Ở Trong Lòng Anh

Ở Trong Lòng Anh - Chương 19




^^ Ôi tr anh Chu như bị ai dẫm đuôi í =))

***

Buổi tập huấn sáng nay suýt nữa thì đến muộn, dọc đường đi Chúc Vãn vẫn luôn thất thần, mà Thẩm Hoài sống chế.t vẫn đi theo bên cạnh cô, dùng giọng nói khàn khàn nói tới nói lui:

“Chu Ngộ Thần không phải là người tốt.”

Trời sinh tính tình Chúc Vãn mềm mại, mặc dù cô nghe không thoải mái nhưng cũng chỉ cau mày sửa lại lời nói:

“Thẩm Hoài, cậu đừng nói như thế, cậu ấy rất tốt.”

Lời vừa cất lên, Thẩm Hoài im lặng không đáp nhưng vẫn đi phía sau Chúc Vãn, sắc mặt xanh mét, có vẻ tức giận y như Chu Ngộ Thần lúc nãy.

Chúc Vãn cố ý không cho cậu ta đi cùng nên bàn tay cô nắm chặt móc treo ở cặp xách mà đi nhanh về phía trước.

Tới sân tập huấn quân sự, có một đám người đi đi lại lại, nhưng không có Chu Ngộ Thần,

Đây là lần đầu tiên anh vắng mặt, tập luyện lâu như vậy, vẫn chưa có học sinh nào nghỉ tự do như thế.

Sắc mặt huấn luyện viên có hơi nghiêm trọng, mấy lần đều hô to hung dữ, học sinh nghe được ai cũng run bần bật.

Chúc Vãn khẩn trương mà nắm chặt quần, mỗi câu dạy bảo của huấn luyện viên khiến cô rất khẩn trương.

Cô gái nhỏ lo lắng nếu Chu Ngộ Thần trở về lúc này, đúng lúc huấn luyện viên đang tức giận thì anh sẽ không có quả ngon để ăn, nhưng tựa hồ lúc này như đang không có gì thay đổi.

Ước chừng nửa phút sau, nghe tin chủ nhiệm Đại Địa Lôi tới, ngày thường các bạn học lười nhác như nào thì nay tất cả đều ngẩng cao đầu ưỡn ngực, tinh thần rất phấn chấn, còn nghe lời hơn cả khi huấn luyện viên đen mặt.

Ai cũng biết nguyên nhân tại sao Đại Địa Lôi tới đây, tập huấn quân sự là kỉ luật rất nghiêm trọng, đặc biệt là loại học sinh hay vào sổ đen như Chu Ngộ Thần, nên đối tượng xử lí rất là khó.

Nhưng cũng không có nổi giận như suy nghĩ, Đại Địa Lôi phá lệ mà kéo huấn luyện viên đến dưới một bóng cây, ôn tồn nói, hai người nói gì cũng không ai biết được nhưng huấn luyện viên nghe xong, sắc mặt hòa hoãn hơn rất nhiều.

Nói xong mấy câu, huấn luyện viên đi tiễn chủ nhiệm, rồi trở lại đội ngũ không đề cập đến chuyện ấy nữa.

Huấn luyện viên cho thời gian nghỉ ngơi, Phạm Vũ Triết bèn lôi kéo Tiếu Hoặc lầm bầm:

“Sao Thần ca lại như này? Đang là học sinh tốt sao lại hỗn hào rồi?”. Phạm Vũ Triết vặn nắp bình vang lên tiếng “lộc cộc lộc cộc”, cậu uống một hơi hết hơn nửa chai nước. Tiếu Hoặc cau mày ghét bỏ cậu uống nhiều, bèn cướp lấy uống nốt.

“Không biết, chắc Chu gia có chuyện.”

“Nếu Chu gia có chuyện, sao người ngoài biết được?”

“Có thể.” Cậu ngượng ngùng tiếp lời, tiện tay mà ném chai nước không vào thùng rác.

“Vãi! Trúng luôn! Tao ném trúng kìa, hai ngày sau có trận bóng rổ, chắc chắn tao sẽ tham gia.”

“Nhưng nếu Chu gia có việc, thì cả thành phố chắc loạn mất.” Phạm Vũ Triết không nhịn được mà tò mò, bọn họ từ nhỏ đã mặc chung một cái quần mà lớn lên, nhưng trời sinh tính tình Chu Ngộ Thần tàn bạo quái gở, không muốn nói nhiều, thần thần bí bí. Cho nên Phạm Vũ Triết luôn cấn cấn chuyện này, cậu đi hỏi thăm, cũng bị đánh không ít lần.

“Ai, không thì tao đi hỏi tiểu nha đầu?”. Phạm Vũ Triết giơ cằm lên, chỉ chỉ hướng Chúc Vãn đang ngồi.

“Chắc cậu ấy cũng biết đó, Thần ca đau lòng cậu ấy như vậy, chỉ kém điều không móc trái tim dâng lên thôi.”

Tiếu Hoặc không để ý mà thu hồi di động, chỉ hướng mà cậu chỉ, lông mày hơi giương lên, ấn người đang ngo ngoe rục rịch trở về.

“Mày đừng có ngu ngốc như vậy được không, còn không ngại từ nhỏ đã bị Thần ca đánh hả, hắn không thích hỏi chuyện lung tung.” Sợ không khuyên được, cậu lại bổ sung thêm:

“Mày nhìn sắc mặt tiểu nha đầu kia kìa, mặt mày ủ ê, chắc chắn Chu gia không có việc gì mà hai người bọn họ có việc.”

Phạm Vũ Triết nhìn nhìn, vỗ vỗ đầu tỏ vẻ tán đồng:

“Chuẩn không cần chỉnh! Thần ca lăn lộn Chu gia đến long trời lở đất cũng không sao, không có khả năng vì chuyện trong nhà mà không tới tìm vợ. Hồi trước vì tiểu nha đầu từ chối anh hai giờ liên tiếp nên mới đánh tao một trận, đồ trọng sắc khinh bạn, tức giận thật đó!

Tiếu Hoặc lại lấy di động ra chơi, cười nhẹ một tiếng:

“A, sao mày không nói trước mặt Thần ca đi?”

“Thôi mày đừng nói nữa! Ông đây còn muốn sống.”

Cả buổi sáng Chúc Vãn đều thất thần, cũng may có Thời Lạc nhắc nhở nên không bị huấn luyện viên bắt lấy nhược điểm.

Buổi chiều tập luyện, tập được một nửa thì Chu Ngộ Thần đi vào đội ngũ, từ xa đến đây anh hấp dẫn không ít nữ sinh.

Chu Ngộ Thần không thích nóng nực nên cũng lười mang áo khoác, chỉ mặc mỗi một áo thun cộc tay, trên đầu đội mũ xanh, ánh mắt khinh miệt không nhìn ra cảm xúc.

Huấn luyện viên không nhận ra Chu Ngộ Thần, chỉ biết ăn mặc thế này chắc chắn là học sinh cũng đến tập quân sự. Thầy đen mặt nhìn anh đi nghênh ngang, sợ ảnh hưởng đến trật tự.

Thầy bước ra khỏi hàng, quát lớn vài câu:

“Bạn học này, lớp nào? Huấn luyện viên là ai?”

Tâm tình Chu Ngộ Thần vốn không tốt, cho nên mặc kệ, tay đút trong túi quần, không quay đầu lại mà đi về phía ban mười bốn.

Không ít nữ sinh quay đầu trộm nhìn anh bị huấn luyện viên phát hiện, bèn bị bắt về đội ngũ, luyện tập nhiều hơn.

Khi Chu Ngộ Thần đến, ánh mắt Chúc Vãn thấy anh đầu tiên, hai người đối mặt trong chốc lát, Chu Ngộ Thần làm như không quen biết cô mà nhìn đi về phía khác, đi đến chỗ huấn luyện viên.

Huấn luyện viên thấy anh trở về bèn nói vài lời đạo lý nhưng cũng không làm khó dễ. Lễ nghĩa Chu Ngộ Thần chu toàn, đủ mặt mũi, anh tới báo cáo rồi nghiêm mặt cúi chào, huấn luyện viên cho anh về đơn vị, anh cũng làm theo, không nói hai lời.

Toàn bộ quá trình sóng gió lặng im, đa số mọi người đều không nhận ra có điều gì đó khác thường. Tiểu bá vương vẫn cà lơ phất phơ như cũ, cũng không thay đổi, huấn luyện viên cũng không có biện pháp.

Chỉ có Chúc Vãn biết, anh vẫn đang tức giận, ngay cả một ánh mắt anh cũng lười cho mình như vậy, nhưng Chu Ngộ Thần thế này cũng không tính là xa lạ, lần đầu gặp anh cũng như vậy.

Hiếm có khi giờ nghỉ ngơi Phạm Vũ Triết không quơ chân múa tay làm thay đổi không khí.

Lớn lên cùng với Chu Ngộ Thần, nhiều năm như vậy, tính nết cũng hiểu thấu nhau, dùng chút đầu óc cũng nhận ra được, tuy trên mặt Chu tiểu bá vương mang ý cười nhưng nụ cười này có chút quỷ dị, khắp người đều mang theo hơi lạnh, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống cũng không làm tan được.

Phạm Vũ Triết ngồi xuống mặt đất, thấy Chu Ngộ Thần thoát ly tổ chức mà ngồi dưới bóng cây, cậu không lên tiếng, Tiếu Hoặc cũng ngồi bên cạnh, mặc kệ quần ngồi dưới mặt đất sẽ bị dơ.

Lại gần dùng khuỷu tay chạm vào cậu, đè thấp giọng nói:

“Ê, A Hoặc, mày thấy không, cả buổi chiều Thần ca mới đến, nhưng không hề liếc mắt nhìn tiểu nha đầu một cái, bây giờ lại ngồi dưới tán cây. Nếu là ngày thường thì anh ấy đã sớm nhảy lên hàng phía trước bám cây nấm nhỏ rồi.”

Tiếu Hoặc nhíu nhíu mày, đẩy cậu ta ra xa một chút:

“Đừng dựa vào tao, nóng chế.t đi được.”

Phạm Vũ Triết bị ghét bỏ cũng không thèm để ý, tiếp tục lải nhải:

“Mày đừng nhìn trên mặt của Thần ca đang cười, còn đáng sợ hơn cả lúc không cười. Nhớ không, có một lần anh ấy cũng cười như thế là chuyện của Cố Triều năm lớp tám, sau rồi thì sao, cả thành phố như mặc kệ Cố thị.”

Phạm Vũ Triết còn đang đắm chìm vào những lời mà cậu lải nhải, Tiếu Hoặc bèn đụng vào bụng cậu, ý bảo im lặng.

“Bên kia lại có người không sợ chết mà xum xoe.”

Cậu nhìn về phía của Chu Ngộ Thấy, có một bạn học nữ mặc đồng phục quân sự cầm chai nước và khăn giấy đứng trước mặt Chu Ngộ Thần, khuôn mặt hồng hồng, không biết là vì thẹn thùng hay vì bị đứng nắng.

“Ở ban một kìa, cái gì nhở, Tô gì í, dù sao cũng nghe nói là một học bá, thành tích tốt lắm, gia cảnh cũng không tồi, học tập lại tranh đua, xung quanh toàn được đứa ngốc thích.” Phạm Vũ Triết bắt đầu phổ cập kiến thức cho Tiếu Hoặc.

Tiếu Hoặc không thèm để ý:

“Học tập tốt đến đâu, có bằng Hứa Dạng không?”

“Sao có thể chứ, chúng ta có Hứa đại học bá là Trạng Nguyên của cuộc thi khảo sát, mà Hứa Dạng thấp hơn, an an tĩnh tĩnh, tốt hơn nhiều so với Tô gì đó.”

Hứa Dạng ngồi đằng sau nghe thấy tên mình, hơi hơi nghiêng người nhìn rồi lại nhanh chóng quay đầu lên.

“Mày nhìn đi, không biết tốt xấu, không biết là Thần ca ghét nhất là loại tình yêu như này à? Tí nữa cô nàng sẽ xấu hổ cho coi.”

“Loại người như này, bám theo thì nhiều, lại còn muốn chơi những cái tốt nhất, tâm cao ngất đi được, tự dưng đi nhớ thương Thần ca.”

Phạm Vũ Triết bĩu môi, cũng không xem trọng, Tiếu Hoặc không nói lời nào nhưng suy nghĩ trong lòng cũng không khác lắm.

Chu Ngộ Thần đổi lại vị trí ngồi, từ góc độ của anh thì có thể nhìn được Chúc Vãn.

Buổi sáng không tới, buổi chiều lại tới muộn, anh cũng không giống như lúc trước, trừ buổi sáng làm trò cười thì cô cảm giác cả ngày đã không nói chuyện với Chu Ngộ Thần.

Khuôn mặt anh nhìn về phía bên này, cố ý mà nhìn Chúc Vãn vài lần, nhưng đồ không lương tâm này vẫn ngồi im tại chỗ không nhúc nhích. Đôi khi Thời Lạc lại gần nói chuyện thì cô mới cười đi theo.

Vẫn còn có tâm tư cười á?

Cả ngày anh không phản ứng với cô, ngay cả ý tưởng quay đầu dỗ dành cũng không có?

Chu Ngộ Thần xanh mặt nhìn cô ngồi cười cách đây không xa, cô gái nhỏ cười tươi như hoa, trong lòng anh cũng bị nghẹn tức.

Đến khi Tô Giai cầm chai nước và khăn giấy đi đến trước mặt anh, đi bên cạnh còn có một cô gái khá béo.

Chu Ngộ Thần bị gọi vài lần mới hơi ngây người phản ứng lại, anh lười nhác mà ngẩng đầu lên, híp mắt mới nhìn rõ hai nữ sinh trước mặt.

Anh khẽ cau mày, không để ý mà cúi đầu đầu nhìn nhìn đồ ăn vặt trên tay hai người họ.

Đồ uống, tới đưa nước, khăn giấy, thuận tiện trò chuyện.

Hành động này cũ rích, anh cũng không thèm để ý, trong đầu chỉ có chuyện: Từ trước đến nay Chúc Vãn chưa bao giờ đưa nước cho anh, toàn là anh cướp lấy, chứ đừng nói đưa khăn giấy để anh lau mồ hôi, đồ không có lương tâm.

Nghĩ như thế, cơn tức giận càng tăng lên.

Tô Giai thấy sắc mặt Chu Ngộ Thần không tốt lắm, từ trước đến nay cô ta toàn cao ngạo, lần đầu tiên bị làm lơ như vậy, cũng có chút xấu hổ.

Cô ta đứng không biết phải nói gì, cũng may cô nàng béo đi bên cạnh thông minh, lôi kéo cánh tay, ý bảo đưa đồ rồi chạy đi. Một lần nữa cô ta mới nở nụ cười tươi mát thoát tục:

“Tớ là Tô Giai ở ban một, cái này, cái này là đồ uống và khăn giấy cho cậu….”

Đây là lần đầu tiên Tô Giai chủ động làm chuyện này, sau khi nói xong mặt đỏ bừng, không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Mãi Chu Ngộ Thần mới hiểu được tại sao nhiều bạn học nữ trong trường thích anh, vì họ chẳng sợ khuôn mặt không thoải mái của anh, bị chán ghét vẫn không chịu đi mà chỉ đứng thẹn thùng.

Tô Giai á? Không có ấn tượng.

Chu Ngộ Thần cũng lười phản ứng, khinh thường mời dời mắt, anh nhìn lén Chúc Vãn.

Một lát sau, anh đột nhiên thay đổi thái độ, ngẩng đầu cười với người trước mặt, khuôn mặt tuấn tú xứng với nụ cười, vô cùng dụ hoặc các cô gái khác.

Đáy mắt Tô Giai tràn ngập niềm vui, may mắn là Chu Ngộ Thần cũng không lạnh lùng như trong tưởng tượng, anh vẫn cười với cô ta.

Phạm Vũ Triết vụng trộm nhìn Chu Ngộ Thần đang cười, trong lòng hít một ngụm khí lạnh, sốt ruột hoảng hốt mà chọc chọc cánh tay Tiếu Hoặc:

“A Hoặc, mày nhìn đi, con mẹ nó nhanh lên! Thần ca cười có ý tứ gì thế? Chẳng lẽ anh ấy cảm thấy có hứng thú?”

Tiếu Hoặc cũng hết cách, ngẩng đầu nhìn, cũng bị sửng sốt trong giây lát:

“Không thể nào.” Trong giọng nói của cậu không chắc chắn lắm.

“Mẹ kiếp, tao còn cho rằng anh với tiểu nha đầu sẽ đi đến đâu, mới mấy ngày mà.”

Tiếu Hoặc không để bụng, khinh bỉ nhìn đứa em ngây thơ trước mặt:

“Bình thường ông đây cũng không thay bạn gái. Chẳng lẽ mày muốn Thần ca làm gì? Đổi tính tình cũng không phải, kích động cái gì?”

Phạm Vũ Triết phỉ nhổ cậu một câu “Trai đểu!” rồi thảo luận tiếp, cậu vẫn nhìn chằm chằm tình hình, vì trong tiềm thức cậu đã coi Chúc Vãn là người một nhà rồi.

Chu Ngộ Thần cười đến yêu nghiệt, làm tim thiếu nữ đập thình thịch:

“Đưa nước đưa giấy, cậu thích tôi à?”

Tô Giai sửng sốt, gương mặt ngày càng hồng, không nghĩ tới việc lão đại lại trực tiếp hỏi như vậy. Cô ta cũng không ra vẻ nữa mà dứt khoát gật gật đầu thừa nhận.

Chu Ngộ Thần cười khẽ, giọng cười làm tâm Tô Giai run lên.

“Vì sao thích tôi? Trong nhà có gia thế? Khuôn mặt đẹp trai, hay có thể để cậu ở tam trung hoặc trong thành phố nói một không ai dám nói hai?”. Giọng nói Chu Ngộ Thần trầm thấp, không nghe ra cảm xúc.

Trong lòng Tô Giai cân nhắc, nghĩ rằng không thể nói thật vì anh đẹp trai và nhiều tiện, suy xét hồi lâu mới đáp:

“Tớ thích bản thân cậu, tiền tài quyền lợi không liên quan, chỉ là cậu thôi.”

Chu Ngộ Thần nghe xong cười khinh miệt, lời nói mang theo sự trào phúng:

“Con người của tôi? Không tiền, không quyền, không có gương mặt này thì ai thèm thích chứ?”. Anh đáp lời như thế khiến Tô Giai có chút hoảng hốt, không hiểu rõ ý tứ như nào.

Cô ta nắm chặt tay lại, giọng nói run run, nhưng vẫn biểu đạt tâm ý:

“Có, có tiền hay không thì cũng không quan trọng, quan trọng là cậu….”

Một giây trước còn mỉm cười, giờ phút này Chu Ngộ Thần như nổi điên:

“Con mẹ nó kẻ nghèo hèn thì có gì đáng để thích chứ? Tránh xa ông đây một chút đi! Mẹ kiếp!”