Ôm Cây Đợi Thỏ

Chương 3: Bạn... của bạn học




“Điều tra xem đây là huy hiệu của nơi nào.”

Sau khi nhận lấy huy hiệu, Ngô Hạo Thiên lập tức lấy máy tính ra, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím.

Ngô Hạo Thiên là sinh viên tốt nghiệp của trường Cảnh sát thành phố Lâm, nhưng được điều tới Cục Cảnh sát thành phố không phải là vì thành tích xuất sắc hay khả năng phá án tài giỏi, mà bởi anh ấy là thiên tài trên phương diện máy tính, nghe nói từng giành giải nhì trong cuộc thi hacker quốc tế Pwn20wn.

Tuy kém hơn giải nhất một chút, nhưng cũng được coi là nhân tài hacker hàng đầu trong nước, vì thế mới được điều tới đây, vào tổ của Lương Thiền.

Chẳng bao lâu sau đã có tin tức.

“Đây là huy hiệu hội viên Vip của câu lạc bộ đua xe Go Kart thuộc tập đoàn Nam Sơn ở thành phố Lâm.

Câu lạc bộ này chỉ tiếp đón hội viên, nói trắng ra là một câu lạc bộ tư nhân cao cấp.

Tập đoàn Nam Sơn từng là rường cột kinh tế của thành phố Lâm, tạo ra kỷ lục nộp thuế của thành phố, được chính phủ khen ngợi.

Năm ngoái khủng hoảng tài chính, lãnh đạo đưa ra một quyết định sai lầm khiến tập đoàn Nam Sơn bị tổn thất nặng nề, bị một công ty đầu tư tên là FC của nước Mỹ thu mua.

Hiện giờ, nguyên Chủ tịch của tập đoàn Nam Sơn chỉ nắm giữ chưa tới bốn mươi phần trăm cổ phần, cũng có nghĩa là sáu mươi phần trăm cổ phần nằm trong tay công ty đầu tư nước Mỹ đó.

Mối quan hệ giữa Chu Chấn Thiên và tập đoàn Nam Sơn khá thú vị, chị gái hắn ta Chu Mẫn Mẫn, là vợ của Tổng Giám đốc tập đoàn Nam Sơn, Hoắc Ngân Sơn.”

“Ha, anh rể của Chu Chấn Thiên là Hoắc Ngân Sơn, hay ho đó!”

Lương Thiền nhớ tới phản ứng của Chu Chấn Thiên lúc nghe đến mấy cái tên trong quá trình cô tra hỏi.

Chỉ khi nghe tới cái tên cuối cùng...

Có đôi khi, ánh mắt của người ta sẽ không nói dối.

Đôi lông mày của Lương Thiền giãn ra, cầm chiếc huy hiệu ấy: “Công ty đầu tư FC của nước Mỹ nắm giữ hơn năm mươi phần trăm cổ phần, vậy thì tin tức về cổ đông hiện tại cũng sẽ được đăng lên, tra xem người đó tên là gì.”

“Cố Chi Viêm.”

Cố Chi Viêm!

Ngón tay của Lương Thiền khựng lại, ngạc nhiên xoay màn hình máy tính lại.

Trên màn hình hiển thị cái tên Cố Chi Viêm.

Chỉ là trùng họ trùng tên, hay vốn chính là anh ấy?

Thấy Lương Thiền ngẩn ngơ nhìn vào màn hình, Diệp Thâm Thâm ôm tinh thần không sợ chết, nhẹ giọng hỏi: “Sếp, cô biết Cố Chi Viêm à?”

Lương Thiền khựng lại mấy giây: “Ừm, biết.”

Vì người kia nên mới quen.

Diệp Thâm Thâm lập tức nhìn cô với vẻ mặt sùng bái: “Tập đoàn Nam Sơn sở hữu khối tài sản hàng tỷ, theo tỉ lệ cổ phần mà Cố Chi Viêm nắm giữ thì ít nhất anh ta phải sở hữu năm trăm triệu, đó mới chỉ là cổ phần của một công ty thôi đấy.”

Mấy người bên cạnh lập tức thò đầu sang, nhìn cô với vẻ hóng hớt, ánh mắt như muốn nhìn thấu cô.

“Bạn thời đại học...” Lương Thiền không khỏi giải thích.

Cô tốt nghiệp đại học cảnh sát, bạn cùng trường phải là cảnh sát hình sự hoặc là cảnh sát nhân dân chứ, sao lại là người có tiếng nói trong giới tài chính được?

Lừa trẻ con à...

Ánh mắt đám người trong văn phòng viết rõ dòng chữ “có điều mờ ám”. Ai cũng là cảnh sát hình sự, nhìn là biết có nói thật không.

“Một người bạn của bạn thời đại học!”

“Ồ...”

Nhàn lắm hả? Thế thì mở rộng phạm vi điều tra camera trên đường ra mấy kilomet, đào ba tấc đất cũng phải tìm ra chiếc xe đáng ngờ cho tôi!”

Ba người hóng hớt trong văn phòng lập tức im như ve sầu mùa đông. Mông hổ không thể chạm vào được, bởi vì cô không chỉ hành hạ về thể xác, còn quang minh chính đại tra tấn tinh thần của bọn họ.

Người trong giang hồ đặt cho cô cái biệt danh “Diệt Tuyệt sư muội”, không phải chỉ nói chơi mà thôi.

Lương Thiền cầm chiếc huy hiệu ấy, nhìn về phía phòng thẩm vấn bằng ánh mắt phức tạp.

Trước mắt không đủ chứng cứ, không thể kết tội Chu Chấn Thiên được.

Trực giác mách bảo Lương Thiền, loại người hèn nhát như Chu Chấn Thiên không phải là hung thủ của vụ án giết người liên hoàn này.

Chu Chấn Thiên là người dễ kích động, bắt con tin còn không giữ được bình tĩnh, huống chi là giết người.

Nhưng chắc chắn là hắn ta không thoát được can hệ.

Có đôi khi, trực giác của cảnh sát hình sự còn chuẩn hơn cả chứng cứ.

“Vì sao hung thủ lại gửi da mặt cho người yêu cũ của nạn nhân đây? Hắn muốn biểu đạt suy nghĩ gì?”

“Giết người rồi vứt xác ở nơi công cộng, gây hoang mang lo sợ, hành động đó là để khiêu khích cảnh sát, hay là vô tình gây nên?”

Lương Thiền nhìn chiếc bàn làm việc mới được chuyển tới bên cạnh cô.

Nghe nói Sở tỉnh cử một chuyên gia tâm lý tội phạm tới. Trước khi ra nước ngoài, người đó học chuyên ngành tâm lý học phạm tội, còn cô thì học hình sự trinh sát truyền thống, coi trọng chứng cứ hơn suy đoán tâm lý.

Nhưng với tình hình trước mắt, quả thực là cô đang rơi vào thế bế tắc.

Điện thoại trong văn phòng Cục trưởng đổ chuông.

Hai hàng lông mày đen rậm của Khương Tiếp nhíu chặt lại, nhưng nhìn thấy thông tin cuộc gọi thì lập tức vui vẻ ra mặt.

“A lô… ừm… được, cảm ơn!”

Cuộc gọi rất ngắn gọn.

Sau khi đặt điện thoại xuống, ông đứng lên, như thể nghĩ tới điều gì đó, nụ cười trên mặt ông tắt ngấm, bày ra một dáng vẻ quen thuộc, cứ như có ai nợ mình mấy triệu.

Khương Tiếp giơ tay kéo cửa ra, dùng giọng nói như tiếng kèn hiệu lệnh, hô lên: “Lương Thiền, vào đây cho tôi!”

“Sở tỉnh báo tin, vụ án giết người liên hoàn lần này quá ác liệt, ảnh hưởng nghiêm trọng tới xã hội, vậy nên đã cử chuyên gia tâm lý phạm tội cho chúng ta, tư liệu đã được gửi đi cho người ta rồi. Nhưng mà!”

Đồ Tể dừng lại, ánh mắt sắc bén liếc qua hai cánh tay đắc lực.

Sau đó, ông nói bằng chất giọng như đang giáo dục tân binh: “Nhưng mà, hỗ trợ chỉ là hỗ trợ, phá án vẫn phải dựa vào hai người là chính. Đến lúc đó nhớ phải hăng hái lên, đừng làm mất mặt tôi trước mặt lính điều động tạm thời!”

“Rõ!”

“Rõ!”

Lương Thiền và Lộc Vân Phi đồng thanh đáp.

“Phát hiện ra điều gì rồi?” Đồ Tể hài lòng.

Ông thích nhất cách trả lời đồng thanh này, khiến ông có cảm giác như đang rong ruổi sa trường.

Lương Thiền nói: “Thứ nhất, Chu Chấn Thiên hận Bạch An Kỳ tới tận xương tủy, nhưng tôi cho rằng khả năng Chu Chấn Thiên sát hại Bạch An Kỳ là rất nhỏ. Chu Chấn Thiên là người nóng nảy, dễ kích động, không đủ tố chất tâm lý của một hung thủ trong vụ án giết người liên hoàn. Nhưng có thể khẳng định một điều là Chu Chấn Thiên quen biết hung thủ, thậm có có thể chính hắn đã thuê hung thủ giết người.”

Thứ hai, Chu Chấn Thiên nói Bạch An Kỳ dụ dỗ người không nên dụ dỗ, nhưng theo lời kể từ đồng nghiệp của Bạch An Kỳ, cô ấy đã chia tay với Chu Chấn Thiên từ nửa năm trước, ai đi đường nấy. Theo lý mà nói, bọn họ không còn liên quan gì tới nhau nữa, Bạch An Kỳ dụ dỗ ai cũng không liên quan gì tới Chu Chấn Thiên, phản ứng của hắn kịch liệt như vậy, rõ ràng là rất bất thường.”

“Thứ ba, người dính líu tình cảm với Bạch An Kỳ rất có thể là người mà Chu Chấn Thiên quen biết, có khả năng là người thân cận, có quan hệ chặt chẽ nào đó. Tôi đã điều tra tài khoản của Chu Chấn Thiên, hơn một nửa khoản tiền được gửi tới từ tài khoản của Chu Mẫn Mẫn - Phó Tổng Giám đốc tập đoàn Nam Sơn, vậy nên có lý do để hoài nghi người có quan hệ với Bạch An Kỳ là Hoắc Ngân Sơn.”

“Thứ tư, chúng tôi đang điều tra mối quan hệ giữa Hoắc Ngân Sơn và hai nạn nhân trước đó.”

Đồ Tể gật đầu: “Vẫn là câu nói đó, làm là phải làm tử tế, có chứng cứ xác thực là trực tiếp bắt người, tôi không hy vọng xảy ra chuyện như sáng nay, sẽ gây ảnh hưởng xấu tới Cục Cảnh sát thành phố Lâm chúng ta.”

“Rõ!”

“Phía Lộc Vân Phi thì sao?”

Lộc Vân Phi: “Đang điều tra camera trên con đường phát hiện thi thể, tổ dấu vết pháp y cũng tìm được nửa dấu chân của hung thủ. Ngoài DNA thu thập được từ người Bạch An Kỳ, trên người hai nạn nhân còn lại đều không tìm được thứ gì có tác dụng. Tài khoản ngân hàng của nạn nhân cũng rất sạch sẽ, chỉ có tiền lương hằng tháng, không có nguồn thu nhập hoặc mức chi tiêu lớn nào, nhưng cũng không đảm bảo được là không có giao dịch tiền mặt.”

“Đã giao cho bộ phận thông tin điều tra về lịch sử cuộc gọi của Chu Chấn Thiên, trước mắt đang điều tra các cuộc gọi khả nghi.”

“Mặt khác, phía người nhà nạn nhân cũng không cung cấp được tin tức gì có tác dụng, bạn trai cũ nhận được da mặt cũng trong phạm vi giám thị của chúng ta, không có điều gì khác thường.”

Đồ Tể hài lòng gật đầu: “Bảo người của cậu rút đi, dù sao mấy người đó cũng là nạn nhân gián tiếp.”

“Rõ!”

Anh ấy lại liếc về phía Lương Thiền, dưới mắt cô đã có quầng thâm rồi.

Vì vụ án giết người này, cô đã làm việc miệt mài suốt một tuần, khuôn mặt hao gầy hẳn đi.

Lộc Vân Phi cũng râu ria xồm xoàm, nét mặt tiều tụy.

Làm cái nghề này, còn phân chia nam nữ gì cơ chứ.

Dù vậy, Đồ Tể vẫn thấy không đành lòng: “Đợi phá xong vụ án này, hai người thay phiên nhau nghỉ ngơi mấy ngày.”

Lương Thiền hơi ngạc nhiên, chẳng mấy khi nghe được một câu nhỏ nhẹ từ miệng Đồ Tề, đúng là hiếm thấy.