Ở Rể Bằng Thực Lực

Chương 87: Lượn đi cho đẹp trời




Người nhà họ Hạ vừa đi được một lát thì tập đoàn Văn Đình cũng nối đuôi nhau đi xuống.

Hơn mười nhân viên nộp đơn từ chức vẫn còn ở lại trông thấy họ xuất hiện bèn chớp mắt nghĩ rằng nhà họ Hạ không thể giành được gói thầu này thì chắc chắn ứng cử viên sáng giá nhất còn lại chính là Văn Đình, không sao đi đâu được.

Chậc chậc chậc. Đây chính là cơ hội để ton hót và bợ đỡ đấy.

Không thể làm việc cho Hạ Huy thì làm việc cho tập đoàn Văn Đình cũng ngon lành phết. Họ vừa mới giành được gói thầu khổng lồ này nên chắc tâm trạng đang vui phơi phới, tiện thể vớt thêm mấy nhân về cũng là chuyện hết sức bình thường thô. Nghĩ thế, họ lại chạy tới xum xoe bọn Văn Thư. Ai cũng luôn miệng chúng mừng tập đoàn Văn Đình, thậm chí câu khẩu hiệu còn giống hệt những lời vừa nói với nhà họ Hạ, chỉ đổi cái họ lại thôi đã trông như mới.

Chỉ là không ai ngờ rằng Văn Thư nhận được lời chúc mừng lại không tươi cười niềm nở với họ. Cô ta xụ mặt xuống mắng to: “Một đám cút sang một bên tự chơi bắn bi đi. Thứ rác rưởi vứt đi này. Đòi chạy tới tập đoàn nhà tôi ư, ngẫm lại xem bản thân mình có xứng không?”

Rồi kéo nhau đi như một cơn gió chẳng thèm nói thêm gì nữa. Để lại đám nhân viên đứng đơ như cây cơ chẳng hiểu mô tê gì. Bà cớ nội này vừa mới ăn phải thuốc súng hả? Chẳng lẽ tập đoàn Văn Đình cũng không nhận được gói thầu này, họ không hợp tác với Vạn Lộc ư?

Không phải nhà họ Hạ, cũng không phải tập đoàn Văn Đình… Thế thì là ai?

Chẳng lẽ người đó lại là…

Khi suy nghĩ không tưởng ấy lóe lên trong đầu mỗi người thì Hạ Niệm Chân, Huỳnh Vân và Huỳnh Vũ cùng sóng vai đi xuống.

Xuống đền khu vực phòng làm việc, Huỳnh Vân cười thật tươi và chủ động giơ tay ra: “Cô Niệm Chân tiễn tôi đến đây là được rồi, mong rằng sau này đôi bên chúng ta có thể hợp tác suôn sẻ.”

Hạ Niệm Chân vội vàng bắt tay với chị, tâm trạng hào hứng không thể kìm nén nổi: “Phó tổng Huỳnh cứ yên tâm, chắc chắn tôi sẽ dùng hết một trăm hai mươi phần trăm sức lực của mình để hoàn thành dự án lần này, hợp tác vui vẻ.”

“Thế thì tôi xin phép đi trước, có rảnh thì đến chỗ tôi ăn bữa cơm đạm bạc nhé.”

“Chắc chắn rồi.”

Huỳnh Vân dẫn theo người của bất động sản Hồng Phong ra khỏi công ty.

“Tổng giám đốc Hạ này, tôi cũng xin phép về luôn đây.”

“Vất vả cho anh quá, cảm ơn anh rất nhiều.”

Huỳnh Vũ dẫn người của mình rời khỏi công ty.

Đám nhân viên đang đứng dưới khu làm việc trông thấy những gì đang diễn ra cũng mắt chữ o mồm chữ a, nghe như sét đánh nghe tai.

Chẳng lẽ Hạ Niệm Chân giành được gói thầu này thật ư?

Truyện bất khả thi đó đã xảy ra rồi và nó còn xảy ra ngay trước mắt họ?

Có thể nói cảm xúc trong lòng họ giờ phút này đã được đẩy lên đến đỉnh điểm của sự phức tạp.



Còn Triệu Sương cùng với bảy người Hồng Phúc thì rưng rưng nước mắt. Mấy hôm nay họ phải hứng chịu rất nhiều sự châm chọc mỉa mai cùng với áp lực nặng nề đến từ khắp nơi, thậm chí họ còn rơi vào trạng thái tuyệt vọng trước khi buổi đấu thầu được diễn ra.

Nhưng giờ phút này thì ai cũng thở phào nhẹ nhõm.

Dường như không thể chần chừ thêm một giây nào nữa, bảy người họ lập tức lao đến chỗ Hạ Niệm Chân. Ai cũng xúc động không biết nên nói gì bây giờ, chỉ biết đứng đó khóc rồi lại lau nước mắt.

Hốc mắt Hạ Niệm Chân cũng đỏ ửng lên khi nhìn họ, cô nức nở đầy xúc động nói: “Cảm ơn tất cả mọi người. Cuối cùng chúng ta đã vượt qua cơn sóng dữ lần này và mặt trời sẽ ló dạng khi cơn mưa không còn nữa, tôi tin chắc từ ngày hôm nay trở đi chúng ta sẽ được tắm trong ánh nắng mặt trời ấm áp nhất.”

Triệu Sương và bảy người kia gật đầu lia lịa, nước mắt ngắn nước mắt dài, hết khóc rồi lại cười.

Gần đó là Hồng Như và đám nhân viên đưa đơn từ chức, có thể nói tâm trạng họ đáng khó chịu như vừa mới ăn trúng phân chó phân gà.

Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi đó, Hạ Niệm Chân đã lật ngược ván cờ bằng cách thần kỳ nào đó bà vả mặt từng người một.

Bọn họ không cách nào hiểu nổi tại sao Hạ Niệm Chân lại thành công giành được gói thầu lần này, nhưng có một điều ai cũng biết rất rõ đó là thị trường vật liệu xây dựng của thành phố Hoa Hình có một bước ngoặt lớn để lột xác trong tương lai gần.

Bây giờ nhà họ Hạ đã ném họ như ném rác, tập đoàn Văn Đình thì chẳng xem họ ra gì. Nếu không thể tìm thấy một mảnh đất dung thân thì chắc chắn tương lai họ sẽ tăm tối như tác phẩm Tắt Đèn của Ngô Tất Tố.

Khi hiểu được vấn đề đó thì mặt mũi và thể diện có còn là gì nữa đâu?

Một đám vội vàng chạy tới tay bắt mặt mừng với Hạ Niệm Chân: “Chị Niệm Chân, em biết chị nhất định sẽ thành công mà. Chị giỏi thật đấy.”

“Ha ha. Chị Niệm Chân nhận được dự án lớn thế này thì chắc công ty đang thiếu thốn nhân viên lắm nhỉ, chị cũng biết rõ em nhanh tay nhanh chân làm việc lanh lẹ lắm mà, đúng lúc đắp vào lỗ hổng được này.”

“Em cũng thế.”

“Tôi cũng thế.”

“…”

Nghe thế, Lê Ngọc nóng tính đó giờ lập tức giơ tay đẩy họ ra, chống nạnh la lớn: “Thôi lượn lượn, cút hết đi cho đẹp trời. Mấy người bị mất trí nhớ ngắn hạn nên quên mất những lời mình từng nói với chị Niệm Chân hôm đó rồi hả? Đã thế còn trơ bản cái bản mặt ra xin xỏ người ta, không biết xấu hổ là gì.”

Hồng Như nhíu mày, bĩu môi lên tiếng: "Chúng tôi đang nói chuyện với chị Niệm Chân, liên quan quái gì đến thứ vắt mũi chưa sạch như cô mà chen mồm vào? Chẳng qua chỉ là một đứa vừa mới tốt nghiệp được hai năm thôi, biết cái đếch gì mà nói.’

“Cô…” Lê Ngọc tức tối không nói nên lời.

Hồng Như lại đổi sang giọng nịnh nọt nói chuyện với Hạ Niệm Chân: “Chị Niệm Chân à, chúng tôi biết mấy ngày trước mình làm hơi quá đáng nhưng nể tình nghĩa mấy năm qua chúng tôi đã bỏ bao nhiêu công sức vào công ty này, dù không có công lao thì cũng có vất vả nên chị hiền lành rộng lượng tha thứ cho chúng tôi, cho tôi thêm một cơ hội nữa đi.”

Mấy người khác cũng luôn miệng hùa theo.

“Đúng đó chị Niệm Chân. Chẳng lẽ chị đành lòng nhìn chúng tôi thành người thất nghiệp, phải cun cút về nhà tìm đến cái chết để giải thoát ư?”



“Chị Niệm Chân, chỉ cần chị tha thứ cho tôi thì sau này chị có bắt tôi làm trâu làm ngựa để trả lại tôi cũng làm nữa.”

“…”

Họ dùng đủ mọi lý do và lý trấu để cầu xin, thậm chí còn có người than thở khóc lóc.

Hạ Niệm Chân nhíu mày và thoáng do dự. Dù cô có giận những người đến mức nào thì tình xưa nghĩa cũ vẫn còn đó, hay là… Khi cô đang mềm lòng định lên tiếng đồng ý thì có người chợt lên tiếng.

“Chờ đã. Chờ chiếc xe đâm vào tường các người mới biết quay đầu hả? Cổ phiếu tăng thì mấy người mới đi mua? Phạm tội bị bỏ tù rồi mới biết thay đổi? Nước mũi chảy xuống tới miệng mới chịu lau? Rồi thêm cái bệnh ảo tưởng là mình vẫn còn kịp?” Tiếng cười mỉa mai của Vương Đông Quân đột ngột vang lên. Anh bước xuống cầu thang nhìn đám người kia như một lũ ngu ngốc: “Có nhớ lúc đó tôi đã nói với các người cái gì không? Tới lúc đó quay lại đây van xin nài nỉ thì đừng trách tôi bạc bẽo vô tình. Vì thế việc duy nhất các người có thể làm bây giờ chính là nhất nút biến, cút ngay ra khỏi đây.”

Nói tới đó thì Vương Đông Quân bỗng trở nên dữ dằn và mạnh mẽ hơn bao giờ hết, như con thú hoang vừa trốn ra khỏi lồng sắt giam cầm nó bấy lâu.

Hồng Như lập tức bị Vương Đông Quân dọa sợ mất mật, cả người run rẩy.

Cô ta chợt có ảo giác rằng Vương Đông Quân đã biết rõ kết quả này ngay từ đầu và anh chỉ chờ đến ngày hôm nay.

Tất cả những con người đang có mặt ở đây đều là quân cờ đặt trước mặt anh, thậm chí ngay khoảnh khắc họ đưa ra quyết định thì kết quả này đã được xác định sẽ xảy ra.

Nghĩ tới đó, Hồng Như lập tức sợ run cả người.

Rốt cuộc kẻ ở rể nhà họ Hạ bị tất cả người đời khinh bỉ này là thần thánh phương nào?

Hạ Niệm Chân thì chợt nghĩ tới những lời anh nhắc nhở cô hôm nay, dù có cầu xin thế nào cũng không được mềm lòng thương hai họ. Nếu không, sau này chuyện xảy ra vào ngày hôm đó sẽ được tái diễn vài lần nữa.

Hạ Niệm Chân thờ dài, lạnh lùng lên tiếng: “Các người đi hết đi, công ty nào không chào đón mọi người nên cứ đứng đây làm vướng chân vướng tay người ta thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”

Chẳng có tí tình cảm nào.

Nói đến nước này rồi thì đám người kia cũng hiểu cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách, cuối cùng đành phải ôm theo nỗi hối hận và tự trách bản thân đầy phức tạp rời khỏi công ty chi nhánh như cái xác không hồn.

Theo chân họ chính là đám người cung ứng nguyên vật liệu đáng đứng thành hàng ở đó vì chắc chắn Hạ Niệm Chân sẽ không làm gì với đám người này được nữa rồi. Bọn họ có thể hiểu được điều đó nên có ở lại cũng chẳng ích gì.

Khi người ngoài đã đi hết, Hạ Niệm Chân không thể chịu nổi sự tấn công tra hỏi dồn dập của bọn Triệu Sương nên đành phải kể lại những gì đã diễn ra trong cuộc họp cho họ nghe lần nữa. Khi nghe nói Hạ Niệm Chân đã nhận tập đoàn Đình Hoàng thì tất cả mọi người đều nổ tung trong sự hào hứng.

Nói đi nói lại, khi vị thế của Hạ Niệm Chân tăng lên thì đám bọn họ cũng được hưởng ké chút ánh sáng mà.

Mọi người hào hứng bàn tán thật lâu.

Hạ Niệm Chân thông báo tất cả mọi người đều được nghỉ một ngày để cùng nhau ra ngoài ăn chơi hát hò thật vui vẻ và nhận được tràng pháo tay hoan hô nhiệt liệt đến từ mọi người.

Cả bọn bèn kéo nhau đi ra ngoài, tất nhiên theo sau chính là Vương Đông Quân.