Ở Rể Bằng Thực Lực

Chương 36




Khi Đình Lân nhìn thấy Dương Kỳ và những người khác xông vào, nét mặt của hắn ta hơi thay đổi.

“Dương Kỳ, sao anh lại tới đây được?”

Mặc dù anh ta trở về nước không lâu nhưng anh ta vẫn nhận ra loại đại ca xã hội đen như Dương Kỳ!

Dương Kỳ hoàn toàn phớt lờ Đình Lân.

Bước thẳng đến trước mặt Vương Đông Quân và cung kính nói.

“Cậu Vương, người của tôi đã chặn mọi lối ra vào của Karaoke. Không có mệnh lệnh, không ai được vào đây cả!”

Vương Đông Quân gật đầu.

“Sai người đưa vợ tôi đến bệnh viện, chăm sóc tốt nhất!”

Dương Kỳ không dám lơ là.

Anh ta vẫy tay, hai cô gái tóc ngắn từ trong đám đông đi ra, đỡ Hạ Niệm Chân trên tay Vương Đông Quân.

Hai người cẩn thận đỡ Hạ Niệm Chân ra khỏi phòng riêng. Lại có thêm vài người đàn em đi theo đưa họ đến bệnh viện!

……

Lúc này, bầu không khí trong phòng riêng rất bất thường.

Đình Lân đã căng thẳng đến mức trán anh ta chảy đầy mồ hôi.

Hắn ta không hiểu tại sao Dương Kỳ, một anh đại khét tiếng ở Hoa Hình, lại rất tôn trọng Dương Tuấn!

Loại khó hiểu này làm cho hắn ta rất khó chịu.

Hắn ta giơ ngón tay chỉ Dương Tuấn tức giận nói.

"Tên vô dụng nhà mày dùng thủ đoạn gì vậy hả? Đừng tưởng gọi được Dương Kỳ đến đây mày có thể làm tao sợ! Trong mắt tao, Vương Đông Quân mày mãi mãi là rác rưởi. Tên tuổi của Dương Kỳ không nhỏ hề nhỏ, nhưng tập đoàn họ Đình hùng mạnh cũng không phải ăn chay.”

Theo như Đình Lân thấy, ngay cả khi Dương Kỳ muốn động đến anh ta, cũng phải cân nhắc chút ít!

Hơn nữa, anh ta không tin rằng Dương Kỳ muốn cạch mặt với Đình gia chỉ vì một Vương Đông Quân!

“Muốn giẫm như thế nào thì giẫm như thế đó ư?”

Vương Đông Quân bước về phía Đình Lân!

Cộp cộp cộp!

Từng bước một, âm thanh rơi vào tai Đình Lân, khiến anh ta cảm thấy hoảng sợ không thể giải thích được.

Nhưng đương nhiên anh ta sẽ không để lộ ra trên mặt, kiên trì quát lớn.

“Vương Đông Quân! Mày đứng lại cho tao đây!”

Anh không quan tâm.

Càng lại gần, trong con ngươi của anh càng thêm lạnh lùng hơn nữa.

Đột ngột! Vương Đông Quân ra tay!

Không có bất kỳ động tác thừa.

Dùng lực rất mạnh! Soàn soạt!

Âm thanh sắc nét!

Đình Lân bị gãy ngón trỏ phải ngay tại chỗ!

“Ôiiiii!”



Đình Lân rướn cổ kêu rên.

Vương Đông Quân buông tay ra. Lại đạp một phát vào bụng dưới của hắn ta. Đình Lân quỳ trên mặt đất.

Cả khuôn mặt méo mó biến dạng vì đau đớn, hai mắt đỏ bừng, hùng hổ chửi.

“Con mẹ mày Vương Đông Quân! Hôm nay tao nhất định phải giết chết mày! Đau…”

Vương Đông Quân hờ hững nhìn anh ta.

“Tôi ở đây!”

Đình Lân tức đến mức muốn nổ tung, quay đầu quát mấy tên vệ sĩ ở phía sau.

"Chúng mầy cái quái gì vậy hả? Sao không rút gân lột da tên phế vật rác rưởi này đi?”

“Chuyện này…”

Các vệ sĩ nhìn nhau, có hơi lưỡng lự.

Bọn họ không sợ Vương Đông Quân, nhưng lại sợ Dương Kỳ và đàn em của gã ở sau lưng Vương Đông Quân ấy!

Không nói đến danh tiếng cực lớn của Dương Kỳ ở thành phố Hoa Hình, mà trên người anh ta vốn có một loại uy áp tự sinh từ trong xương cốt.

Hơn nữa, đối phương còn người đông thế mạnh nữa.

Vốn dĩ có đánh cũng không phải là đối thủ!

Xông lên để tìm cái chết sao?

Thấy đám vệ sĩ do dự, Đình Lân vội vã quay đầu nhìn về phía Dương Kỳ.

"Dương Kỳ, tôi tuyên bố trước, mọi chuyện xảy ra tối nay đều không liên quan đến anh cả. Chỉ cần anh không can thiệp đến, mặc kệ tên vô dụng Vương Đông Quân này đã đưa cho anh lợi ích gì, Đình Lân tôi có thể cho anh nhiều hơn nữa. Cái nào nặng cái nào nhẹ, hy vọng anh có thể phân biệt rõ ràng! "

Vương Đông Quân không lên tiếng.

Trong lòng Đình Lân vui mừng khôn xiết, cho rằng Dương Kỳ đã ngầm đồng ý rồi.

Anh ta hét lên với các vệ sĩ.

“Các người đã thấy chưa, Dương Kỳ đã không ra tay! Các người còn định đấy làm gì nữa hả?”

Lúc này đám vệ sĩ không còn do dự nữa, bọn họ chuẩn bị xông tới xử lý Vương Đông Quân!

Nhưng!

Hoàn toàn không ngờ tới, không đợi bọn họ ra tay, Dường Kỳ đã vẫy tay một cái.

Đám đàn em đen nghịt phía sau hét lên như ong vỡ tổ, lao lên trước!

Hầu hết những vệ sĩ này được thuê bằng tiền.

Họ chủ yếu dùng để giữ thể diện, hù dọa người khác, kinh nghiệm đánh nhau thực tế cũng không có nhiều!

Nhưng đám anh em của Vương Đông Quân thì khác biệt. Mỗi một người bọn họ đều lăn lộn trong xã hội từ khi còn rất trẻ, hàng ngày ‘liếm máu’ mà sống.

Đánh nhau hay gì đó, quả thật là chuyện thường ngày thôi!

Huống chi, đám vệ sĩ đều là tay không tấc sắt, mà đám đàn em của Dương Kỳ không cầm mã tấu thì là gậy gỗ!

Hai bên giao chiến với nhau.

Rắc rắc! Không bao lâu!

Toàn bộ các vệ sĩ đều đã ngã trên mặt đất!

Hoàn toàn bị đánh bại!

Một mớ hỗn độn!



Đình Lân nửa quỳ trên mặt đất, ánh mắt kinh hãi nhìn cảnh này.

Một lúc lâu sau anh ta mới tỉnh táo lại sau cơn khiếp sợ.

Anh ta không thể tin được, chất vấn Dương Kỳ.

“Tên họ Dương kia! Tại sao lại giúp nó? Mày… mày có biết đang chống lại ai không hả?”

Dương Kỳ dùng ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai, không thèm để ý gì mà trả lời.

“Tao không biết mình đang đối nghịch với, chỉ biết có người muốn ra tay với cậu Vương, cho nên tao lao lên cắn tên đó! Rất đơn giản!”

Ánh mắt Đình Lân khẽ giật mình, khóe miệng run rẩy giật giật hai lần.

Ý tứ trong lời nói của Dương Kỳ quá rõ ràng.

Gã coi mình giống như một con chó ở bên cạnh Vương Đông Quân!

Tất nhiên, hắn ta có thể không biết thân phận thực sự của Vương Đông Quân được.

Toàn bộ thành phố Hoa Hình, người muốn làm chó cho Vương Đông Quân, đều phải xếp hàng mấy cây số đó!

“Điều này là không thể nào… điều này là không thể nào…”

Đình Lân lắc đầu lẩm bẩm, anh ta nhìn chằm chằm Vương Đông Quân, uy hiếp.

"Vương Đông Quân! Mặc kệ mày dùng thủ đoạn gì, tao khuyên mày đừng quá tự mãn! Có giỏi thì mày có thể giết tao! Chỉ cần mày không giết được tao, tao nhất định sẽ điên cuồng báo thù mày! Không chỉ mày mà bất cứ người nào liên quan đến mày đều không thoát được đâu! "

Vương Đông Quân hơi nheo mắt lại.

“Ồ! Tôi muốn xem anh định trả thù như thế nào?”

Vẻ mặt Đình Lân hiện lên một tia đắc thắng.

"Ha ha! Sao loại ếch ngồi đáy giếng như mày biết thực lực của Đình gia của tao được? Chỉ cần cha tao biết chuyện này, ông ấy nhất định sẽ huy động mọi tài nguyên, chèn ép mày!”

“Mày có muốn biết tài nguyên hợp tác của Đình gia bọn tao không? Không ngại nói cho mày biết đâu!”

“Công ty xây dựng địa sản lớn nhất của thành phố Đà Nẵng, tập đoàn mậu dịch, công ty vật liệu thép lớn nhất nước! Ngay cả ngân hàng Phương Đông cũng có rất nhiều giao dịch làm ăn với Đình gia!”

“Những nhân vật lớn này, đều là người mà mày và cả Dương Kỳ không có khả năng đắc tội nổi! Mày đã đắc tội với tao thì tương đương với thách thức với Đình gia, tương đương còn thách thức với những nhân vật lớn của công ty địa sản Minh Khuê! Mày sợ chưa hả? "

Vẻ mặt của Vương Đông Quân “đột nhiên” ngạc nhiên rồi gật đầu.

“Tôi sợ chết đi được!”

Đình Lân Còn tưởng rằng đã hù dọa được Vương Đông Quân thật rồi.

Anh ta chịu đựng cơn đau đớn trên ngón tay, nghiến răng nghiến lợi đứng dậy.

Mặt mũi vểnh lên trời, kinh thường nói.

“Vương Đông Quân! Ông đây có thể cho mày một cơ hội chuộc tội. Bây giờ cho người đưa Hạ Niệm Chân quay lại, để cho tao chơi trước mặt mày! Chỉ cần tao vui vẻ, tao có thể tha cho mày không phải chết!”

Ánh mắt Vương Đông Quân cứng lại.

Anh bất ngờ đá một cái, vào chính giữa hai chân Đình Lân.

“Á”

Đình Lân Kẹp chặt hai chân ngã xuống đất.

Đau đớn không dám thở mạnh ra, vẻ mặt xanh tím như gan heo!

Vương Đông Quân cầm một chai bia đổ lên đầu Đình Lân, trêu đùa.

“Cậu Đình! Tôi vẫn cảm thấy chơi kiểu này cậu sẽ càng vui hơn! Đúng không?”