Ở Trong Lòng Anh

Ở Trong Lòng Anh - Chương 28




***

Làm bài xong xuôi, không khí ở trong ban so với lúc khai giảng thì trầm hơn rất nhiều, vì ai cũng nghĩ rằng mới vào trường sẽ có một khởi đầu tốt đẹp.

Trong phòng, âm thanh đùa giỡn nhỏ đi rất nhiều, mỗi người đều vùi đầu vào học, ngay cả khi tan học thì vẫn chưa có nhiều người rời đi. Mấy bạn học sinh chăm chỉ nhịn tiểu vài tiết trước, đến lúc không chịu được nữa mới chạy vào nhà vệ sinh giải quyết vấn đề, nhanh đến mức chỉ tốn vài phút.

Có người chăm chỉ học, nhưng cũng có người không sợ chế.t.

Xung quanh Chúc Vãn, đương nhiên là thuộc vế sau rồi.

Vài tiết trôi qua, cô gái nhỏ ôm sách chăm chỉ đọc, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng chơi game đòi đánh giết của những người ngồi kế bên.

Đầu óc Chu Ngộ Thần vốn thông minh nên cũng không thèm nỗ lực, tự ứng phó kì thi cũng vượt qua rất nhẹ nhàng.

Còn Phạm Vũ Triết và Tiếu Hoặc thì da mắt quá dày rồi, các cậu không bao giờ để mấy kì thi khảo sát này vào trong mắt.

Chơi game hai tiết, Chu Ngộ Thần cũng hơi chán, anh nhéo nhéo giữa mày, không để ý mà cất điện thoại. Nhưng Phạm Vũ Triết còn chơi chưa đã, vẫn la hét đòi lão đại cứu mạng trong vô vọng, vẫn không từ bỏ.

Chúc Vãn yên tĩnh cúi đầu nhìn đề, không chú ý đến việc thiếu niên ngồi bên cạnh cứ nhìn chằm chằm mình.

Nhiều ngày trôi qua, Chu Ngộ Thần đã hình thành một thói quen, đó là khi không ngồi học nghiêm túc, trừ khi chơi game thì sẽ nghiêng đầu ngắm Chúc Vãn.

Thân hình tiểu nha đầu nhỏ xinh ở trong bộ đồng phục, mà cái lạnh ở thành phố H đến rất nhanh, tháng 9 đã có gió lạnh thổi đến rồi.

Rất nhiều bạn học không chịu được mà đã mua thêm áo khoác mùa thu để mặc, áo khoác rất dài, tay áo lại rộng thùng thình.

Chúc Vãn vì mải làm đề nên không tiện thả áo xuống, nên cô gái nhỏ xắn tay áo rộng tới khuỷa tay, lộ ra hai cánh tay nhỏ nhỏ trắng trắng.

Cô gái nhỏ ngoan ngoãn ngồi làm đề, cánh tay trắng nõn để trên bàn, vừa lúc ở trước mắt Chu Ngộ Thần. Anh thường xuyên nhìn đến, trong lòng lặp đi lặp lại 160 nội quy trường học, kiềm chế mình không có dục vọng với cô.

Cửa sổ bên cạnh bàn mở một nửa, bên ngoài, lá cây đã bị gió thổi kêu xào xạc, gió thu cũng từ từ thổi vào nên những sợi tóc trên trán Chúc Vãn hơi lay động.

Chu Ngộ Thần ngó trái ngó phải thấy không thích hợp, cuối cùng vẫn không nhịn được mà duỗi tay gạt những sợi tóc đang bay của cô ra sau gáy, động tác rất chậm, rất nhẹ nhàng như đang sợ sẽ quấy rầy cô.

Nhưng khi đụng đến vành tai đỏ ứng, mềm mềm ấm áp của Chúc Vãn lại làm cho Chu Ngộ Thần không nỡ buông tay, anh không nhịn được mà nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ, khóe miệng cười dịu dàng.

Trong mắt anh, không che giấu được thứ tình yêu nồng nhiệt.

Chúc Vãn chuyên tâm làm đề, chỉ cảm thấy đột nhiên tai có chút ngứa nên theo bản năng mà duỗi tay muốn chạm vào, nhưng đã bị tay Chu Ngộ Thần nắm lấy.

Bàn tay nhỏ nhỏ mềm mềm ở trong lòng bàn tay, Chu Ngộ Thần không kìm được mà nhẹ nhàng vuốt ve một lát.

Chúc Vãn dùng sức muốn rút tay về nhưng làm thế nào cũng không đánh lại được tên vô lại này.

Anh cười tự đắc, Chúc Vãn càng xấu hổ.

“Tôi phải làm đề… Cậu bỏ tay ra đi….” Từ trước đến nay tính tình Chúc Vãn rất mềm, vì thế mà luôn bị bắt nạt, vì cô không bao giờ nói nặng lời.

Giọng nói nhẹ nhàng truyền vào tai Chu Ngộ Thần, anh không chịu nổi nữa, trong lòng ngứa không chịu được nên giả vờ bình tĩnh dời tầm mắt, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn những nhánh cây lay động mà thấp giọng nói: “Con mẹ nó.”

Phạm Vũ Triết theo bản năng mà che chắn ở phía trước, trong đầu toàn là dòng chữ “tôi không nhìn thấy gì hết.”

Da mặt Chu Ngộ Thần rất dày, anh không coi ai ra gì mà cứ bám theo cô, dù sao quấy rầy một chút cũng là quấy rầy nên anh dứt khoát quấy rầy hoàn toàn luôn nên anh duỗi tay cầm lấy tập luyện đề trên bàn, quyển này là do anh đưa cho cô.

Vì sợ cô gái nhỏ không đuổi kịp theo chương trình, lo lắng cô gái làm bài không tốt nên tự ti nên đã đi tìm riêng một cuốn sách bài tập cho cô.

Trong lòng Chúc Vãn tràn đầy vui mừng mà nói cảm ơn, cười tươi như một đóa hoa tươi đang nở, anh rất muốn hái bông hoa ấy xuống, nhưng vẫn nhịn không làm.

Nhưng từ ngày đó về sau, tiểu nha đầu này ngày đêm ôm quyển kia như bảo bối, làm không ngừng nghỉ đến mất ăn mất ngủ, ít nói chuyện với anh đi, mỗi ngày đều vùi đầu vào mà làm, làm anh có cảm giác chính anh là người tự bê đá đập vào chân mình.

Dù anh có trêu chọc như nào nhưng cô vẫn làm như không thấy, toàn bộ tâm tư đều ở trên đề. Chu Ngộ Thần ghen ghét vô cùng, con mẹ nó lần đầu tiên thấy mình thật giỏi, lại đi tranh giảnh tình cảm với mấy quyển sách bài tập.

Còn tranh giành nữa chứ.

Anh bĩu môi, lười nhác mà nhìn vài đề trong tay Chúc Vãn vừa mới làm xong. Cô gái nhỏ viết đáp án, bên cạnh còn dùng bút màu hồng để đánh dấu những phương pháp tính nhanh. Trong lòng Chu Ngộ Thần không thoải mái lắm, từng nét bút ấy đều như muốn nói anh đang bị thất sủng. Anh làm bộ không để ý mà mở miệng, nhưng trong lời nói toàn giấm, rất rất chua: “Làm bài làm bài, mỗi ngày cậu chỉ biết làm bài thôi.”

“.....” Ai đó ngồi bên cạnh vẫn không thể hiểu rằng anh đang ghen tuông cái gì.

Chúc Vãn còn chưa kịp tiêu hóa lời nói của lão đại, thì nghe thấy anh nhỏ giọng nói thầm: “Con mẹ nó ghen tị với đề quá.”

“Đệch mẹ…”. Phạm Vũ Triết không nghe nổi nữa, cậu liếc mắt nhìn thấy Chúc Vãn đang ngồi thẳng lưng, vành tai đỏ bừng thì lắc đầu, trong lòng đồng tình với cô một phen, coi thường tên khốn Chu Ngộ Thần.

Tiết cuối cùng là môn hóa.

Thầy giáo nhìn Chu Ngộ Thần, Tiếu Hoặc ở trong trường đều có tiếng là lão đại, gia đình phần lớn là áp dụng cách dạy nuôi thả.

Dù sao thì cũng là mấy thiếu gia có gia thế hiển hách, tùy tiện ăn một bữa cơm cũng bằng mấy tháng lương rồi.

Bọn họ đều có kế hoạch riêng của mình, cũng soạn bản thảo tương lai, vốn không cần ông nhọc lòng vì càng nói, những người này sẽ xem như gió thoảng bên tai, không thèm nghe.

Chỉ cần đi học không cố tình làm mất trật tự hay ảnh hưởng đến các bạn học thì mấy hành động như chơi điện thoại, ngủ trong giờ, các thầy cô giáo đều mở một con mắt, nhắm một con mắt.

Nhưng thầy giáo dạy học ở ban mười bốn lại có tiếng là bình đẳng, nên bất luận là học sinh như nào, chỉ cần bị ông nhắc thì cũng bị xem như là hành vi không học tốt.

Vào tiết, Phạm Vũ Triết vì khinh bỉ tên khốn Chu Ngộ Thần nên cậu cầm điện thoại mà cậu đã dùng rất nhiều năm không ngừng muốn phá kỉ lục trò chơi từ nhỏ.

Nhìn thấy thế, Chu Ngộ Thần cười nhạo một tiếng”

“Mẹ nó, mày chơi như vong í, cái trò chơi này có khi từ mấy trăm năm trước rồi,”

Nhưng tiểu nha đầu ngồi cạnh vẫn say mê làm bài, anh chán muốn chế.t mà lười nhắc chống tay, tay kia cầm điện thoại phá kỉ lục của Phạm Vũ Triết.

Đều là thiếu niên mười mấy tuổi năng lượng có thừa, có mục tiêu cạnh tranh nên không buông tha, Chu Ngộ Thần cúi đâu chơi, ngón tay linh hoạt thao tác. Phạm Vũ Triết ở phía sau trộm nhìn, rồi run như cầy sấy, sợ anh sẽ phá kỉ lục của mình. Mà hai người chơi hăng say, không biết thầy hóa đã giảng gì.

Học sinh làm gì bên dưới, ông đều biết hết.

Thầy giáo dạy hóa không chịu được nữa bèn cau mày cố ý ho khan hai tiếng, nhưng hai người đang làm bàn kia còn không thèm chú ý.

“Phạm Vũ Triết, em đang nhìn đi đâu thế! Em trả lời cho tôi bài này đi.”

Phạm Vĩ Triết nghe thấy tên mình, theo bản năng đứng dậy, vì đang chìm đắm trong trò chơi nên vẻ mặt cậu đầy hoang mang mà nhìn thấy. Mà trên bàn cậu lại trống trơn, đừng nói là không có sách giáo khoa, ngay cả bút cũng không có. Cậu cũng không khẩn trương, duỗi tay xoa xoa gáy, hỏi:

“Thầy ơi, thầy vừa hỏi gì thế ạ?”

“.....”

Trong lớp, rất nhiều bạn học che miệng cười trộm, nhưng da mặt Phạm Vũ Triết rất dày, thích cười thì cứ cười đi.

Nhưng nhìn vẻ mặt của thầy hóa, thầy cũng không có ý tứ bảo cậu ngồi xuống, cậu bèn duỗi tay chọc chọc người ngồi cùng bản, nói nhỏ:

“Tiểu công chúa, mau mau mau, thầy hỏi gì thế.”

Ngày thường cậu nói chuyện đã to kinh người, giờ phút này dù cố gắng nói nhỏ thì mọi người vẫn nghe rõ. Thầy hóa cũng nghe được, thật ra thì ai cũng như thế, nhưng cũng không nghĩ tới việc lại có người dám làm trò trước mặt thầy dạy hóa như vậy.

Thời Lạc cười cười không đáp lại, cậu bèn ngượng ngùng rụt tay về, dứt khoát để yên, cũng mặc kệ thầy hỏi cái gì. Mà đứng ở đằng sau, cậu có thể nhìn thấy Chu Ngộ Thần chơi còn tốt hơn trước, cậu cúi đầu, hơi nghiêng mắt mà nhìn chằm chằm người trước mặt phá kỉ lục, cũng quên béng đi nửa phút trước cậu vừa được thầy giáo gọi trả lời câu hỏi.

“Em đứng nghe giảng cho tôi.”

“Dạ dạ dạ.”

Đây là lần đầu tiên thầy giáo thầy có học sinh có da mặt dày như vậy bèn tức giận không chịu được, nhưng cũng không có biện pháp mà cầm sách giáo khoa gõ trên bàn hai tiếng, ý bảo không cho cười nữa.

Ông duỗi tay đẩy đẩy cái kính trên sống mũi, cay mày nhìn ai đó cũng đang chơi điện thoại.

“Chu Ngộ Thần, em trả lời đi.”

Nghe thấy thầy dạy hóa gọi tên Chu Ngộ Thần, Chúc Vãn theo bản năng mà khẩn trương. Mà thiếu niên ngồi cạnh, khóe miệng vẫn hơi nhếch lên, động tác vẫn không dừng lại, như việc anh vừa bị thầy gọi là không liên quan.

Chúc Vãn cẩn thận mà nhìn vẻ mặt tức giận không kìm được của thầy giáo. Trong lòng như thắt lại, sợ hãi, cô vội vàng duỗi tay túm một góc quần áo của anh, lặng lẽ nhắc nhở:

“Chu Ngộ Thần….”

“Sao thế?”

“Thầy vừa hỏi cậu đấy…. Cậu mau đứng dậy đi… Đừng để thầy tức giận….”

Tay Chu Ngộ Thần vẫn đang chơi rất hăng, thấy phải phá kỉ lục nhiều năm của Phạm Vũ Triết, anh vẫn không dừng tay, nhưng khi nghe được lời nói đó của Chúc Vãn thì lập tức đứng dậy.

Từ trước đến nay Chu Ngộ Thần rất kiêu ngạo, tính tình cũng không được tốt cho lắm nên thầy cô giáo đều mặc kệ. Chỉ cần anh không chủ động trêu chọc thì cũng không ai đi tìm xui xẻo. Vì vậy, khi thấy anh thành thành thật thật đứng dậy trả lời, các bạn không khói hít hà một hơi, đây chính là lần đầu tiên đó nha.

Chúc Vãn vô cùng nhọc lòng, thấy trên bàn Chu Ngộ Thần trống trơn y hệt Phạm Vũ Triết thù vội vàng trộm lấy sách giáo khoa của mình đưa đến trước mặt anh.

Cô rất nhát gan, đây là lần đầu tiên phá lệ làm trò trước mặt thầy giáo nên động tác rất nhẹ nhàng chậm chạp, tốc độ di chuyển sách rất chậm vì sợ thầy phát hiện.

Chu Ngộ Thần nhìn động tác của tiểu nha đầu, cảm thấy đáng yêu muốn chế.t nên ý cười trên mặt khó nén, nhưng động tác trên tay vẫn không dừng lại.

“Này….”

Vất vả lắm mới đưa sách giáo khoa đến trước mặt anh. Chúc Vãn căng da đầu mà ngay dưới mí mắt thầy giáo mà lấy bút hồng đánh dấu đề mục, nói rằng, thầy cũng vừa mới giảng. Mọi người cũng không làm bài nên cố tình nói câu hỏi để tìm lý do dạy dỗ một chút thôi.

Chu Ngộ Thần biết giờ phút này Chúc Vãn khẩn trương lắm rồi, nhưng cũng không nghĩ cô sợ hãi đến thế nên anh tùy ý mà liếc mắt đề mục, đến khi thầy giáo định dạy dỗ thì anh nhẹ giọng mở miệng.

Tốc độ của trò chơi càng lúc càng nhanh, anh không thất thần, ánh mắt vẫn không rời khỏi điện thoại. Nhưng trong miệng vẫn nói, không giống như đang làm việc riêng, câu trả lời trật tự rất rõ ràng, nói rõ phương trình hóa học, nhân quả quan hệ cũng nói rõ.

Mấy bạn học đang bế tắc đoạn đấy sau khi nghe xong cũng nhẹ giọng nói ra một câu: “À, hóa ra là như vậy.”

Sau đó nhỏ giọng sôi nổi nói Chu Ngộ Thần trâu bò quá, lớn lên vừa đẹp trai lại vừa có tiền, học hành không cần dùng sức vẫn có thể dẫn đầu được, làm bạn học nam hâm hộ, bạn học nữ ái mộ.

Đầu óc Chu Ngộ Thần thông minh linh hoạt, chút đề này cũng không làm khó xử được anh nên sắc mặt thầy giáo có chút xấu hổ.

Nói ra gì được nữa, đề cũng ra rồi, hơn nữa anh lại trả lời đúng nên không thể bắt anh đứng được, thầy đang định mở miệng bảo anh ngồi xuống.

Thì đột nhiên lão đại to gan lớn mật mà cười khẽ nói: “Câu Triết, tao phá kỉ lục của mày rồi, ngại quá.”

“Đệch mẹ nó??” Kỷ lục hai năm của ông đây!!”. Phạm Vũ Triết theo bản năng mà kêu lên.

Trong chớp mắt, thầy giáo dạy hóa đang đứng trên bục giảng tức đến nỗi mặt đỏ lên, quát: “Phạm Vĩ Triết! Ra ngoài chạy mười vòng!”

“Em đi đây… Nhưng sao lại là em!!!”