Oan Gia Đúng Là Khó Chơi

Oan Gia Đúng Là Khó Chơi - Chương 43





43.


Lúc hồ yêu bị túm gáy lôi ra khỏi linh nang vẻ mặt vẫn còn mông lung mờ mịt, cẩn thận từng tí hỏi:


"Có phải là tiểu lang quân suy nghĩ kỹ rồi, muốn ta dạy cho ngươi..."


Nửa câu sau hãm lại ngay cửa miệng, hai mắt hồ yêu trợn ngược lên:


"Này, này là ở chỗ nào đây?!"


Hỏa chiết tử lẳng lặng cháy trên mặt đất, hai thiếu niên một trái một phải ngồi trước mắt, từ trên cao nhìn nó chằm chằm. Hồ yêu bỗng dưng có một loại cảm giác kỳ quái như cảnh cũ diễn lại, nhưng giờ phút này nó đã không có tâm tư mà để ý nhiều như vậy. Chẳng còn sắc trời tối mù bên ngoài, nơi này gần như được bao trùm bởi một màu đen tĩnh mịch, khiến cho nỗi sợ hãi bỗng dưng dâng lên trong lòng nó, cảm thấy giống như bị người ta kéo xuống âm tào địa phủ dùng cực hình tra tấn. Ngụy Vô Tiện khoanh tay trước ngực, nói:


"Ở kết giới của người trong lòng ngươi chứ ở đâu."


Hắn dừng lại một chút, lại nói tiếp:


"Là trong địa đạo dưới miếu La Hán đấy."


Hồ yêu: "..."


Khổn tiên tác rung động dữ dội, con hồ yêu nhe hàm răng dày đặc trắng nhởn ra, giãy giụa:


"Ngươi làm gì hắn rồi?!"


Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ nói:


"Nếu ta mà làm gì được nó thì còn phải ở trong cái kết giới này sao?"


Sau khi hai người phát hiện ra mình lòng vòng một chỗ nãy giờ thì ngừng lại dưỡng sức một phen, không đi tiếp nữa. Nếu như hao phí tinh lực mà chẳng được lợi ích gì thì thà rằng ngồi yên một chỗ bàn cách đối phó, bình tĩnh đợi biến cố. Thật sự là kỳ lạ quá mức, theo lý mà nói Huyễn yêu chỉ có thể biến hóa hình thái nhằm mê hoặc lòng người chứ không thể tạo ra ảo cảnh. Tuy rằng tạm thời Lam Vong Cơ mất đi linh lực, nhưng cũng giống như Ngụy Vô Tiện, người tu tiên ngũ giác vô cùng nhạy cảm, hai người đi cùng nhau, lẽ ra dù cách nào cũng không thể không phát hiện ra đường giống hệt nhau, càng đi càng sai, chứ đừng nói là đi vòng qua vòng lại một chỗ nhiều lần như vậy. Ngụy Vô Tiện càng nghĩ càng thấy không đúng, quyết định ngựa chết chữa thành ngựa sống, túm con hồ yêu kia ra tra khảo một phen.


Hồ yêu vừa nghe hắn nói vậy lập tức bình tĩnh lại. Nó chỉ cần nghĩ sơ qua đã hiểu mọi chuyện, cười lạnh nói:


"Xem ra lần này không phải là ta xin xỏ các ngươi, mà là các ngươi có chuyện cầu cạnh ta."


Ngụy Vô Tiện thản nhiên nói:




"Cứ cho là vậy đi."


Lam Vong Cơ tựa vào vách đá, nhắm mắt dưỡng thần, tập trung chú ý nghe cuộc đối thoại của hai bên. Hồ yêu đắc ý, nói:


"Tại sao ta phải giúp ngươi? Tuy ta đang ở trong tay ngươi thật đấy, nhưng ngươi cũng chẳng làm gì được ta cơ mà. Đây là kết giới của hắn, nếu ngươi dám giết ta, chắc chắn hắn sẽ không để các ngươi ra ngoài đâu."


Ngụy Vô Tiện giật giật Khổn tiên tác trong tay, nhắc lại lời nó nói:


"Nhưng ngươi vẫn còn ở trong tay ta đấy."


Hắn mỉm cười nói:


"Rất không may, hắn cũng đang ở trong cái kết giới này."


Hồ yêu nghe vậy thì lập tức biến sắc, cảnh giác dựng đứng lỗ tai lên. Ngụy Vô Tiện thong thả nói:


"Chúng ta đã bắt được ngươi, đương nhiên cũng có thể bắt nó. Chẳng qua là nó có lòi mặt ra hay không cũng chẳng thành vấn đề. Vấn đề ở chỗ, linh nang này không thể chứa vật sống quá lâu, ta có thể nhốt ngươi bên trong một ngày, cũng có thể nhốt ngươi nửa tháng. Không biết là ta và Lam Trạm dùng hết thực phẩm dự trữ trong túi Càn Khôn trước hay là ngươi nghẹt thở chết trước nhỉ."


Hồ yêu nổi giận nói:


"Tiểu tử thối, ngươi..."


Ngụy Vô Tiện nói tiếp:


"Bảy ngày, nói dài thì dài, nhưng cũng nhanh lắm. Ngươi cảm thấy trong khoảng thời gian đó nó có thể kiềm chế mà không nhảy ra cứu ngươi không?"


"Ngươi đoán xem, nó muốn một con hồ ly chết toi, hay là muốn một con hồ ly tung tăng nhảy nhót?" Một nụ cười giảo hoạt giương lên trên khuôn mặt thiếu niên anh tuấn, hắn xoa xoa tay, nói: "Chỉ cần nó thò mặt ra thôi thì đơn giản..."


Tình trạng lúc này cũng đã là tồi tệ nhất rồi. Một bên ngoài sáng một kẻ trong tối, hai người bọn họ không thể nhìn thấy Huyễn yêu, nhưng Huyễn yêu lại có thể quan sát nhất cử nhất động của bọn họ, núp trong chỗ tối chờ cơ hội hành động, đôi bên giằng co dây dưa kéo dài. Chỉ cần Huyễn yêu xúc động xông ra, bắt một con Huyễn yêu bị thương đúng là dễ như trở bàn tay.


"Con người các ngươi..." Hồ yêu phẫn nộ rít lên, điên cuồng đập đuôi 'bụp, bụp' trên mặt đất, khiến đất đá vụn bay tứ tung: "Đúng là độc ác!"


Ngụy Vô Tiện búng búng cái gáy đầy lông của nó, khiêm tốn nói:



"Như nhau, như nhau cả thôi."


Ngụy Vô Tiện nói tiếp:


"Khai hay không khai? Thẳng thắn khai báo, ta còn có thể nghĩ đến chuyện tha cho các ngươi một con đường sống. Cùng lắm chỉ bị đánh về nguyên hình thôi, cũng không đến nỗi mất mạng." Hắn quay đầu nhìn về phía Lam Vong Cơ, nói: "Lam Trạm, có đúng không?"


Lam Vong Cơ khẽ gật đầu một cái. Sắc mặt của hồ yêu biến hóa không ngừng, vẫn tiếp tục im lặng. Ngụy Vô Tiện thật sự cũng chẳng vội, ngửa người dựa ra sau mà hát một khúc dân ca, hơi thở ổn định, cung bậc đầy đủ, dáng vẻ khí định thần nhàn dương dương tự đắc. Khúc ca này vừa ngân nga vừa du dương trầm bổng, hình như dựa trên một khúc đồng dao nào đó, lặp đi lặp lại thành một khúc trường ca như mặt nước lăn tăn gợn sóng. Cánh môi của Lam Vong Cơ khẽ giật giật, hình như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ thản nhiên nhìn hắn một cái, không nói gì thêm, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần. Không biết hát đi hát lại bao nhiêu lần, hồ yêu cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nói:


"Được, ta nói."


Tinh thần của Ngụy Vô Tiện lập tức hăng hái hẳn lên, nói:


"Nói đi,"


Hồ yêu vẫn còn vật lộn, nói:


"Nhưng ngươi phải đảm bảo, sau khi ra ngoài sẽ thả ta."


Ngụy Vô Tiện suy tư trong chốc lát, thầm nghĩ bắt được một lần chẳng lẽ không bắt được lần hai, đồng ý cũng chẳng sao:


"Được."


Cái đuôi của Hồ yêu lập tức vô lực rũ xuống mặt đất, hiếm khi thành thật như vậy:


"Lối ra của kết giới nằm ở ven cái hồ trong địa đạo. Hai người các ngươi, một người cần trở lại lối vào kết giới, người còn lại đứng ở cạnh hồ, cùng lúc phá vỡ kết giới mới có thể đi ra ngoài."


Ngụy Vô Tiện hiểu ra:


"Chẳng trách lần nào cũng đi vòng qua cái hồ kia, hóa ra đó là chỗ để thoát khỏi kết giới này."


Ngụy Vô Tiện đứng dậy, túm lấy gáy hồ yêu xách lên, nhìn thẳng nó, cười nói:


"Vậy phiền ngươi đi cùng ta đi. Nếu như chạm mặt tình nhân của ngươi mà còn không biết điều... thì đừng trách ta."



Hồ yêu hừ lạnh một tiếng, nhìn sang chỗ khác. Lam Vong Cơ đứng dậy, nhìn Ngụy Vô Tiện, nói:


"Ta đi đến cạnh hồ."


Ngụy Vô Tiện đáp:


"Được."


Hình như hắn nhớ ra cái gì đó, ném Tùy Tiện bên hông vào tay Lam Vong Cơ, nói:


"Lam Trạm, ngươi cầm theo đi, phòng thân."


Linh kiếm có thể hộ chủ, đối phó với một con Huyễn yêu vẫn dư sức. Lam Vong Cơ cũng không từ chối, nhận lấy kiếm:


"Ừ."


Ngụy Vô Tiện giật mình, nói:


"Đúng rồi, ngươi không có linh lực, chẳng biết có thể dùng kiếm hay..."


Cổ tay Lam Vong Cơ khẽ động, Tùy Tiện xuất vỏ cái 'roẹt', vẽ thành một đường kiếm hoa linh hoạt gọn gàng trong không trung rồi lẳng lặng thu vào trong vỏ. Sau đó, y bình tĩnh nhìn Ngụy Vô Tiện, rút kiếm ra rồi lại thu kiếm vào trơn tru không chút khó khăn, ánh sáng từ thân kiếm dài hẹp phản chiếu lên khuôn mặt bạch ngọc. Linh kiếm ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay người đang cầm nó, chờ đợi mệnh lệnh, chẳng hề có phản ứng gì tỏ vẻ bài xích người không phải chủ nhân của mình.


Ngụy Vô Tiện: "..."


Ngụy Vô Tiện thắc mắc:


"Tại sao lại có chuyện kiếm của ta nghe lời ngươi vậy nhỉ?"


Lam Vong Cơ lắc đầu:


"Không biết."