Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 627




Chương 627

Lúc này từng câu từng chữ mà anh nói, xuyên thẳng vào tim cô.

“Tôi biết hiểu tâm tình lúc này của cô, tôi cũng là mới biết chuyện này không lâu, tôi ngạc nhiên giống như cô vậy.”

Hoàng Trường Minh dường như thở dài, bỗng nhiên nói chuyện mềm mỏng nhu hòa hơn, nhưng sau một giây, trở lại nghiêm túc, như muốn nói là không ai có thể bác bỏ chân tướng: “Nhưng, đây chính là sự thật, Đậu Đậu và cô là mẹ con!”

Lam Ngọc Anh lùi về phía sau nửa bước, xém chút không đứng vững. Cô phải dùng sức chống chân, cảm giác đau đớn tấn công tới, mới có thể chịu được sự thật này.

Vẫn còn cảm thấy rất điên rồ, rõ ràng lúc cô sinh ra là thai chết, mà còn tận mắt nhìn thấy, nhưng bây giờ những điều này không quan trọng, Đậu Đậu và cô là mẹ con, cô là mẹ ruột của Đậu Đậu.

Nếu thực sự muốn xác minh, thế thì có thể dựa vào tình yêu và sự nương tựa gần gũi không thể lý giải được đối với cô của Bánh Bao để giải thích, bao gồm cả việc lúc mới gặp thì cô không thể kháng cự Bánh bao. Hóa ra những điều này đều có lý do cả, bởi vì bọn họ trời sinh là me con.

Hai chân Lam Ngọc Anh như nhũn ra, cảm thấy bắp chân như đang run rẩy.

“Cô còn mười phút để lên máy bay. Hoàng Trường

Minh cúi đầu, nâng cổ tay lên, ngón tay chỉ vào mặt số trên đồng hồ mà nhắc nhở.

Lâm Ngọc Anh nuốt nước miếng, cứng nhắc quay đầu mà nhìn sang, Diệp Tấn bến đó cũng đã đứng dậy. Mà cửa lên máy bay bên đó đã hỗn loạn người lên, người có tính nóng vội đã bắt đầu đi đến vị trí xếp hàng trước rồi.

Hoàng Trường Minh buông cánh tay xuống, đưa tay vào túi áo lần nữa, ánh mắt sâu thẳm nặng nề ngưng lại trên cô, ngữ khí lại rất mềm mỏng điềm tĩnh: “Bây giờ cô muốn trở về cuộc sống ở Canada, hay là ở lại với Đậu Đậu, do cô lựa chọn! Yên tâm, tôi sẽ không can thiệp, cũng không cưỡng cầu, cho dù cô ra quyết định gì tôi đều tôn trọng!”

Cuối cùng, cô để lộ vẻ mặt chân thành. ‘Lam Ngọc Anh cắn môi, trước mắt là từng cơn choáng váng.

Đây đâu phải là để cho cô lựa chọn, rõ ràng là ép cô lựa chọn…

Trước mặt lại lần nữa mà hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của Bánh Bao, nhìn cô với cái miệng nhỏ bé đang mím lại của mình. Hơn nữa dường như có con bọ nhỏ bên tai, với giọng nói nhẹ nhàng như sáo vang lên “Ngọc Anh, Ngọc Anh…

Bồng dưng, Hoàng Trường Minh chợt quay người đi về phía cửa, bỏ lại cô ấy một bảng lưng rộng.

Lam Ngọc Anh cả kinh thần sắc, nhìn thấy anh ấy rời đi mà không hề mang ý đùa giỡn, trong lòng càng hoàng mang sợ hãi. Lúc đôi chân dài của anh bước tiếp, cô gấp gáp mà kêu lên: “Hoàng Trường Minh! “Làm sao?” Hoàng Trường Minh quay đầu chậm rãi.

“… Tôi không đi nữa!” Lam Ngọc Anh nằm chặt tay.

“ờ” Hoàng Trường Minh ra vẻ rất bình tĩnh, dáng vẻ như đã biết trước rồi, nhưng lại có một tia sáng vui thầm xẹt qua mắt anh.

Hoàng Trường Minh nhưởng mày: “Cô đã quyết định rồi?”

“Ừ” Lam Ngọc Anh chậm rãi gật đầu.

Hoàng Trường Minh cũng gật đầu, không quên kéo môi nhẹ giọng tỏ rõ: “Đây là cô tự lựa chọn. không ai ép.

“Ừ.” Lâm Uyển Bạch cần môi, nuốt nước miếng, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm điềm tĩnh của anh: “Hoàng Trường Minh, tôi muốn gặp Đậu Đậu!”

“Nó là con trai của cô, cô muốn gặp đương nhiên có thể gặp. Giọng điệu Hoàng Trường Minh vui vẻ.

Lam Ngọc Anh quay đầu lại nhìn về hướng cổng lên máy bay, Diệp Tấn cầm vé lên máy bay vẫn đang đứng đó, cô nói: “Phiền anh đợi tôi một chút.

Hoàng Trường Minh hai tay đút túi, tỏ ra vô cùng kiên nhẫn.

Lam Ngọc Anh bước đến trước mặt Diệp Tấn, liếm đôi môi đã khô ráp, nói một cách xin lỗi: “Diệp Tấn, xin lỗi, bây giờ tôi muốn ở lại, hơn nữa phải đi gặp Đậu Đậu, chỉ sợ không thể về Canada với anh!”

“Được, tôi hiểu. Diệu Tấn cười dịu dàng.

Vẻ mặt cũng không có quá nhiều kinh ngạc, khi nhìn thấy giấy giám định mẹcon, trong lòng đã đoán được.

Thực sự xin lỗi, nhưng… vậy anh làm sao bây giờ?”

Lam Ngọc Anh rất áy náy.