Ở Trong Lòng Anh

Ở Trong Lòng Anh - Chương 17-1




^^ Chương 17 thật sự là tác giả chia thành 2p đó ạ, nhưng 17 (1) dài tận 25 trang nên em chia nhỏ ra, mai em đăng nốt 17 (1) và 17 (2) nha. Chương hôm nay nói về quá khứ nè.

***

Chu Ngộ Thần kéo Chúc Vãn trở về đội ngũ, khóe miệng treo lên nụ cười đắc ý, so với người lúc này tỏa ra khí lạnh táo bạo xông lên phía trước thì bây giờ như hai người khác nhau.

Phạm Vũ Triết híp mắt nhìn, theo bản năng mà nhích lại gần Tiếu Hoặc: “Thần ca cười vui vẻ con mẹ nó rồi.”

Tiếu Hoặc vẫn không để ý đến, vẫn ôm di động không rời.

“Mẹ nó, mày đừng có như lần đầu tiên chó con được khai trai yêu đương không thế, nhìn còn tưởng mày lần đầu yêu đương, còn không thèm rời di động. Mày nhìn đi, sắc mặt của Thần ca như nào.” Phạm Vũ Triết cân nhắc nửa ngày rồi cau mày nói:

“Rốt cuộc thì năng lực của tiểu nha đầu lớn đến đâu nhỉ, một đi một về còn chưa tới năm phút, tính tình Thần ca táo bạo như thế, đâu có thể nói thu hồi là thu hồi….”

Tiếu Hoặc vẫn nhìn chằm chằm di động, ngoài miệng vẫn đáp lại Phạm Vũ Triết cho có, cậu hừ lạnh một tiếng:

“Nhưng đây là lần đầu tiên Thần ca yêu đương.”

Phạm Vũ Triết cào cào tóc, đột nhiên nghĩ đến cái gì rồi bật cười:

“Không không không, Thần ca vẫn chưa nói là thành đôi, tiểu nha đầu không giống với loại người yêu sớm đâu.”

Hiếm khi Tiếu Hoặc đồng quan điểm với Phạm Vũ Triết, cậu gật gầu rồi lưu luyến cất di dộng vào trong túi quần.

“Tao nhìn mà cũng mệt mỏi.”

Trong lòng hai người cũng hiểu rõ không nói ra mà yên lặng để lại vị trí thích hợp cho Chúc Vãn và Chu Ngộ Thần. Nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ như không biết gì, diễn xuất quá tốt luôn!

Phạm Vũ Triết thấy Tiếu Hoặc cất di động, bèn duỗi tay cướp:

“Tịch thu điện thoại, chúng ta phải là thiếu niên ngây thơ.”

“Lăn đi.”

“Mày không cho tao thì tao đi mách huấn luyện viên.” Nói xong cậu bèn giơ tay lên cao, giọng nói to hơn vài phần, trực tiếp đi qua đám người mà nói với huấn luyện viên:

“Báo cáo huấn luyện viên! Có người trộm chơi di động! Đó chính là Tiếu Hoặc!”

Vẻ mặt Tiếu Hoặc như bị ăn phân, sắc mặt không tốt cho lắm.

Nói thật thì mỗi năm tâp huấn quân sự, trong tay huấn luyện viên vẫn có danh sách nhiều hoặc ít những học sinh cá biệt, rồi sẽ xem xem người đó có thể lăn lộn tới đâu. Có thể huấn luyện được thì huấn luyện, còn nếu không được thì mắt nhắm mắt mở, làm bộ như chưa thấy gì. Nhưng ban mười bốn có rất nhiều người như thế, không chỉ thế mà còn có đấu tranh nội bộ. Ai cũng không nhịn được, náo loạn từ bên ngoài, mọi người đều thấy được, không ra mặt giải quyết, thì mặt mũi huấn luyện viên vứt đi đâu?

Huấn luyện viên lập tức xoay người đi vào hàng giữa, nghiêm túc quát lớn:

“Bước ra khỏi hàng!”

Hai người nhìn nhau, dây dưa đi ra bên cạnh.

“Nhìn xem bộ dáng của mình như nào đi! Đi ra khỏi trường, các cậu sẽ lại đại diện cho hình tượng của tam trung! Nói xem! Không biết xấu hổ sao?”

Phạm Vũ Triết không phục, lẩm bẩm như đang đáp lại.

Nhưng tâm tình Chu Ngộ Thần lại rất tốt, nhìn ra là có trò hay, mà anh còn ăn dưa rất hăng say, khẽ cười một tiếng rồi phụ họa:

“Đúng vậy, các cậu không thể học tập đại biểu học sinh ưu tú Chu Ngộ Thần của tam trung sao?

“Mẹ…….”. Trong ban, các bạn học đều hít một ngụm khí lạnh.

Nếu không nói, Chu Ngộ Thần đúng là trâu bò mà, còn gọi được Đại Địa Lôi. Mà lúc này lời nói của anh như chĩa vào họng súng, nhưng anh vẫn còn có thể cợt nhả, không chút đố kị.

Cho nên chuyện về anh - lão đại tam trung càng ngày càng được thêm mắm dặm muối.

Ánh mắt huấn luyện viên sắc như dao nhìn về phía này, thấy Chu Ngộ Thần, ông cũng đau đầu. Bạn học này không giống với mấy tên nghịch ngợm ngoài kia, nhìn cà lơ phất phơ thế thôi nhưng sâu trong con ngươi toàn sự tàn nhẫn, thế mới gây kinh sợ.

Mắng cũng không xong việc, mà không mắng lại mất uy tín, thật là không biết phải làm sao.

Chu Ngộ Thần vẫn cười, nhưng lại làm Chúc Vãn sợ hãi, cô gái nhỏ nhìn xung quanh, chỉ thấy sắc mặt thầy xanh lét rồi bắt Phạm Vũ Triết cùng Tiếu Hoặc hít đất. Chúc Vãn sợ hãi mà ngửa đầu nhìn nhìn thiếu niên, mà anh còn to gan lớn mật mà cười không kiêng nể gì.

Huấn luyện viên căng da đầu mà nhìn về phía anh, ông nhích lại gần, vươn hai đầu ngón tay nắm lấy cổ áo anh kéo kéo, giọng nói đè thấp, chỉ cho hai người nghe thấy:

“Cậu đừng náo loạn với huấn luyện viên, nếu không muốn bị phạt.”

Chu Ngộ Thần sao có thể sợ được, nhưng Chúc Vãn nghe thế thì trong lòng lo lắng không rời. Mà anh còn một tấc lại tiến lên một tấc, ghé sát bên tai cô, lại bị cô gái nhỏ khẩn trương mà đẩy ra:

“Bạn học nữ này, có phải là đang lo lắng cho tôi không?”

“.....” Chúc Vãn không đùa giỡn với anh, nhưng Chu Ngộ Thần lại không có ý tứ buông tha:

“Bạn học Chúc quan tâm tôi như thế, có phải là không tốt lắm không?”

“Chu Ngộ Thần….”

Mẹ nó, lại là giọng nói mềm mại ấy, Chu Ngộ Thần tự biết thân biết phận, vội vàng đầu hàng: “Được được được, tôi không đùa cậu nữa.”

Xong rồi anh khẽ cười một tiếng, mở miệng báo cáo:

“Báo cáo huấn luyện viên! Là em không biết điều, không biết lựa lời, quậy phá lung tung, không học tập tốt những truyền thống tốt đẹp như khiêm tốn của dân tộc Trung Hoa, em tự nguyện hít đất 50 cái.” Nói xong bèn đi đến bên Phạm Vũ Triết, chỉ chỉ xuống mặt đất hỏi: “Ở đây sao?”

Toàn ban học đều tập trung vào huấn luyện viên, huấn luyện viên bị Chu Ngộ Thần nói không ngừng nghỉ làm sửng sốt một chút, lúc sau bình tĩnh lại mà tức muốn hộc máu, bèn quát Chu Ngộ Thần:

“Cậu! Về đơn vị!”

“Ai dà, được rồi.”

“???” Vẻ mặt các bạn học đều hoài nghi, Phạm Vũ Triết đang nằm trên mặt đất tức giận nói:

“Sao Thần ca không phải chịu phạt, mà chúng ta phải chịu khổ?”

Chu Ngộ Thần thảnh thơi mà về đội ngũ, anh lướt nhìn qua hai người mà đắc ý nói một câu:

“Tôi là học sinh ưu tú đại biểu cho tam trung, còn ngài là ai?”

Cả đội bước đến sân tập bắn, huấn luyện viên xạ kích cũng không có đi lên dạy, mà cho cả đội đứng yên tầm ba mươi phút.

Trong lòng các bạn học đều đang chửi thề.

Học sinh ở trạm số bốn, huấn luyện viên sẽ gọi theo trình tự mà đi lên rồi sẽ làm mẫu.

Giải thích một hồi rồi bắt đầu thực hành, kết hợp với ba tiếng hô bắt đầu, cách đó không xa là tấm bia có ba lỗ đạn. Các bạn học quên hết mệnh lệnh phải đứng yên, mà tất cả đều thét chói tai vỗ tay hoan hô, rồi mới quay ra nhìn huấn luyện viên, ý bảo “trật tự” hiện rõ nhưng trong ánh mắt thầy vẫn có ý cười.

Lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến mấy thứ này, ai cũng không thể tránh được phản ứng như này. Huấn luyện viên cũng không trách móc nặng nề nên cảm xúc các bạn học tăng vọt, nhưng vẫn ý thức được mà thành thành thật thật đứng yên tại chỗ.

Các thầy dạy cũng chỉ hơn vài tuổi, cùng lắm cũng chỉ tầm mười tám, mười chín cho nên chuyện tập bắn làm mẫu vừa rồi, các bạn học nhìn không hiểu nhưng Chu Ngộ Thần lại hiểu rõ, liếc mắt một cái, anh cũng biết là không trúng hồng tâm.

Tốc độ bắt, cách lên đạn rồi nhắm bia chuẩn xác, đều khó giống nhau.

Nhưng, trong mắt cô gái nhỏ ngốc nghếch Chúc Vãn thế mà lại có sự sùng bái?

Đúng là thiếu hiểu biết.

Sau nửa giờ kết thúc, mọi người đều được nghỉ ngơi vài phút. Chu Ngộ Thần không biết xấu hỏ mà bước tới từ phía sau Chúc Vãn, huấn luyện viên cũng chẳng quản anh được, dù sao thì đây cũng là giờ nghỉ ngơi.

Ở phía trước, huấn luyện viên ban mười ba nói chuyện phiếm với huấn luyện viên ban mười bốn. Còn Thời Lạc thì cả ngày ôm tiểu thuyết truyện tranh, còn không buông tha mà lôi kéo mọi người, phổ cập kiến thức cho Chúc Vãn ai là công ai là thụ.

Chúc Vãn vẫn chưa tiếp thu được tư tưởng mới mẻ như vậy, nhưng tiểu nha đầu lại bị Thời Lạc nhét những quan niệm mới vào.

Nói chuyện xong, huấn luyện viên ban mười ba đột nhiên trở về hô hào khẩu hiệu, tất cả các bạn học lập tức xoay người 180 độ nhìn về ban mười bốn.

Không ít các bạn nữ mừng thầm, mặt đối mặt với ban mười bốn, được nhìn lén lão đại Chu Ngộ Thần một cách quang minh chính đại.

“Các bạn học trong ban mười bốn sẽ biểu diễn như nào?”

Chưa kịp phản ứng, huấn luyện viên đã kéo học sinh đọc khẩu hiệu, nhìn về hướng ban mười bốn mà đọc:

“Ban mười bốn, tới đây, một hai, một hai, ban mười bốn mai tới đây, một hai ba, một hai ba bốn năm. Chúng ta chờ rất mệt đó, một hai ba bốn năm sáu bảy. Chúng ta đang chờ, một hai ba bốn năm sáu bảy. Rốt cuộc thì các cậu có nghe không?”

“Gọi cậu tới thì cậu mau tới, bảo cậu hát thì cậu hát đi, ngượng ngùng cái gì, giống thiếu nữ mới lớn thế!”

Đối phương nói xong thì cười vang, chờ ban mười bốn đáp lại. Huấn luyện viên ban mười bốn cũng không cam lòng, bèn đứng dậy hô các bạn học:

“Bảo tôi hát, tôi sẽ hát, mặt mũi tôi ở đây! Bảo tôi hát, tôi không thèm hát, cậu làm gì được nào! Sao nào!”

Hiếm khi tập huấn lại vui vẻ như này, một đám vừa hô khẩu hiệu vừa nhìn nhau cười. Tuy Chu Ngộ Thần không thích làm mấy trò ngu ngốc vớ vẩn này, nhưng trên mặt vẫn có ý cười.

Phạm Vũ Triết hùa theo đám ồn ào, chân kia chạm vào đùi Chu Ngộ Thần:

“Ai da, Thần ca, hát một bài đi, chắc chắn có rất nhiều cô gái nhỏ chờ mong những con người đẹp trai nhất trường mình hát.”

Chu Ngộ Thần trừng mắt nhìn một cái, cười mắng cự quyết:

“Hát cái mẹ gì.”

Chúc Vãn cảm thấy mới mẻ nên cười “Ha ha ha” không ngừng, Chu Ngộ Thần ngồi ở đằng sau cô gái, tiếng cười ấy như len lỏi vào trong lòng anh, run không chịu được.

Lực lượng hai ban ngang nhau, huấn luyện viên của đội bên kia cũng đi tới thương lượng:

“Không ca hát cũng được, nhưng tôi nghe nói cậu có học sinh bắt súng cực đỉnh? Đến đây cho tôi nhìn xem nào?”

Huấn luyện viên ban mười bốn nghe thấy thế cũng cảm thấy hăng hái, bèn quay đầu lại mà nhìn dò hỏi các bạn học, đa số ánh mắt các bạn đều nhìn Chu Ngộ Thần đang đứng đằng sau Chúc Vãn. Chỉ là Chu Ngộ Thần còn chưa cất lời, Phạm Vũ Triết đã giành nói trước:

“Đừng đừng đừng, đừng nhìn tôi làm gì, Tôi chỉ biết đánh nhau. Súng ngắn, không biết bắn đâu!”

Một đám bạn nữ đỏ mặt khi nghe cậu nói vậy, còn trêu là lưu manh, chắc chắn huấn luyện viên sẽ bảo Chu Ngộ Thần lên thể hiện rồi.

Ánh mắt huấn luyện viên nhìn một lượt, ôi trời, ai cũng không hợp.

Nhưng lại nhìn phía bên kia, huấn luyện viên và các bạn học lớp đó đang hứng thú bừng bừng, ông căng da đầu mà mở miệng dò hỏi:

“Có học sinh ưu tú nào không? Nếu có thì đi ra đây với tôi?”

Người cầm đầu đã mở miệng, các bạn học nữ càng ồn ào hơn.

Chu Ngộ Thần tỏ vẻ không có ý kiến mà cười cười, anh cúi người đối diện với khuôn mặt nhỏ của Chúc Vãn, nói lại gần tai cô nói:

“Nghĩ thử xem?”

“Ừm.” Chúc Vãn ngoan ngoãn gật gật đầu.

Chu Ngộ Thần càng cười tươi hơn, rồi đứng dậy đi về phía trước. Huấn luyện viên cứ tưởng anh đến tiến hành bèn định ra dạy bảo thì ai ngờ anh đi đến trước mặt rồi lại nhìn sang Chúc Vãn, giơ tay nhắm chuẩn rồi chuẩn bị bóp còi, ánh mắt anh tập trung, khuôn hàm dưới bị ánh sáng chiếu vào nên hiện lên rất sắc nét. Từ góc độ nhìn của Chúc Vãn, đẹp trai quá!

Tất cả mọi người như ngừng thở, đạn bắn ngay trúng hồng tâm, tiếng súng vang lên ba lần chỉ lưu lại một lỗ đạn.

Tiếng hoan hô và tiếng vỗ tay còn dồn dập hơn lúc trước. Hai huấn luyện viên đều ngẩn người, đến khi tỉnh táo lại thì ai kia đã lười biếng mà trở lại chỗ, không hề lưu luyến cảm giác được các bạn học tung hô.

Huấn luyện viên nhìn Chu Ngộ Thần đang lười nhác:

“Bạn học Chu, tí nữa có thể hỗ trợ các bạn học khác được không?”

“Thế thì sẽ phải dạy bao nhiêu người?”. Anh hơi hơi nhíu mày tỏ vẻ buồn rầu, còn giả vờ mà nhìn bốn phía.

“Dạy cậu ấy rất tốt, rất có nguyên tắc.” Nói xong, anh duỗi tay chọc chọc đỉnh đầu Chúc Vãn, khóe miệng cười cười.

Con mẹ nó chứ nguyên tắc.

Chỉ với một câu của anh, các bạn học xung quanh đã nhỏ giọng ồn ào. Chúc Vãn xấu hổ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, tay nắm chặt lại, chỉ thiếu điều chôn đầu dưới đất mà chỉ chừa một đầu nấm nhỏ bên ngoài.

Chu Ngộ Thần cũng không buông tha, một tay anh chống ở bên cạnh cô, nói:

“Vãn Vãn, cậu nói xem có phải ông đây đặc biệt thiên vị cậu không?”

Cô gái nhỏ không trả lời, anh duỗi tay xoa xoa đầu cô:

“Có phải hay không hả bạn học nhỏ?”

Thấy tiểu nha đầu không dám ngẩng đầu lên, anh ngừng một chút rồi nói thầm:

“Con mẹ nó, đáng yêu quá.”

Giờ nghỉ ngơi kết thúc, cả đội đứng dậy.

Huấn luyện viên đi phát thiết bị cho từng học sinh, vóc dáng Chu Ngộ Thần cao lớn nên đứng cuối, lại thêm vai trò hỗ trợ dạy học nên dụng cụ vừa đi đã nhanh chóng trở lại vào tay anh.

Anh đứng nguyên vị trí, tên ngốc Phạm Vũ Triết không có việc gì liền đi trêu chọc anh:

“Thần ca, anh dùng chiêu thức nguyên tắc không tồi nha, không hổ là học sinh ưu tú của trường.”

“Quá khen.” Anh không hề khiêm tốn một chút nào, thái độ dửng dưng.

“Vậy anh tránh xa em một chút, con trai gả ra ngoài như bát nước đổ đi, đến khi anh trở về em sẽ đem nguyên tắc nói lại.”

Chu Ngộ Thần khẽ cười một tiếng, cũng không nhìn cậu ta mà ánh mắt vẫn chăm chú nhìn bàn tay nhỏ phía trước. Vẻ mặt Chúc Vãn đầy khó hiểu nhìn chiếc súng trong tay, anh bèn giảng giải:

“Nguyên tắc là, tâm và hồng tâm phải có khoảng cách, hiểu không?”

Phạm Vũ Triết nhìn hai người, cẩu độc thân ghét nhất cái gì, đó chính là con mẹ nó bạn có đối tượng nhưng hai người chưa phải thành đôi mà còn dám để người khác ăn cơm chó. Đời này cậu ta chưa bao giờ nghe được những từ ghê tởm ấy xuất phát từ miệng Chu Ngộ Thần, cậu bèn làm bộ làm tịch mà hét lớn:

“Mẹ nó ghê quá đi mất! Mọi người đừng ngăn cản tôi! Hôm nay tôi không đánh chế.t hai người này thì đừng hòng xong chuyện.”

Chu Ngộ Thần rất bình tĩnh, ánh mắt sâu thẳm, cũng không bị những lời nói đó quấy nhiễu, anh lười biếng mà tùy ý nghịch khẩu súng trong tay. “Cách” hai tiếng, đạn vào tròng, giơ lên trước mặt Phạm Vũ Triết, trên mặt ý cười sâu không lường được, giọng nói trầm thấp mang theo sự uy hiếp:

“Mày thử xem.”

“Khụ!”. Phạm Vũ Triết lúng túng, biết thứ đồ này cũng không làm mất tính mạng được bèn nói to:

“Thần ca, anh cầm khẩu súng mà đẹp trai quá! Tao nói có đúng không hả A Hoặc?”

Tiếu Hoặc ghét bỏ mà phủi phủi ống tay áo cậu vừa nắm, dùng chút lực mà đẩy Phạm Vũ Triết ra xa, nhưng không cẩn thận mà đụng vào Hứa Dạng. Hứa Dạng vẫn là một học bá ngoan ngoãn, Phạm Vũ Triết bèn cợt nhả mà xin lỗi cô:

“Bạn học này không sao chứ? Đó là do Tiếu Hoặc đẩy tôi đó! Thế nào, bắn súng được chưa, có cần tôi dạy cậu không?”

“.....”

Đạn lên nòng súng, Chu Ngộ Thần vô pháp vô thiên mà bình tĩnh cầm, hai mặt nhìn nhau, lòng bàn tay vì khẩn trương mà ra mồ hôi bèn lau vào ống quần mấy lần.

Mọi người chờ huấn luyện viên chỉ đạo, Chu Ngộ Thần đứng từ phía sau nói với Chúc Vãn.

“Chơi vui không? Bạn học nhỏ.”

Chúc Vãn nghe được giọng nói này đã đoán ngay được là anh, bèn xoay người ngẩng đầu nhìn Chu Ngộ Thần nói: “Không đâu.” Rồi cô gái nhỏ giơ giơ thứ đồ trong tay đôi mắt như sáng lên:

“Đây là súng à?”

Chu Ngộ Thần cất giấu ý cười, nhìn cô gái nhỏ bằng ánh mắt nghiêm túc:

“Là thật đó, để tôi dạy cậu đã, nếu không thì tôi làm gì bây giờ.”

Huấn luyện viên nói là phải yên tĩnh, duy trì sự trật tự, không được gây khó dễ cho bạn học, nhưng bạn học Chu lại không tuân theo.

Từ trước đến nay Chúc Vãn là học trò ngoan ngoãn nên cô gái nhỏ vẫn nghe rất nghiêm túc.

Chu Ngộ Thần đứng ở phía sau, nhìn huấn luyện viên rồi lại nhìn cô, vóc dáng anh cao lớn. Chúc Vãn lại nhỏ xinh đến đáng thương, tư thế này rất bình thường nhưng nhìn vào, vẫn có chút đặc biệt.

Nhìn hai người trông có vẻ rất hòa hợp.

Tay Chu Ngộ Thần dán lên mu bàn tay Chúc Vãn, có thể cảm nhận được cơ thể cô gái nhỏ cứng ngắc, không tự do, vì da mặt Chúc Vãn rất mỏng nên anh có thể đoán được cô đang không có tâm tư để nghe giảng.

Nắm lấy bàn tay nhỏ, anh cúi người dán sát miệng vào tai cô, giọng nói trầm thấp lại có chút từ tính:

“Đừng nghe ông ta, để tôi dạy cậu.”

“Ngón trỏ nhẹ nhàng ổ bóp còi, nhìn kĩ tâm rồi bắn.” Ngực Chu Ngộ Thần dán sát vào lưng Chúc Vãn, người ngoài nhìn vào sẽ thấy cả người anh bao quanh Chúc Vãn. Chu Ngộ Thần sửa đổi tư thế một chút, làm cho tư thế hai người thoải mái hơn, thậm chí đường cong hay khuỷa tay đều lộ rõ ra.

Chu Ngộ Thần dựa rất gần nhưng cũng không có ý định chiếm tiện nghi cô gái nhỏ vì bắn súng phải có thái độ rất nghiêm túc, anh không cho phép Chúc Vãn bị thương, anh làm huấn luyện viên có thể cho sức giật khi bắn súng giảm nhẹ hơn rất nhiều.

Tiếp xúc gần như thế, Chu Ngộ Thần ngoài ý muốn mà thật sự nghiêm túc dạy bảo, cũng không có bắt nạt cô gái, ánh mắt anh rất chuyên chú, hô hấp ấm áp phả vào cổ Chúc Vãn. Cô gái nhỏ theo phản xạ mà rụt rụt cổ, rồi cô chui vào áo khoác chùm kín hết cả người.

Chu Ngộ Thần cúi đầu là cũng có thể nhìn thấy một khoảng da thịt trắng nõn của cô gái nhỏ, ánh mắt trời chiếu vào làn da khiến càng đỏ hơn. Trong lòng anh bỗng dưng bị ai nắm lấy, ngón tay theo bản năng mà nắm chặt lại, trong khoảnh khắc đó liền bấm còi bắn súng.

Bia ngắm sạch sẽ, cũng không biết viên đạn bay đi đâu, nhưng cũng không có việc ngoài ý muốn.

Chúc Vãn vẫn chưa chuẩn bị tâm lý tốt, trong giây lát nghe thấy tiếng súng, cô gái nhỏ sợ tới mức run lên ở trong lồng ngực Chu Ngộ Thần.

Thấy phản ứng của cô như thế, Chu Ngộ Thần bèn ấn đầu cô vào ngực mình, khẽ vuốt vài cái, giọng điệu chậm rãi dịu dàng, như đang dỗ dành:

“Đừng sợ, không phải cậu sai đâu, là do tôi thất thần.”

Lá gan Chúc Vãn rất nhỏ, một năm trước anh đã biết rồi.

Lúc ấy anh bị mẹ nhẫn tâm đưa đến thôn. Thiếu gia của nhà họ Chu đã được nuông chiều từ nhỏ, đừng nói là đến nông thôn nghèo khó chịu khổ, ngay cả khi anh ở thành thị cũng không có chỗ nào mà anh chưa nghịch qua.

Chu phu nhân quá mơ mộng rồi, cho rằng Chu Ngộ Thần ở trong thôn sẽ được rèn luyện, nhưng ăn chơi trác táng chính là ăn chơi trác táng, sao có thể thay đổi được.

Ngay từ đầu bà cũng lúng túng nhưng chọn một đoàn, thấy mọi người ở đó có vẻ khá ổn nên đưa tiểu bá vương đến đó.

Ở thành phố H là Thần ca, ở trong thôn vẫn là Thần ca.

Tổng cộng trong mấy ngày, trong thôn mấy đứa trẻ đều là đàn em của anh, rất kiêu ngạo!

Chu Ngộ Thần thấy việc đời nhiều, bèn thổi bay bọn trẻ ngang ngạnh ở đây, làm cho một nhóm đàn em tâm phục khẩu phục, nhưng bọn trẻ ấy cũng tìm được một chỗ dựa vững chãi mà tác oai tác quái.

Quán mì ở cửa thôn Bác Lưu thiếu cân thiếu lạng? Đánh!

Bờ sông có một tên chó dám đi tiểu làm ảnh hưởng đến nước? Đánh!

Ở cuối phố có tên Vương mặt rỗ luôn ỷ mình giàu mà ném đá ngáng chân người mù Lý gia? Đánh!

“Trừng phạt cái ác lấy thiện, rất đáng khen ngợi.” Chu Ngộ Thần đeo khăn quàng đỏ phấp phới trước ngực, là học sinh đại diện cho học sinh ưu tú ở trường.

Nhưng tuyên dương chưa được bao lâu thì một đám lại tìm việc đến nghiện, không ai làm chuyện xấu nên bắt đầu đi bắt nạt người tốt.

Hôm nay lăn lộn với Thẩm Thúy Hoa, ngày mai lại hù dọa Thẩm cao to, dù sao thì cũng là những người tay chân mềm yếu.

Chúc Vãn là quả hồng mềm mại nên bị mới bị theo dõi, mấy tên nghịch ngợm này lôi cô đi khi tan học, trên đường có bao nhiêu tiền thì đều bị lấy hết, cũng không cho nói, rất là hung dữ!

Chúc Vãn cũng biết mấy tên này đều là những người có địa vị, mấy ngày làm xằng làm bậy nên thanh danh không tốt. Trong lòng cô gái nhỏ sợ hãi, không có tiền đồ mà ngất đi.

Chu Ngộ Thần ra tìm riêng cô, anh ở trong nhà Chúc Vãn nên cô gái nhỏ này rất sợ hãi anh. Vừa thấy anh thì trốn ngay đi, nhưng trong lòng cũng không phải sợ anh lắm, mỗi lần anh chơi chán bên ngoài về nhà thì vẫn thấy thân hình cô gái nhỏ đang lấp ló chuẩn bị đồ ăn. Trong lòng Chu Ngộ Thần rất ấm áp, nhưng cũng không biết trưng ra bộ mặt như nào nên vẫn nhìn cô kiểu không có cảm xúc.

Tóm lại là không biết tốt xấu, anh đối với cô không thể nói lên được là cảm giác gì.

Ngày đó trở về nhưng không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, ở đây mấy ngày, Chu Ngộ Thần cũng tính là quen thuộc Chúc Vãn. Không có khả năng cô gái nhỏ ham chơi mà không về nhà, chỉ có thể là gặp việc gì đó.

Tâm phiền ý loạn mà ra ngoài cửa tìm cô, lại vừa vặn gặp được. Lúc đó cô gái nhỏ bị dọa ngất xỉu không lâu, mấy đứa đàn em nhìn thấy anh thì hoảng sợ, hai mặt nhìn nhau không biết nên làm gì.

Có thể làm gì bây giờ? Đương nhiên là bọn họ không chịu nói nên bị Thần ca nổi giận đùng đùng đánh một trận đòn.

Chúc Vãn nằm trên mặt đất cuộn thành một khối nhỏ, bụi bẩn bám vào quần áo cô. Trái tim Chu Ngộ Thần đột nhiên cũng không bị thứ gì đụng vào mà run run chạm vào người cô gái nhỏ, rồi cẩn thận mà ôm vào trong ngực chạy về nhà.

Sắc trời tối dần, ngoài dự đoán, anh rất kiên nhẫn ngồi bên cạnh chờ cô tỉnh lại.

Sốt ruột mãi cô gái nhỏ mới có động tĩnh, anh hoảng hốt mà đứng dậy lại gần, không ngờ Chúc Vãn sợ hãi kêu lên một tiếng, đem cả người trốn vào ven tường, giọng nói run run, sợ hãi lên tới cực điểm:

“Cậu, cậu đừng bắt nạt tôi…”

Trong lòng Chu Ngộ Thần có một trận thất bại, chắc chắn mình khốn nạn lắm nên mới khiến cô gái nhỏ vốn sớm chiều ở cạnh sợ hãi như vậy, bèn cười cười, tiến một bước cô lại lui một bước.

Chúc Vãn trốn tránh không nói lời nào.

“Ông đây….” Anh dừng một chút, rồi theo bản năng mà sửa lại cách xưng hô cho văn minh chút.

“Tôi bắt nạt cậu?”

Anh thấy cô vẫn còn run run, bất đắc dĩ mà thở dài, bèn tiện tay mà đắp lại chăn cho cô vì cô vừa sợ hãi mà làm rơi xuống đất, cười nói:

“Tôi có chỗ nào mà bắt nạt cậu. Cậu không biết chính tôi là người ôm cậu từ bên ngoài trở về à? Tiểu nha đầu ngốc nghếch!

Mà lúc ấy, lá gan Chúc Vãn so với hiện tại vẫn bé hơn rất nhiều. Từ nhỏ cô lớn lên cùng với ông bà ngoại, không có cha mẹ nên rất tự ti, ngày thường luôn bị bắt nạt nên rất dễ mẫn cảm.

Anh phải mất một thời gian khá dài để cô gái nhỏ này nói chuyện với mình, còn phải mang cô đi chơi, làm cho cô cười.

Anh còn bắt cô gọi anh trai.

Mà cảm giác sợ hãi này lâu lắm không xuất hiện trên người cô, tiếng súng chỉ mới vang lên mà một lần nữa, anh lại thấy dáng vẻ này của cô. Chúc Vãn run bần bật, nhìn rất đáng thương, khiến cho người khác đau lòng.

Chu Ngộ Thần luyến tiếc mà nhìn Chúc Vãn, anh dịu dàng trấn an một hồi lâu, rồi lại nói tiếp:

“Chúng ta làm lại một lần nữa nhé, không cần sợ hãi đâu.”

Động tác của hai người đều được Phạm Vũ Triết thu vào trong đáy mắt, cậu không chê náo nhiệt mà còn to mồm nói như cái loa:

“A! Thần ca, anh gian lận thế? Chiếm tiện nghi như thế còn cố ý bắn trật để được ôm lần nữa? Sao lại không nhiệt tình đến dạy anh em chúng ta chứ.”

Tiếu Hoặc nghe vậy, bèn nhắc nhở là trong tay Thần ca đang có súng, con mẹ nó đừng có chọc. Chúc Vãn từ khiếp sợ đang hồi phục lại tinh thần, nghe cậu ta nói như thế, hai lỗ tai đỏ ửng.

Tuy Phạm Vũ Triết là tên khốn, nhưng vẫn làm không khí hòa hoãn đôi chút. Trong lòng Chu Ngộ Thần thả lỏng, cười mắng:

“Tí nữa ông đây bắt tập luyện, không bắn trúng hồng tâm thì đánh chế.t.”

Lá gan Chúc Vãn lớn lên không ít, khôi phục lại cảm xúc, không đến vài phút trên khuôn mặt đã xuất hiện nụ cười.

Chu Ngộ Thần vui mừng, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.

Các bạn học đều thay phiên nhau ra cầm súng, đúng lúc huấn luyện viên thu hồi đồ lại, hô tập trung.

Bên cạnh ban mười bốn rất thành thật, cũng không có nhiều thứ nên loại đùa nghịch này rất kích thích, khiến bầu không khí vui lên rất nhiều.

Giờ phút này cả ban mười bốn phải chịu khổ ra đứng ở trạm số bốn, vài người còn cố tình ra nghiên cứu hỏi:

“Thế nào, ở trạm số bốn có mệt không?”. Huấn luyện viên hỏi.

“Sao không ai nói chuyện thế?”

“Báo! Bọn em không mệt! Ở đây đã tôi luyện ý chí!”

Bị hỏi như vậy nhưng vẫn có bạn học thành thật nói, thế là cả ban bị hít đất mười cái. Nhưng tự dưng mấy tên nghịch ngợm lại rất ngoan, nên mọi người không thể không nghi ngờ.

Huấn luyện viên khẽ cười một tiếng:

“Đến đây, đứng cạnh tôi mà nói những lời thật với lương tâm đi.”

“Nói thật xem nào, có mệt hay không?”

“Báo cáo! Mệt….”. Giọng điệu không có một chút sức lực nào.

“Như vậy, các bạn nhìn động tác của ban mười ba đi rồi nói ra những lỗi sai, tôi sẽ cho nghỉ ngơi ngay lập tức.”

“?????” Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy chuyện như này, truyền thống dân tộc Trung Hoa là hun đúc sự khiêm tốn của học sinh, giờ lại phải chỉ ra khuyết điểm, toàn ban lặng ngắt như tờ.

“Cho các cậu cơ hội nghỉ ngơi cũng không nghỉ ngơi?”

Không có ai đáp lại.

Chu Ngộ Thần nhìn cô gái nhỏ trước mặt, lại nghĩ đến sau cổ cô có vài vết nhỏ thì rất đau lòng. Bèn đứng ra với tư cách học sinh ưu tú mà trả lời vấn đề:

“Báo cáo! Ban mười ba tập không đẹp bằng ban chúng ta.”

Toàn ban cười vang.

Huấn luyện viên nhỏ giọng mắng, nghiến răng nghiến lợi mà hô:

“Toàn bộ các bạn học, nghỉ ngơi!”

“Tuyệt vời!!!”

Khi tan học thì cũng đã khuya rồi, có nhiều nam sinh tinh lực dồi dào mà không đi học không làm việc mà chui đầu vào quán net cày game.

Chu Ngộ Thần bỏ mặc Phạm Vũ Triết và Tiếu Hoặc, mà đưa Chúc Vãn về nhà.

Không còn ánh nắng chói chang nên không khí giảm đi sự oi bức rất nhiều. Gió đêm từ từ thổi, nhè nhẹ nhưng mang hơi lạnh, rất thoải mái.

“Cậu lạnh không?”. Chu Ngộ Thần hỏi.

Chúc Vãn lắc đầu, không nhịn được cười:

“Bây giờ đang là mùa hè mà.”

“A.” Chu Ngộ Thần cười tự giễu.

Mùa hè, nên không cần dùng áo khoác.

6 rưỡi, bên đường đèn sáng bừng, nhưng trên đường rất vắng vẻ.

Chu Ngộ Thần người cao chân dài nên đi rất nhanh, nhưng anh vẫn cố tình đi chậm lại để chờ Chúc Vãn. Một bước lại một bước, chậm rãi đi bên cạnh cô, rất kiên nhẫn.

Đi vài bước, anh vẫn chuyên tâm nhìn chằm chằm Chúc Vãn. Chu Ngộ Thần phát hiện ra tư thế đi của cô gái nhỏ có cái gì đó không đúng.

Nhìn kĩ vài lần mới phát hiện ra mắt cá chân của cô gái nhỏ có vết máu chói mắt. Anh nhíu nhíu mày, bàn tay to giữ cô dừng bước.

Chúc Vãn dừng lại, ngẩn người hỏi: “Làm sao thế?”. Giọng nói cô mềm mại, dù nghẹn đau cũng không bộc lộ cảm xúc.

“Giày không vừa?”. Ánh mắt của Chu Ngộ Thần vẫn tập trung lên chân cô.

Chúc Vãn cúi thấp đầu, không để ý:

“Không sao, dù sao cũng chẳng còn nhiều thời gian mà.”

“Sao không nói?”. Vẻ mặt anh không tốt cho lắm.

“Không sao, ở nhà toàn là đi chân trần làm việc.”

Cô không thèm để ý, nhưng Chu Ngộ Thần rất chú ý.