Ôm Trăng Sáng

Chương 105: Nhìn xa




Tại hoàng cung, Đại Đô, Bắc Lương.

Gió lạnh thấu xương đập vào khung cửa sổ, tuyết trắng bay tán loạn bên ngoài đại điện.

Tại điện trong, lò sưởi và địa long được đốt lên, hơi ấm dày ngăn khí lạnh bên ngoài. Dẫu vậy, khuôn mặt đứa trẻ vẫn tái đến đáng sợ.

Lương Diệp ngạo nghễ nhìn đứa bé co rúm ở bậc thềm, cất giọng lạnh lùng: "Biết trẫm là ai không?"

Dù Lương Hoàn đã được thay một bộ trang phục cao quý khác nhưng thái độ vẫn dè dặt như cũ. Bé con hận không thể cuộn tròn thành một quả bóng, đôi mắt khóc đến sưng đỏ. Bé vừa ngơ ngác, vừa lưỡng lự nhìn thoáng qua Lương Diệp, sau đó bối rối ngó quanh đại điện một vòng, không tìm được nơi nào để ẩn nấp, đành thút thít rơi nước mắt.

Cách đó không xa, một công tử áo trắng đang ngồi trên xe lăn với vẻ mặt đạm nhiên, không thèm liếc nhìn bé con lấy một lần.

Qua thoáng chờ đợi, sự kiên nhẫn của Lương Diệp đã cạn sạch ráo. Hắn nhướng mày nhìn về phía Thôi Kỳ, nói đùa: "Sao ngươi lại nuôi dạy con trai mình thành thỏ đế thế này?"

Vừa trắng trẻo, vừa đẹp mã nhưng nhát quá chừng, hệt một con thỏ mẫm mầm chờ bị lột da rút xương.

Thôi Kỳ lạnh nhạt thưa: "Bẩm bệ hạ, đây cũng là lần đầu tiên thảo dân gặp thằng bé."

Lương Diệp không ừ hử gì. Thật ra Thôi Kỳ cũng không nói dối. Theo kế hoạch của Vương Điền, hai người này rẽ về hai hướng, một Đông, một Tây. Hắn phải tốn rất nhiều công sức mới bắt về được.

Vốn hắn muốn xoẹt một đao giải tỏa mối hận luôn. Có điều, người sống luôn có ích hơn xác chết... dù hắn không muốn thừa nhận cho lắm việc phần phân tích tầm quan trọng của hai người này trong bức thư của Vương Điền đã thành công thuyết phục hắn.

Lương Diệp xách đứa bé co rúm dưới đất lên bằng một tay, nhẹ nhàng hơn cả cầm tấu chương. Hắn giơ bé con tới đối mặt với mình và nở một nụ cười tươi đáng sợ, cất giọng u ám: "Trẫm thích nhất là ăn thịt trẻ con. Xắt lát ra rồi nấu lên, thơm ngon cực kỳ."

Lương Hoàn nghe hiểu. Khuôn mặt nhỏ phút chốc đầy ngập sự sợ hãi. Đôi mắt bé lập tức ầng ậc nước.

Lương Diệp tỏ ra rất thích thú khi quan sát bé con đang cố gắng nuốt nước mắt vào trong, điệu bộ muốn khóc mà không khóc được. Hắn chọt chọt gò má mềm mụp của bé, làm mặt hung dữ nhe răng ra.

Lương Hoàn sợ tới òa khóc.

Lương Diệp xách đứa trẻ, bối rối trong giây lát. Hắn bị tiếng khóc vang dội này làm cho đinh tai nhức óc, chê ghét giơ đứa bé ra xa chút, đe dọa: "Khóc nữa là trẫm giết ngươi luôn đấy."

Bé con bị dọa hồn vía lên mây nào nghe được chữ nào, chỉ liều mạng gào khóc. Mặt mày Lương Diệp méo xẹo. Hắn quẳng đứa bé vào lòng Thôi Kỳ, bực bội nói: "Mau để nó câm mồm đi."

"..." Thôi Kỳ sững người tại xe lăn, bàn tay siết chặt thanh vịn, nhìn bé con đang khóc đến tèm lem nước mắt nước mũi trên đùi với gương mặt vô cảm, lạnh nhạt nói: "Đừng khóc."

Dẫu người này có đẹp trai đến đâu thì chất giọng lạnh lùng băng giá ấy cũng chẳng được lòng người ta tẹo nào. Lương Hoàn khóc lóc giãy ra khỏi đùi y, sụt sịt quan sát những món đồ nội thất khổng lồ xung quanh và hai người lớn dữ dằn chỉ hơn chứ chẳng kém gì nhau. Và rồi, bé siết chặt nắm tay nhỏ, chạy thẳng về phía cửa điện.

Thôi Kỳ nhíu mày. Lương Diệp bận nhưng vẫn ung dung quan sát bé con đang gắng sức chạy tới trước cửa điện, lại không đẩy được cánh cửa ra, sốt ruột đến độ rơi nước mắt.

Lương Hoàn đập mạnh bàn tay nhỏ vào khung cửa dày nặng, vừa khóc, vừa lắp bắp: "Mở... Mở cửa..."

Lương Diệp nhận xét rất chê: "Con trai của ngươi chỉ được cái mặt dễ nhìn thôi chứ chẳng còn chỗ nào đáng khen cả."

Thôi Kỳ rủ hàng mi: "Đứa bé này từ nhỏ đã bị Thôi Ngữ Nhàn mang ra ngoài cung nuôi, bắt đầu uống canh Bạch Ngọc từ mùa Xuân năm nay."

Lương Diệp lặng thinh một lát, tiếp theo cười nhạo: "Sao nào? Ngươi cho rằng nói vậy thì trẫm sẽ tha cho nó à?"

"Được bệ hạ xem trọng là may mắn của thằng bé." Thôi Kỳ hờ hững nói: "Chỉ mong sau này khi chọn được người tốt hơn, Bệ hạ vẫn có thể thương xót phận cô đơn quạnh quẽ của thằng bé, tha cho nó một mạng."

Lương Diệp lười biếng ngồi tại bậc thềm, nhướng mi nhìn tới chỗ y: "Trẫm là hoàng thúc của nó, nó cô đơn quạnh quẽ chỗ nào?"

Thôi Kỳ hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu.

Lương Diệp thản nhiên nói: "Vương Điền đã mời cho nó hai thầy vỡ lòng. Có điều, đường đường là Thái tử mà chỉ có hai người thầy thì keo kiệt quá. Ngươi cũng được biết đến là người tài, thỉnh thoảng ghé qua hướng dẫn đôi câu sẽ giúp ích nó kha khá."

Thôi Kỳ im lặng rất lâu, mới đưa tay ra, nói: "Chuyện này không ổn thưa Bệ hạ."

Y là Thập lục Hoàng tử mai danh ẩn tích. Trước đây, Thôi Ngữ Nhàn còn từng lấy danh nghĩa y để tạo phản. Tuy may mắn bảo vệ được mạng sống của mình... nhưng để giúp Vương Điền chạy trốn, y đành phải chịu sự nghi kỵ của Hoàng đế. Nếu Thái tử biết y là cha ruột của bé, bản thân còn thường xuyên ra vào Đông Cung thì sẽ không hay cho mọi người.

Sự nghi kỵ của Đế Vương không phải điều mà y và Lương Hoàn gánh nổi.

Lương Diệp chịu giữ lại mạng cho cha con họ đã là may mắn lắm rồi.

Lương Diệp sờ lấy một chiếc bánh trên bàn, đứng dậy liếc qua y, nói: "Vương Điền nói con trẻ trưởng thành bên cha mẹ khá tốt. Trẫm cũng chẳng thừa hơi chăm nom trẻ con."

Nói rồi, hắn huơ chiếc bánh với Lương Hoàn đang khóc lóc lay cửa: "Lương Hoàn, qua đây."

Nghe tiếng gọi, Lương Hoàn ngoái đầu nhìn thoáng qua hắn. Thế rồi, bé nức nở ngồi thụp xuống trước cửa, khàn giọng khóc tiếp.

"Chậc." Lương Diệp bớt hứng thú, ném chiếc bánh về lại đĩa.

Thôi Kỳ im lặng rất lâu, không biết nghĩ gì, cuối cùng cất lời: "Lương Hoàn, đừng khóc."

Lương Hoàn vẫn khóc, co mình thành một quả bóng nhung nhỏ trắng như tuyết. Bé con khóc đến run rẩy từng đợt, quyết tâm không nghe lời người khác.

Hai người lớn bó tay hết cách với một nhóc tì. Thấy Lương Hoàn sắp khóc chết đến nơi, Lương Diệp bèn gọi Dục Anh bên ngoài vào.

"Bệ hạ cho gọi." Dục Anh cung kính hành lễ.

"Để nó đừng khóc nữa." Lương Diệp khẽ nghển cằm.

"Vâng." Dục Anh khom lưng, định vươn tay chạm vào cậu nhóc. Kết quả, Lương Hoàn như mọc mắt trên gáy, nhanh chóng tránh đi tay nàng, chạy vắt chân lên cổ ra trốn sau cây cột, cảnh giác nhìn chằm chặp vào mọi người trong đại điện.

Quả đúng là nỗi sợ bình đẳng với từng người sống.

Lương Diệp nhớ đến điều Vương Điền viết trong thư, mí mắt giật mạnh... Để con hàng nhát cáy này làm Thái tử thì khả năng Đại Lương sắp toi rồi.

Có điều, dẫu cho Lương Hoàn phải gian nan đối đầu với thúc thúc hung hăng dữ dằn và cha ruột lạnh lùng băng giá tại hoàng cung lạ lẫm bên kia ra sao, Vương Điền bên này vẫn trải nghiệm cuộc sống nhàn nhã vui vầy tại Nam Triệu.

Anh chụm tay áo, cười tủm tỉm chuyện trò với bà chủ tiệm vịt quay nướng trong huyện. Đối phương múa con dao bóng loáng đầy khí phách: "Nghe khẩu âm của công tử không giống người địa phương. Công tử tới từ phía Bắc sao?"

"Bà chủ tinh mắt quá." Vương Điền ngửi mùi thơm của vịt nướng, cười hỏi: "Cô bán ở đây lâu rồi nhỉ?"

"Hầy, gần hai mươi năm thôi ấy mà." Bà chủ khoái chí nói: "Chưa bàn đến việc khác, muốn biết đủ chuyện lớn nhỏ ở huyện Khánh Thương của bọn ta thì công tử hỏi ta là chuẩn nhất rồi."

Vương Điền hàn huyên với bà chủ rất lâu, nói từ thuế má lao dịch sang cải cách thi cử, đến cả việc mèo vằn nhà Lý Đại Lương sống tại đầu ngõ nhỏ phía Đông đẻ mấy đứa con với màu sắc hoa văn khác nhau, vì vậy hàng xóm láng giềng cùng nhận định rằng đàn con này có đến vài mèo cha.

Khi Vương Điền xách vịt nướng về phủ, trời đã sang trưa. Thời tiết tại Khánh Thương ấm hơn hẳn Đại Đô. Vương Điền còn chẳng cần khoác thêm áo choàng. Anh vui vẻ thư thái về nhà, sau đó nghe mấy nam hầu mới tới đang túm tụm tán gẫu.

"Nghe nói bên Đông Thần có một thiếu niên tướng quân siêu giỏi. Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, chẳng những đánh qua Vân Thủy mà còn ép thẳng vào vương đình của Lâu Phiền."

"Mẹ kiếp, đúng là làm nên tên tuổi mà. Mới hơn mười sáu tuổi đã thế, lẽ nào là chiến thần đầu thai?"

"Kể đến lại thấy thú vị. Đông Thần đánh nhau với Lâu Phiền ngần ấy năm, đây mới là lần đầu đánh tới hang ổ của bọn Thát Tử* đấy, sảng khoái thật!"

*Cách gọi thiếu tôn trọng với dân du mục.

"Liên quan gì tới nước Triệu của chúng ta đâu." Có người thở dài: "Tuy tân đế của chúng ta nhân hậu nhưng thuế cứ tăng theo từng năm. Cứ vậy mãi thì khó sống quá."

"Theo như ta thấy... kính chào công tử." Có người tinh mắt phát hiện Vương Điền, gấp rút hành lễ. Những người khác cũng đồng loạt ngậm miệng, vội hành lễ với anh.

"Không cần phải đa lễ." Vương Điền hiền hòa phất tay, đưa túi giấy đựng vịt cho họ, cười nói: "Tươi ngon nóng hổi, cầm đi chia nhau ăn nhé."

"Ôi chao, đa tạ công tử." Mấy người hầu vui lắm, bởi bọn họ chỉ là người hầu bình thường, thành thử hàng ngày hiếm khi được ăn một bữa thịt.

Vương Điền ra hiệu cho họ cứ lo chuyện của mình. Anh khoan thai dạo bộ trong vườn, vừa đi vừa nghĩ ngợi. Trong vô thức, anh đã đi đến cửa sau tòa nhà.

"Có người bên ngoài thưa công tử." Trường Doanh chợt xuất hiện, ghé sát bên anh, nói khẽ: "Hình như say rượu."

"Trời lạnh thế này mà chết cóng thì hỏng." Vương Điền nói: "Chúng ta ra ngoài xem xem."

Trường Doanh không đồng tình cho lắm. Tuy nhiên, qua nhiều ngày tiếp xúc với Vương Điền, hắn đã thăm dò được tính nết người chủ này. Đây quả thực là một người hiền lành, có điều kiểu hiền lành ấy khác với những người hiền lành khác hắn từng gặp, tựa hồ người ấy sở hữu một bộ quy tắc dành cho riêng mình. Vô số việc thiện trong mắt đối phương chỉ là cử chỉ bình thường. Trái lại, với một số chuyện mà hắn cho rằng sẽ chẳng ảnh hưởng đến tình hình chung, Vương Điền lại hành xử không hợp lẽ thường cho lắm, thậm chí phải nói là hà khắc.

Hơi lạ lùng... nhưng rất được lòng người khác.

Suy cho cùng, Vương Điền vô cùng tôn trọng họ. Đốt đèn lồng cũng khó tìm được người chủ như vậy. Đôi khi, hắn còn cảm thấy nếu một ngày nào đó Vương Điền hết tiền thì hắn vẫn sẵn lòng đi theo.

Cửa viện sau mở, một thư sinh rũ rượi tại bậc thềm, ôm vò rượu say mèm, mơ màng lẩm bẩm chửi tục.

"Dậy, dậy đi." Trường Doanh không dám để Vương Điền tiếp cận đối phương, bèn đích thân đi tới vỗ mặt người này.

"Giặc Lương lỡ lầm ta!" Đối phương mắng to: "Toàn cái bọn... thấy lợi ích quên đạo nghĩa... bè lũ tiểu nhân xu nịnh! Hứ... nói gì mà ngạo nghễ ngay thẳng chứ, chó hoàng đế vừa cho chức quan là cả đám chẳng ngồi vội đấy thôi! Tiểu nhân!"

Vương Điền chụm tay áo đứng cạnh xem, bỗng thấy đối phương quen quen. Anh tóm được một đoạn ký ức ngắn ngủi nhoáng qua trong trí não rối bời: Khi anh và Kỳ Minh bước vào, suýt bị người ta va trúng, đối phương còn mặc đồng phục Quốc Tử Giám, Lưu Sách gọi người này là... "Sở Ý Viễn?"

Vương Điền do dự cất lời.

Nào ngờ đối phương thình lình đứng dậy nhìn anh, vừa cảnh giác, vừa đề phòng hỏi: "Gọi ông nội bây làm chi?!"

"..." Vương Điền dửng dưng hỏi: "Sao ngươi lại ở Nam Triệu?"

"Tất nhiên là... đầu quân cho người chủ khác sáng suốt!" Sở Canh căm giận vỗ lên thềm đá lạnh lẽo, bực tức nói: "Tên hôn quân Lương Diệp này chẳng biết nhìn người! Ra cái đề nát gì đâu... Đề thi mà không cổ hủ nông cạn vậy thì vị trí Trạng Nguyên chắc chắn sẽ thuộc về ta!... Tuyển chọn quan viên mà không hỏi sách lược trị quốc, Bắc Lương xứng đáng cùng đường bí lối!"

Vương Điền cẩn thận nhớ lại danh sách tiến sĩ bảng vàng, quả thực không có ai họ Sở. Tiếp đó, anh nhớ rằng Lưu Sách từng nói cậu em họ của mình kiêu căng tự cao, khả năng ám chỉ đối phương rồi.

Anh hơi hứng thú quan sát đối phương: "Vậy theo tầm nhìn xa trông rộng của các hạ thì phải làm sao mới ngăn được Bắc Lương khỏi tiêu đời?"