khi Vương Điền và Lương Diệp vừa ra khỏi lều nhỏ, Lương Diệp nhận được một phong thư bí mật. Đọc xong, vẻ mặt hắn bỗng lắng xuống.
Vương Điền liếc qua hắn, cầm lấy giấy thư, thấy bên trên là nét chữ của Thôi Kỳ.
[ Đại đô có biến, về gấp. ]