Ở Rể Bằng Thực Lực

Chương 85: Giúp các người một tay.




Nghe được những lời này, tất cả mọi người đều há to miệng.

Biểu cảm trên mặt hoàn toàn là kinh ngạc.

Chúng tôi có nghe nhẩm gì không?

Kể cả bản thân Hạ Niệm Chân sau hơn mười giây sững sờ, cô mới phản ứng lại, bối rối nói: "Tổng... Tổng giám đốc Huỳnh, ông đang nói cái gì vậy?"

Huỳnh Vũ kiên nhẫn giải thích: "Chính là như vậy, tập đoàn Đình Hoàng đã vay tiền tại ngân hàng Hoa Hình. Cách đây một thời gian, công ty bị thu hẹp trên diện rộng khiến tài chính của công ty không còn khả năng thanh toán. Cuối cùng, công ty chỉ có thể thế chấp cho ngân hàng. Được ngân hàng bán đấu giá, gần đây công ty này đã được một người đàn ông bí ẩn đấu giá thành công với số tiền là một nghìn tỷ và được người đàn ông bí ẩn ủy thác giao toàn bộ tài sản của tập đoàn Đình Hoàng cho cô Hạ đây đứng tên. Lần này, tôi đã đưa nhóm tài chính thị trường chuyên nghiệp của ngân hàng đến, với thỏa thuận chuyển nhượng tài sản đã được soạn thảo. Chỉ cần cô Hạ ký tên, tập đoàn Đình Hoàng sẽ là của cô."

Lời giải thích này gây náo động ngay lập tức.

Tập đoàn Đình Hoàng sẽ thuộc về Hạ Niệm Chân?

Điều này... làm sao điều này có thể xảy ra?

Không thực tế chút nào.

Đây là suy nghĩ đầu tiên mà mọi người nghĩ ra.

Tất nhiên nghĩ đến tính xác thực của nó.

Nhưng điều này chính là do Huỳnh Vũ nói ra.

Với thân phận cao quý của ông, sao ông có thế nói dối chuyện này?

Chuyện này xem ra rất chính xác.

Nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều mơ hồ nhận ra rằng có điều gì đó tồi tệ sẽ xảy ra.

Lúc này, Vương Đông Quân là người có vẻ thoải mái nhất ở đây.

Dù sao đều là anh đã sắp xếp mọi thứ.

Kể từ lúc tập đoàn Đình Hoàng gặp sự cố, anh đã bắt đầu thu xếp việc mua lại tài sản của Tập đoàn Đình Hoàng.

Vào thời điểm đó, trên thị trường vật liệu xây dựng Hoa Hình, cả tập đoàn Văn Đình và nhà họ Hạ đều tập trung chú ý vào cuộc đấu thầu của công ty bất động sản

Vạn Lộc.

Không ai để ý đến các vấn để tài chính của tập đoàn Cao Văn.

Vì vậy, Vương Đông Quân đã dễ dàng tận dụng nó.

Một công ty có giá trị thị trường trên ba nghìn tỷ, được anh mua lại với giá một nghìn tỷ.

Thật sự là quá lời.

Đầu óc Hạ Niệm Chân lúc này quay cuồng.

Hết sức kinh ngạc.

Cô sẽ tiếp quản toàn bộ Tập đoàn Đình Hoàng sao?

Để xác định mình đang không nằm mơ, cô âm thầm véo mình một cái.

Nó hơi đau, đó là sự thật.



Nhưng, ai là người bí ẩn đã đấu giá tập đoàn Đình Hoàng và trao nó cho mình?

Cho dù nghĩ nát óc, Hạ Niệm Chân cũng không nghĩ ra là có quen biết một người như vậy.

Còn về Vương Đông Quân, cô chưa từng nghĩ tới.

Đó chính là một nghìn tỷ đấy.

Đừng nói về quá nhiều tiền như này, coi như là một phần nhỏ, anh cũng không có khả năng có được.

E hèm, lại nghĩ linh tinh rồi.

Lúc này, Trần Đạm Nhã ở bên cạnh mừng rỡ nhắc nhở: "Con gái, còn nghĩ gì đấy? Mau ký thỏa thuận đi. Ký xong, con sẽ trở thành bà chủ lớn nhiều tiền."

"Nhưng.."

Hạ Niệm Chân hơi do dự.

Trong suy nghĩ của cô, thỏa thuận này không phải do cô tự mình có được, mà là do một người bí ẩn trao cho.

Còn chưa biết người kia là ai mà đã ký, cô có chút bối rối không thể giải thích được.

Nhưng Trần Đạm Nhã không quan tâm nhiều như thế, bà ta bây giờ hận không thể tự mình cầm bút ký thay Hạ Niệm Chân, nuốt nước bọt nói: "Con nhóc ngu ngốc này còn muốn cái gì nữa? Nếu con không ký, nhà chúng ta lập tức suy bại, đến lúc đó tất cả mọi người cùng với con đều phải ra ngoài đường ăn không khí đấy?

Nhanh lên."

Vẻ mặt Hạ Đường cũng kích động: "Niệm Chân. Nghe lời mẹ con nói đi, mau ký tên."

Bị cha mẹ ép buộc như vậy, Hạ Niệm Chân có chút băn khoăn, cũng không muốn nghĩ nhiều nữa.

Soạt soạt soạt, đã hoàn thành ký thỏa thuận bàn giao.

"Chúc mừng cô Hạ Niệm Chân, từ nay cô sẽ là người duy nhất phụ trách Tập đoàn Đình Hoàng, một trăm phần trăm cổ phần."

Huỳnh Vũ đã chủ động vươn tay chúc mừng Hạ Niệm Chân và nói.

Hạ Niệm Chân đang trong trạng thái mơ màng, nhanh chóng đứng dậy bắt tay Huỳnh Vũ: "Cảm ơn tổng giám đốc Huỳnh. Cảm ơn ông đã vất vả."

Vương Đông Quân ở một bên xem kịch đã lâu, nhìn bên phía nhà họ Hạ và tập đoàn Văn Đình, mỉm cười: "Mọi người, bây giờ vợ tôi sở hữu toàn bộ tài sản của tập đoàn Đình Hoàng, còn về thỏa thuận đánh cược, còn gì muốn nói không?"

Lúc này, nhà họ Hạ và tập đoàn Văn Đình tất cả mọi người đều đang ngồi trên ghế.

Hai mắt đờ đẫn, trên trán không ngừng đổ mổ hôi lạnh.

Tình hình thay đổi đột ngột này là điều mà bọn họ không dám nghĩ tới, cũng không nghĩ ra.

Có cam tâm không?

Tất nhiên là không cam tâm.

Hạ Huy chống hai tay lên bàn, lo lằng nuốt nước bọt.

Bắt đầu một câu hỏi: "Kể cả như vậy ... Cho dù Hạ Niệm Chân có tất cả tài sản của tập đoàn Đình Hoàng, liệu có thể chứng minh rằng vật liệu xây dựng mà tập đoàn sở hữu có thể đáp ứng nhu cầu của công ty bất động sản Vạn Lộc sao?"

Ngay khi những lời này nói ra, những người khác giống như đã tìm thấy nhược điểm, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn chằm chằm Vương Đông Quân và Hạ Niệm Chân.

Đây là cơ hội cuối cùng để họ chuyển bại thành thắng.

Huỳnh Vũ liếc nhìn bọn họ với ánh mắt thờ ơ, và lấy tài liệu (Chi tiết tài sản] trong điều khoản chuyển nhượng tài sản của Đình Hoàng ra cho mọi người: "Này. Nhìn đây."



Trong đoạn này, có một danh sách tất cả các tài sản của tập đoàn Đình Hoàng.

Bao gồm cả số lượng vật liệu xây dựng.

Phải biết rằng, trước đó, Tập đoàn Đình Hoàng đã làm nhiều việc để có thể thắng thầu công ty bất động sản Vạn Lộc.

Họ đã sớm tích trữ tất cả các vật liệu xây dựng mà công ty bất động sản Vạn Lộc yêu cầu, và chờ sử dụng nó như một con át chủ bài trong cuộc họp đấu thầu.

Đáng tiếc là nhà họ Đình đã sụp đổ trước khi cuộc đấu thầu bắt đầu.

Vật liệu xây dựng tích trữ đều để lại, không có gì thay đổi.

Bây giờ, nói đúng thì đều là tài sản của Hạ Niệm Chân.

Với sự hỗ trợ của số liệu này, tất cả mọi người im lặng.

Không khí trong phòng họp vô cùng lạnh lẽo.

Huỳnh Vân đứng lên: "Vì Hạ Niệm Chân đã hoàn thành các điều khoản của thỏa thuận đánh cược, tôi sẽ thay mặt công ty bất động sản Vạn Lộc thực hiện thỏa thuận. Lần đấu thầu này tôi sẽ hợp tác với công ty mà Hạ Niệm Chân phụ trách."

Nghe vậy, Hạ Niệm Chân mặt đỏ bừng hưng phấn, liên tục gật đầu.

Hạ Huy chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại.

Ngồi lại ghế, lẩm bẩm: "Xong rồi ... chuyện này xong rồi."

Trong những ngày qua, để trúng thầu, anh ta đã ký kết hợp tác với nhiều nhà cung cấp.

Số tiền hợp đồng tích lũy liên quan vượt quá ba trăm năm mươi tỷ.

Nếu chiến thắng đấu thầu, sẽ dễ dàng kiếm lại được tiền.

Nhưng bây giờ, có nghĩa là hợp đồng mấy ngày qua của anh ta tương đương với một khế ước trắng.

Thậm chí không thể được bán vật liệu xây dựng.

Mua nhiều vật liệu xây dựng và vật liệu thô như vậy liệu có cái gì để sử dụng?

Muốn vi phạm hợp đồng sao?

Vậy thì, chờ đợi bị kiện tập thể bởi các nhà cung cấp đi.

Những người còn lại của nhà họ Hạ cũng đang hoang mang.

Sắc mặt của đám người tập đoàn Văn Đình càng thêm khó coi.

Tưởng rằng tập đoàn Đình Hoàng đã sụp đổ, và tập đoàn Văn Đình đương nhiên sẽ thắng thầu.

Lê Tiến đã được Văn Đình phát lệnh xuống.

Vì thế, Tập đoàn Văn Đình thậm chí đã có những điều chỉnh trước cho chiến lược phát triển công ty sau này.

Chỉ chờ hợp đồng đấu thầu được ký kết là có thể lập tức bắt tay vào công việc ngay.

Nhưng tình hình hiện tại lại là như thế này, anh ta lo lắng khi trở về nhất định sẽ bị cha vợ nóng nảy lột da, rút gân mất.

Vương Đông Quân lúc này mới đứng dậy duỗi eo, mỉm cười vô hại với Hạ Huy và Lê Tiến và nói: "Hai người, đừng quên ngày mai tại nhà máy thép gặp mặt, đừng có sợ, tôi nhất định sẽ giúp hai người xuất hiện trên các tiêu để của tin tức Hoa Hình."