20.
"Vong Cơ, con mèo đệ nuôi thế nào rồi?"
Hôm nay lúc Lam Hi Thần đi ngang qua Tàng Thư Các thì thấy Lam Vong Cơ đang ngồi đoan chính chép sách, bỗng dưng nổi hứng hỏi:
"Chăm sóc được nó chứ, có cần ta giúp gì không?"
Ngòi bút của Lam Vong Cơ chệch đi một chút, trên trang giấy lập tức xuất hiện một vệt mực.
"Huynh trưởng không cần lo lắng, nuôi tốt lắm."
Lam Hi Thần "ừm" một tiếng, mỉm cười nói:
"Nếu đệ thực sự thích nó thì có thể thử cách mà ta nói lần trước, nếu nó nghịch thì vuốt vuốt lông nó sẽ ngoan ngay. Dù sao vừa đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, chưa quen thuộc lắm, không tránh khỏi có chút lạ lẫm cảnh giác."
Lam Vong Cơ gật đầu nói:
"Vong Cơ đúng là đã làm theo gợi ý của huynh trưởng."
"Thế sao còn phiền não như vậy?" Lam Hi Thần nói: "Ta thấy đệ mặt ủ mày chau, có chuyện gì không vui sao?"
Lam Vong Cơ bị nói đúng tâm sự, chỉ có thể im lặng. Một lúc lâu sau y mới cúi đầu, lên tiếng:
"Đệ cũng không biết phải làm thế nào cho đúng, nhưng đã chiều nó hết mực rồi."
Lam Hi Thần nói:
"Sau đó thì sao?"
Lam Vong Cơ mím môi nói:
"Nhưng hình như nó vẫn còn... sợ đệ."
Nếu nói là sợ, chẳng bằng nói là cảnh giác đến mức cao nhất, lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ, còn hỏi vì sao y không tức giận. Lam Vong Cơ không thể đoán được trong lòng hắn nghĩ cái gì, chỉ có thể hết sức khoan dung một chút chờ hắn hiểu ra.
Đã lâu lắm rồi Lam Hi Thần không thấy đệ đệ nhà mình lộ ra cái dáng vẻ suy sụp tinh thần này, trái tim lập tức mềm như nước, ấm áp cười nói:
"Hay là ra ngoài hít thở không khí một chút đi? Vân Thâm Bất Tri Xứ tuy lớn nhưng lại quá mức u nhã tĩnh mịch, vẫn thiếu chút sức sống... Chẳng phải hôm nay Ngụy công tử cũng thấy buồn chán, cho nên mới cùng Hoài Tang xuống núi chơi sao?"
Lam Hi Thần còn chưa dứt lời đã thấy Lam Vong Cơ đứng phắt dậy. Lam Vong Cơ hỏi:
"Xuống núi?"
Lam Hi Thần cười nói:
"Đúng vậy, nói là nhân lúc còn chưa nhập học xuống núi chơi mấy ngày, nhờ ta chuyển lời bảo đệ không cần lo lắng."
Đương nhiên là Lam Hi Thần không thuật lại nguyên lời Ngụy Vô Tiện nói. Lúc Ngụy Vô Tiện bị Lam Hi Thần bắt gặp còn mang theo tay nải đã chuẩn bị trước, lén lén lút lút giống hệt như đang muốn tránh đi ánh mắt của người khác. Lam Hi Thần vừa thấy đã biết hắn đang trốn Lam Vong Cơ, hỏi vài câu thì được Ngụy Vô Tiện nhờ chuyển lời cho Lam Vong Cơ, bảo y đừng có quản chuyện của hắn.
Ngụy Vô Tiện bị Lam Hi Thần bắt gặp cũng không hoảng hốt, trong lòng biết rõ từ nhỏ Lam Hi Thần đã đối tốt với hắn rồi, vậy nên trước mặt Lam Hi Thần tỏ ra ngoan ngoãn hiểu chuyện, nói rằng mình xuống núi chơi vài ngày rồi sẽ về. Nhưng mà mấy đứa nhỏ này trên đường xuống núi còn cãi nhau ầm ĩ, khiến cho Lam Hi Thần không nhịn được có chút lo lẳng, suy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định nói cho Lam Vong Cơ biết. Dù sao thì hai đứa nó cũng có hôn ước, thân làm đại ca biết chuyện cũng nên nói cho y một tiếng.
Ai ngờ Lam Hi Thần vừa dứt lời, lại thấy Lam Vong Cơ mặt mày nhăn nhó, hỏi:
"Huynh trưởng có biết hắn đi được bao lâu rồi không?"
"Có lẽ cũng được nửa canh giờ rồi." Lam Hi Thần trấn an y: "Vô Tiện vẫn còn trẻ con, đương nhiên là thích ồn ào chơi đùa. Đệ cũng không cần tức giận như vậy."
Lam Hi Thần dừng lại một chút, khẽ mỉm cười, trong giọng nói tràn ngập quan tâm:
"Vong Cơ, chuyện nhập học mấy ngày gần đây cũng đã thu xếp ổn thỏa, hay là đệ cũng xuống núi xem xét một chút, cũng không cần phải giam mình ở Vân Thâm Bất Tri Xứ."
"Vâng."
Lam Hi Thần vốn dĩ chỉ tiện miệng đề nghị, không nghĩ đến Lam Vong Cơ lại đáp ứng ngay tức khắc như vậy:
"Sao?"
Thiếu niên trước mặt hít vào một hơi, nghiêm túc nhìn Lam Hi Thần nói:
"Huynh trưởng, Vong Cơ cần xuống núi mấy ngày."
Lam Hi Thần đáp:
"À... được thôi."
Lam Hi Thần hiểu ra, cười nói:
"Xuống núi tìm Ngụy công tử sao?"
Lam Vong Cơ nghe thấy vậy thì lắc lắc đầu, lạnh lùng mà gằn từng chữ một:
"Đệ xuống núi bắt mèo thôi."