Ở Trong Lòng Anh

Ở Trong Lòng Anh - Chương 44




^^ con tim người edit như tui cũng thấy lâng lânggg

***

Dù tính tình Chúc Vãn có tốt đến đâu thì lúc này cũng sinh ra lòng chán ghét đối với Thẩm Hoài. Đột nhiên Chúc Vãn phát hiện ra, thiếu niên gầy yếu từ nhỏ đã lớn lên cùng này, dù cho mỗi ngày đều gặp mặt nhưng cô không thể nào hiểu nổi.

Cậu ta từng nói với cô rằng, Chu Ngộ Thần không phải là người tốt, cô đừng đến gần anh.

Nhưng Chúc Vãn không sợ Chu Ngộ Thần lừa gạt mình, trêu đùa mình vì cô không thấy anh hư hỏng. Nhưng Thẩm Hoài lại là một người cực kì xấu, vì muốn đạt được mục đích mà cậu ta không từ thủ đoạn, Chúc Vãn cảm thấy xem thường.

Nhưng cô không thể không thừa nhận, thủ đoạn này rất có tác dụng vì dù trong lòng cô có kháng cự thì vẫn đắn đo chuyện quyển sổ nhật kí ở trong tay Thẩm Hoài, cô không thể nói không đồng ý.

Nhưng chạy 2000 mét, chạy xong là có thể lấy đồ về, ông bà ngoại sẽ không biết, không ai biết hết.

Thẩm Hoài thấy Chúc Vãn đồng ý cũng chỉ cười nhạt. Đây là lần đầu tiên Chúc Vãn thấy cậu ta cười, cười đến mức khiến người ta chán ghét, cô gái nhỏ xoay người không thèm nhìn. Thẩm Hoài cũng không bắt ép nhưng vẫn nói, giọng điệu trong lời nói vẫn lễ phép nhưng có chút châm chọc.

“Vãn Vãn, tôi đi trước nhé, khi nào về trường rồi gặp.”

Chúc Vãn chỉ nhớ rõ một việc là quyển sổ của cô vẫn ở trong tay cậu ta, thấy cậu ta ra khỏi cửa bèn không nhịn được mà nhắc nhở.

“Cậu đừng làm mất.”

“Không mất.”

Thật ra cậu ta cũng không có ý định cho người khác thấy, toàn bộ quyển sổ đều là những lời ái mộ đối với tên côn đồ Chu Ngộ Thần kia, khiến cậu ta ghen tị đến phát cuồng.

Từ nhỏ Thẩm Hoài đã không giống mấy người con trai trong thôn. Khi bọn họ nghịch ngợm thì cậu ta lại trầm mặc ít nói không gây chuyện. Nhưng vẫn nhìn ra được việc mấy tên đó trêu chọc Chúc Vãn. Cô gái nhỏ không vui cũng rất sợ hãi, chắc chắn cô sẽ không thích mấy tên côn đồ ấy. Thẩm Hoài cảm thấy mình khác hoàn toàn với côn đồ, tuy cậu ta nói ít nhưng lễ phép, không trêu đùa người khác và cố gắng học tập.

Chắc chắn Chúc Vãn sẽ thích kiểu người con trai như vậy.

Nhưng ai ngờ, cũng đánh nhau giống như mấy tên kia, thậm chí thiếu niên nhuộm tóc màu xám kia lại còn không sợ trời không sợ đất hơn nhiều so với đám bằng tuổi trong thôn lại có thể nhẹ nhàng ngồi vào lòng thiếu nữ. Anh ta không học tập chỉ biết quấy rầy cô gái nhỏ, khi tan học hay đi học thì đón đưa. Nhưng Chúc Vãn lại vui vẻ nhận lấy, vốn dĩ cô không thích mấy tên xấu xa như vậy, nhưng sự việc lại đi ngược với kết cục mà cậu ta lường trước.

Thẩm Hoài muốn giữ lại cô, muốn cô quay đầu lại, không cần phải lại gần tên đó, loại xấu xa này không xứng để cô thích.

Chúc Vãn không xuống dưới lầu với Thẩm Hoài, giờ phút này nếu cậu ta xuất hiện đúng một giây trước mặt cô thì cô càng phiền muộn. Cô gái nhỏ khóa cửa phòng lại, cả người trốn trong bọc chăn, chăn trùm qua đầu nên xung quanh tối đen như mực không thấy rõ.

Bà ngoại bận việc ở dưới lầu nên khó có khi Chúc Vãn tùy hứng không xuống hỗ trợ, đến khi mùi thơm của bữa ăn sáng lan đến phòng thì cô mới nghe được tiếng gọi của bà, bà bảo cô xuống lầu ăn sáng.

Khóc cả đêm, phiền muộn cả đêm. Từ trước đến nay giờ giấc làm việc hay nghỉ ngơi thì Chúc Vãn đều thực hiện đúng quy luật, nhưng lần này lại khác, cô gái nhỏ cố gắng chống lại cơn mỏi mệt rồi mặc áo khoác đi xuống lầu.

Trên bàn cơm có mấy món màu xanh thanh đạm, rất thơm, vẫn là hương vị quen thuộc trong trí nhớ nhưng Chúc Vãn chỉ ngơ ngác ngồi xuống ghế cầm lấy đũa. Bà ngoại không ăn với cô mà đi làm bánh hoa quế - món bánh do tối qua cô nài nỉ bà làm.

Vãn Vãn muốn mang về tặng cho bạn học, bà ngoại rất để bụng chuyện này.

Trước khi đến ngày trở về, ông bà ngoại đã chuẩn bị cho Chúc Vãn thật nhiều đồ, đều là những món bà ngoại làm rất ngon. Hai người hy vọng cháu gái ở thành phố H có thể học tập thật tốt, ăn uống thật tốt, không phải để mình chịu uất ức, có điện thoại rồi, cứ việc gọi điện về nhà.

Xe lửa chạy vào ban đêm, tới ga tàu hỏa thành phố H cũng là 5 giờ sáng. So với lúc đi về nhà thì lúc đi, Chúc Vãn mang nhiều đồ hơn, cả một cặp xách to. Mới đi vài bước, người trước mặt khiến Chúc Vãn phải ngây người.

Mới 5 giờ sáng, bên đường ga tàu hỏa đã có kha khá người, đèn đường vẫn bật, xung quanh là tiếng của mấy tài xế. Chu Ngộ Thần đứng ở giữa trạm, anh chẳng sợ nhiều người mà thân hình cao lớn của thiếu niên đứng ở đó, gương mặt đẹp trai đứng trong đám người ấy, anh là tiêu điểm.

Một tay anh đút túi quần, phía sau là chiếc xe thể thao màu bạc quen thuộc, khóe miệng anh hơi giương lên, nở một nụ cười, vừa thân thiết lại vừa dịu dàng. Hai người nhìn nhau trong chốc lát, dưới tình huống này, chắc chắn gương mặt Chúc Vãn sẽ đỏ bừng, nhưng vào giờ phút này, hốc mắt lại ửng đỏ.

Khoảng cách giữa hai người khá xa nên Chu Ngộ Thần vẫn chưa phát hiện ra chút khác thường của Chúc Vãn. Chúc Vãn hít một hơi thật sâu, nỗ lực đem tất cả sự chua xót trở về.

Lúc trở về, cô cũng không nói cho anh, nhưng Chu Ngộ Thần muốn biết, cũng dễ như trở bàn tay.

Chúc Vãn ngơ ngác nhìn anh đi tới lại gần mình, thân hình thiếu niên cao lớn, mỗi bước đi đều lộ ra khí chất.

Những sợi tóc của Chúc Vãn nhẹ nhàng lay động, cô gái nhỏ cúi đầu, thấy được một đôi giày màu đen chơi bóng ở trước mặt.

Chúc Vãn không ngẩng đầu, Chu Ngộ Thần theo thói quen duỗi tay xoa xoa cái đầu nấm đã được cắt đi, anh dịu dàng vỗ nhẹ, một động tác vừa tự nhiên vừa thân cận.

Chúc Vãn hơi hơi lùi về phía sau một bước nhỏ, bàn tay nắm chặt móc treo ở cặp xách.

“Sao thế? Tôi tới mà.”

Chu Ngộ Thần nhướng nhướng mày, anh liếc mắt nhìn một bọc to đùng ở sau lưng cô gái nhỏ, còn lớn hơn cả lúc tiễn cô nữa. Chu Ngộ Thần bật cười, đoán xem bà ngoại làm cái gì.

Anh duỗi tay cầm lấy, rất tự nhiên ôm đến chỗ xe.

“Đưa cậu về nhà nhé?”

Chúc Vãn không hé răng nói, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu, không nhìn anh.

“Sao vậy? Nhớ ông bà ngoại à?”

Chu Ngộ Thần đoán là do vừa rời nhà đi đến thành phố H nên trong lòng cô gái nhỏ buồn, tại vì dường như cảm xúc của cô gái nhỏ rất bi thương, gương mặt suýt chút nữa thì khóc.

“Cậu mệt không? Ngồi xe lửa rất mệt đó, tí nữa lên xe, cậu có thể ngủ một giấc, đừng lo, đến nơi thì tôi gọi cậu.”

Lời nói thân thiết quan tâm của Chu Ngộ Thần vẫn quanh quẩn bên tai, cô gái nhỏ theo bản năng mà không muốn nghe, sợ rằng lại mơ ước thiếu niên này.

Ga tàu hỏa cách nhà Chúc Vãn khá xa, mà chiếc xe này rất vững vàng. Chúc Vãn buồn phiền hoảng hốt cả kỳ nghỉ, không ăn ngủ tốt, nên giờ phút này có Chu Ngộ Thần ở cạnh nên khó kiên trì được, hai tay cô nắm chặt lấy nhà, đầu lắc lắc, nhìn rất đáng yêu.

Chu Ngộ Thần cưng chiều nhìn cô, chỉ dựa gần, ôm cô gái nhỏ vào trong ngực.

Khi xuống xe Chúc Vãn cũng không tỉnh, Chu Ngộ Thần cũng không nghĩ đến việc đánh thức cô, chỉ là anh không biết cô cất chìa khóa ở đâu thôi. Anh lo là cô không ngủ ngon nên dứt khoát ôm cô lên lầu.

Phòng ngủ trống không có ai ở, nhưng bên trong mọi đồ dùng lại đầy đủ hết, nhìn qua ai cũng sẽ nghĩ là chỗ này không hề giống với tiểu khu kia nhưng đây là phòng bên trên Chúc Vãn, diện tích lớn hơn rất nhiều.

Mỗi đêm anh đều đứng trước cửa sổ nhìn cô đọc sách viết bài đến khuya. Lại từ nhà bên phía đông đi đến phía tây, đi đường còn phóng nhanh hơn. Nhưng anh còn trẻ, gặp vài lần cũng không nhịn được nên đành chờ xây lầu hai xong rồi anh vụng trộm ở bên trên.

Chu Ngộ Thần không dám nói cho Chúc Vãn biết vì sợ trong lòng cô gái nhỏ áp lực.

Vào giờ phút này, hóa ra chỗ này cũng có tác dụng đó chứ. Không đưa cô về phòng được thì anh đành đưa cô đến chỗ của mình, dù sao cũng có nhiều phòng, giường lại mềm. Anh cũng chẳng có hy vọng xa vời là cô gái nhỏ nguyện ý đến ở với mình nhưng anh vẫn cố ý bố trí tỉ mỉ một căn phòng riêng thuộc về Chúc Vãn. Cô gái nhỏ của anh, xứng đáng với những gì tốt nhất.

Động tác của Chu Ngộ Thần vừa nhẹ nhàng lại vừa chậm đặt người lên giường, anh đắp chăn đàng hoàng cho cô gái nhỏ rồi lười biếng dựa vào mép giường, không nỡ đi. Nhìn cô ngủ ngon như thế, anh không kìm chế được trái tim mình. Vì muốn cô ngủ ở nhà mình mà anh đã chuẩn bị hẳn một căn phòng, trong lòng thiếu niên vui sướng.

Một ngày trước khi trở về đi học nên lúc này Chúc Vãn cuộn tròn trong chăn ngủ say. Trên gương mặt Chu Ngộ Thần không giấu ý cười, anh duỗi tay sờ vào khuôn mặt mềm mại của cô gái nhỏ, cố gắng nhịn xuống việc muốn hôn cô một cái. Anh nhẹ nhàng ra cửa, đi đến phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cho Chúc Vãn.

Từ nhỏ đến lớn tiểu Chu thiếu đều được một đám người hầu hạ nên chưa bao giờ làm việc hầu hạ người khác. Chứ đừng nói là anh vào bếp, anh lăn lộn rối rắm một hồi lâu, cuối cùng vẫn giương cờ trắng đầu hàng. Chu Ngộ Thần gọi điện phân phó dì giúp việc trong nhà làm đồ ăn rồi để tài xế đưa qua đây. Anh nhìn thời gian, lúc Chúc Vãn tỉnh dậy là vừa lúc ăn.

Vì sợ khi tỉnh lại cô sẽ cảm thấy xấu hổ nên anh không ở trong phòng cô mà ngồi bắt chéo chân ở phòng khách chơi game với bọn Phạm Vũ Triết.

Đến khi Chúc Vãn đi chân trần ra ngoài, anh vừa mắng Phạm Vũ Triết xong, nghe thấy phía sau có động tĩnh nên anh không hề nghĩ đến tình đồng đội mà vứt bỏ Phạm Vũ Triết, tắt game, ném điện thoại lên sô pha. Chu Ngộ Thần đi đến trước mặt Chúc Vãn, bàn tay to bao quát lấy, trực tiếp ôm người đến sô pha, không hề e dè một chút nào.

“Đợi tôi đi lấy dép cho cậu.”

Anh giơ giơ đồ trong tay, khóe miệng mang theo ý cười.

“Màu hồng nè, cô gái nhỏ đều thích màu hồng nhạt mà.”

Anh rất tự nhiên ngồi xổm xuống đi dép cho cô, Chúc Vãn vội vàng cầm lấy dép.

“Tôi tự làm được…”

“Có đói bụng không? Tôi có bảo người làm chút đồ ăn, cậu nhìn xem có thích ăn không, không thích thì người khác làm.”

Lời nói của Chu Ngộ Thần đầy sự an tâm, Chúc Vãn lại thất thần.

Cô rất đói, nhưng không muốn ở cùng anh nữa.

“Đây là đâu thế?”

“Một chỗ ở của tôi thôi. Buổi sáng cậu ngủ rồi nên không đánh thức cậu, không tìm được chìa khóa nên đưa cậu tới đây, tí nữa tôi đưa cậu vè.”

“Ừm.” Chúc Vãn gật gật đầu, không nói gì thêm.

“Sao vậy? Mấy ngày không gặp sao đã trở nên không quen biết rồi.” Chu Ngộ Thần tiến đến ngồi cạnh cô gái nhỏ, thân hình cao lớn ngồi nên sô pha bị ép xuống.

“Cười một cái nào, hay chưa tỉnh ngủ vậy?”

‘Tôi…..” Chúc Vãn dừng một chút, giờ phút này cô không nỡ đánh gãy sự chăm sóc dịu dàng của thiếu niên. Nhưng cô lại nghĩ đến ngày đó anh đứng ở hành lang với một cô gái, rất xinh đẹp, lại rất vui vẻ, trong lòng Chúc Vãn có chút ái mộ nên nhỏ giọng nói:

“Tôi nghĩ đến bài tập về nhà…”