Oan Gia Đúng Là Khó Chơi

Oan Gia Đúng Là Khó Chơi - Chương 24





24.


Ngụy Vô Tiện ngồi bên giường, vuốt ve cái mặt dây chuyền trong tay, muốn nói lại thôi, bởi vì không biết phải mở miệng thế nào.


Trấn nhỏ trong núi cũng không có nhiều cái chơi, dạo hai vòng là hết rồi. Đám người chẳng còn bao nhiêu hào hứng, cầm trong tay một đống đồ chơi nhỏ màu sắc sặc sỡ quay về khách điếm. Cũng đã muộn rồi, hôm nay còn bôn ba trên đường cả ngày dài, lúc này đây đã bắt đầu thấy mệt mỏi rã rời.


Khách điếm vốn là một tiểu trúc lâu dựng sừng sững trong rừng, ở cái nơi thâm sơn cùng cốc này đi nghỉ ngơi sớm cũng phải thôi. Trời vừa tối thì những khách nhân khác đều đã lên phòng, đại sảnh của khách điếm lúc này vắng lặng cực kỳ, trên bàn cũng chỉ có một ngọn đèn nhỏ đang cháy le lói, ông chủ đang ngồi bên gảy bàn tính lạch cạch. Chẳng hiểu sao ai cũng thấy như có một cơn gió lạnh lẽo thổi qua đáy lòng, cả người hơi run lên.


Ngụy Vô Tiện vốn định nhân lúc Lam Vong Cơ không chú ý mà lẻn ra ngoài, chạy sang phòng Nhiếp Hoài Tang chen chúc một chút. Ai ngờ tốc độ cửa đóng lại còn nhanh hơn so với hắn chạy trốn, 'rầm' một tiếng đóng kín ngay trước mắt hắn. Ngụy Vô Tiện quay đầu muốn đi chực chờ phòng của Trần công tử, ấy thế mà cửa cũng đóng lại thật nhanh, hắn còn nhìn thấy khuôn mặt mập mạp ló ra ở khe cửa, sắc mặt cực kỳ thê thảm, nói:


"Ngụy huynh, bảo trọng!"


Tiếp theo đó, chớp mắt một cái hắn đã bị người ta túm cổ áo xách lên, ném vào trong phòng. Lam Vong Cơ ngồi một bên trải đệm giường, động tác dưới tay đâu ra đấy, khiến cho Ngụy Vô Tiện lo lắng không yên. Lúc này hắn mới bừng tỉnh mà nhận ra mấy lời lúc nãy mình nói loạn thất bát tao đến mức nào. Lại còn nói trước mặt người đã thành thân với mình, chuyện này đúng là... rất không nể mặt người ta.


Phụ nhân đó đột nhiên hứng khởi, còn hỏi hắn chút chuyện về vị "thê tử" không tồn tại kia. Ngụy Vô Tiện nói bậy nói bạ, đứng tán gẫu bừa với nàng ta một trận, ra vẻ chính mình đúng là có một thê tử đặc biệt ân ân ái ái.


Tâm tư thiếu niên, nói cho cùng thì cũng là không thể ném hết mặt mũi xuống được. Đến tận lúc này Ngụy Vô Tiện vẫn cảm thấy hai nam nhân, lại còn là hai nam nhân chẳng ưa gì nhau, ở bên nhau thật sự không được tự nhiên cho lắm.


"Lam Trạm." Ngụy Vô Tiện nhét cái mặt dây chuyền kia vào lồng ngực, lưỡng lự nói: "Ta nghĩ kỹ rồi, thật ra..."




Hắn còn chưa nói hết câu đã bị người ta nắm lấy cổ tay kéo qua. Ngụy Vô Tiện ngơ ngác bị kéo vào trong lồng ngực người đối diện, nhấc mắt lên nói:


"Khoan đã, làm gì đấy?"


Tư thế này cực kỳ quen thuộc, mỗi lần hai người hôn nhau đều sẽ ngồi như vậy. Hắn luôn ngồi trên đùi Lam Vong Cơ, được y ôm lấy, bởi vì ngồi như thế này hôn nhau tương đối thuận lợi. Lúc đầu còn cảm thấy kỳ cục, nam nhân lớn như vậy rồi còn ngồi trên đùi người khác, nhưng sau khi hôn thành thói quen lại thấy cũng không tồi.


Người kia im lặng nhìn hắn chằm chằm, trong đôi mắt màu lưu ly cực nhạt có một mảnh tối đen đang bị nặng nề đè xuống. Trong ánh nến nhàn nhạt lại giống như có một cơn sóng ngầm đang bắt đầu dao động, phong ba nổi lên, đúng là hết sức lạnh lùng. Đã lâu rồi Ngụy Vô Tiện không nhìn thấy khuôn mặt không đổi sắc này của Lam Vong Cơ, bỗng nhiên cảm thấy không rét mà run. Dù sao thì thường ngày người này tuy rằng mặt không gợn sóng nhưng thỉnh thoảng cũng lộ ra một chút biểu cảm nho nhỏ thoáng qua. Ngụy Vô Tiện cũng không nhạy cảm giống Lam Hi Thần, có thể nhận ra tâm trạng của y, nhưng nếu Lam Vong Cơ thật sự tức giận hoặc vô cùng vui vẻ thì hắn cũng có thể cảm thấy được. Từ buổi chiều hôm nay, lúc hắn bị Lam Vong Cơ túm gáy rồi nói "một gian phòng" thì đã biết người này giận thật rồi, nhất định sẽ tìm mình tính sổ sau thôi. Thôi thì hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý bị người ta đánh cho một trận hoặc trách móc mình không giữ lời hứa rồi, nói cho cùng thì ai nhìn thấy cũng sẽ nghĩ rằng hắn lén trốn đi thôi.


"Ta có thể giải thích, hôm nay thực sự ta không cố ý muốn đào tẩu, cũng không phải là không giữ lời hứa... A!"


Ngụy Vô Tiện khẽ hít một ngụm khí lạnh. Hầu kết rõ ràng trượt lên trượt xuống một chút, tiếng nức nở khàn khàn hòa cùng âm thanh thở dốc cực nhẹ tràn ra khỏi khóe môi đang run rẩy. Ngụy Vô Tiện run run túm lấy quần áo của Lam Vong Cơ, hai bên đùi không khống chế được mà kẹp chặt, nước mắt sắp trào ra đến nơi rồi.


Bàn tay bình thường vì không thuần thục nên tương đối cẩn trọng mà vuốt ve thắt lưng hắn lúc này lại nhéo mạnh khối thịt mềm kia để phát tiết sự giận dữ, nhéo đến mức Ngụy Vô Tiện run rẩy thở dốc không ngừng, tiếng sau dồn dập nặng nề hơn tiếng trước. Sau khi Lam Vong Cơ biết được chỗ nhạy cảm này của hắn thì giày vò không ít lần, nhưng chưa bao giờ giống như lúc này đây, bị nhéo đến mức nước mắt ngập tràn khóe mi, cảm thấy từng trận từng trận tê dại quét qua cơ thể, khiến cả người hắn mềm nhũn. Mấy đầu ngón chân mềm mại cuộn chặt lại, giống hệt như một con mèo nhỏ ướt át để mặc cho người ta giữ lấy cái bụng mềm mại mẫn cảm, dùng sức mà mân mê trêu chọc. Áo ngoài của chính mình đã bị lột xuống, trên người chỉ còn một lớp trung y mỏng manh, bàn tay to lớn kia ôm lấy vòng eo hắn mà xoa nắn hệt như đang mơn trớn làn da non mềm. Rõ ràng chỉ là cảm giác da thịt thân mật như bình thường, lúc này đây lại mang theo vài tia áp bức cùng ý vị tình sắc khó nói nên lời.


Ngụy Vô Tiện bị người ta trêu chọc điểm yếu chết người, chẳng còn chút sức lực nào mà cắn cắn cánh môi, nức nở cầu xin tha thứ:


"Lam Trạm, ta sai rồi, ngươi đừng nghịch chỗ đó của ta nữa... Ngươi đánh ta cũng được... muốn trách phạt thì ta quay về lĩnh phạt, sao phải... Ưm..."



Dáng người thiếu niên trong lòng thon gầy cân đối, chỉ cần chạm nhẹ cũng thấy vừa ấm áp vừa mềm mại, lại là "tiểu thê tử" trên danh nghĩa của mình, Lam Vong Cơ muốn làm gì hắn thì làm cái đó. Nhưng y tự mình kiềm chế giữ lễ đã thành thói quen, dù trong lòng có giấu giếm chút tiểu tâm tư nhưng cũng không làm chuyện gì quá đáng, nhiều nhất chỉ là trong lúc hôn môi ba lần mỗi ngày như Ngụy Vô Tiện yêu cầu khó kìm nén tình cảm mà ngậm lấy đôi môi kia lâu hơn một chút. Ngay cả đụng chạm cũng chỉ kiềm chế đặt tay lên lưng, vững vàng đỡ lấy cái người đang không ngoan ngoãn cựa quậy trong lòng mình.


Nhưng mà hiện tại Ngụy Vô Tiện cảm thấy người này rõ ràng là không chỉ xoa nắn thắt lưng mình. Trong tiếng thở dốc vang lên bên tai, bàn tay kia gấp gáp vuốt ve toàn thân hắn, thậm chí còn mang theo chút thô bạo khó mà kìm nén được nữa. Vốn chỉ là hai thiếu niên mười sáu tuổi, một người hiếm khi đầu óc hồ đồ, người luôn thận trọng kiềm chế lúc này lại đang sắp mất kiểm soát.

Sau hai ba lần thì cả người Ngụy Vô Tiện đã mềm như nước, chỉ hận chẳng thể cắt cái khối thịt mềm vô cùng mẫn cảm kia vứt đi. Hắn không chịu nổi nữa, cắn lên bờ vai Lam Vong Cơ, cánh tay mềm nhũn cố gắng nắm lấy tay Lam Vong Cơ mà giật giật, khóc lóc xin tha:


"Lam Trạm, ta sai rồi, ngươi đánh ta đi được không! Đừng... đừng có nhéo chỗ đó nữa..."


Lam Vong Cơ trầm giọng nói:


"Nếu ngươi đã không cam lòng thì việc gì phải nhận lời, để rồi sau đó đổi ý hết lần này đến lần khác."


Đến nỗi thà tùy tiện bịa đặt trước mặt người khác chứ không chịu thừa nhận cái chuyện mà hắn luôn cho là mất mặt này...


Đầu óc Ngụy Vô Tiện đã loạn thành một đoàn rồi, cảm giác khô nóng mạnh mẽ dâng lên khiến hắn run rẩy, hỏi lại:


"Gì... gì cơ?"


Lam Vong Cơ cắn môi, lạnh nhạt nói một câu:


"Quên đi."


Y dừng lại một chút, đang muốn buông tay, thu lại sự tức giận mà mình vừa trút ra ngoài, bỗng dưng lại cảm thấy thứ gì đó ấm nóng mềm mại áp lên môi mình. Lam Vong Cơ lập tức trợn tròn mắt, hơi thở ướt át của Ngụy Vô Tiện lại ập đến, ngậm lấy cánh môi y mà dây dưa nhay cắn, giọng nói ngày thường sau một trận giày vò đã có thêm vài tia khàn khàn. Ngụy Vô Tiện giống hệt một con mèo con, vô thức vươn lưỡi ra liếm liếm cánh môi y, đáng thương nói:


"Lam nhị ca ca... ngươi nhẹ một chút..."


Hơi thở của Lam Vong Cơ lập tức cứng lại, dường như đã lâu lắm rồi y mới được nghe lại loại xưng hô mà tự mình vùi vào nơi sâu nhất trong đáy lòng. Có thứ gì đó thật lớn rơi tõm vào trong lồng ngực y, từ đỉnh đầu đến gót chân đều cảm thấy mềm mại như giẫm lên thảm bông.


Y đã từng, nhưng cũng lâu thật lâu chưa được nghe loại xưng hô thân mật đến tột cùng này...


Là trước khi Ngụy Vô Tiện biết đến cái gọi là "Khế"...


Là trước khi hắn biết cả đời này bản thân có khả năng sẽ bị trói chặt một chỗ với nam nhân khác...