Ở Rể Bằng Thực Lực

Chương 34




Hạ Minh nhíu mày nghi ngờ.

"Đêm hôm cậu ta chạy đến đây làm gì?"

Hạ Bân Úy hừ lạnh.

"Chắc chắn là tên phế vật này nghe nói chuyện của Hà Niệm Chân rồi, cho nên cố tình tới đây tìm bà nội cầu xin cứu con khốn kia chứ gì!"

Bà nội Hạ không kiên nhẫn nói với lái xe.

"Không cần quan tâm đến thằng vong ân bội nghĩa đó, chúng ta đi tiếp đi!"

Tài xế gật đầu, nhấn còi ý bảo Vương Đông Quân tránh sang một bên.

Nhưng Vương Đông Quân vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt khóa chặt ô tô.

Nâng tay lên chỉ về phía bọn họ, trầm giọng nói.

"Mấy người cút xuống xe cho tôi!"

Bà nội Hạ nghe thấy sửng sốt!

Đứa con ở rể vô dụng nhất của nhà mình lại dám bảo bọn họ cút xuống xe?

Mẹ nó cậu ta ăn gan hùm mật gấu rồi à? Không cần mạng nữa đúng không?

Hạ Bân Úy hạ kính cửa xe xuống, mắng Vương Đông Quân.

"Con bà mẹ mày, nói chuyện với ai đấy? Mau cút. Tối nay tao còn có chuyện khác, không rảnh xử lý mày đâu!"

Vương Đông Quân nhắm mắt làm ngơ, lập tức đi về phía anh ta, một phát túm lấy cổ Hạ Bân Úy, lạnh giọng nói.

"Hà Niệm Chân ở đâu?"

Hạ Bân Úy vốn đã ôm một bụng lửa giận, bị Vương Đông Quân túm cổ thì không nhịn được nữa.

"Con mẹ nó! Nếu không phải vì mày thì tối nay ông cũng không phải chịu thiệt trong tay Đình Lân! Không gây phiền phức cho mày thì thôi đi, còn dám túm cổ áo tao? Mau buông tay ra! Có tin..."

Bốp!

Còn chưa nói xong anh ta đã bị Vương Đông Quân tát cho một cái thật mạnh.

Ánh mắt lạnh lẽo u ám của Vương Đông Quân nhìn anh ta chằm chằm.

"Tôi đang hỏi anh! Trả lời!"

Hạ Bân Úy tức giận đến mức quát lên.

"Tao giết mày..."

Bốp!

Lại thêm một cái tát nữa!

"Trả lời! Nhanh!"

Hạ Bân Úy run lên, anh ta muốn giãy ra!

Nhưng thân thể vừa bị Đình Lân giày vò hành hạ, sức lực không lớn như Vương Đông Quân.

Căn bản không giãy ra được.

Chỉ có thể dùng vẻ mặt cầu xin quay vào trong xe nói.

"Bà nội! Cha! Hai người nhìn Vương Đông Quân kìa? Lam chủ cho con…"

Bà nội Hạ xanh mặt.

"Hôm nay, tôi phải dẹp sạch rác rưởi cho Hạ gia! Quốc Hưng, đỡ mẹ xuống xe!"



Hạ Minh đỡ bà nội Hạ xuống xe.

Bà nội Hạ run rẩy đi xuống, trầm giọng ra lệnh với Vương Đông Quân.

"Buông Bân Úy ra!"

Vương Đông Quân dùng ánh mắt căm giận nhìn bà nội Hạ, giọng nói đã trở nên run rẩy.

"Hà Niệm Chân đang ở đâu? Trả lời tôi!"

Người quen Vương Đông Quân đều biết, khi anh nói chuyện bằng giọng điệu này thì phẫn nộ đã tới cực hạn rồi.

Sau khi Triệu Sương gọi điện thoại cho Vương Đông Quân nói Hà Niệm Chân xảy ra chuyện, anh lập tức chạy tới công ty con trước.

Từ phía Triệu Sương, anh biết được Hà Niệm Chân và bà nội Hạ cãi nhau một trận, cô bị bà nội Hạ đưa đi, nói gì mà đi gặp mặt Đình Lân.

Vương Đông Quân liền liên tưởng ngay tới xung đột giữa Đình Lân và Hạ Bân Úy.

Chắc chắn là có liên quan tới chuyện này.

Vì không biết rốt cuộc Hà Niệm Chân bị đưa đi đâu, cho nên anh đến Hạ gia để tìm người hỏi manh mối, vừa khéo gặp được ba người này quay về.

Tất nhiên lửa giận trong lòng không áp chế được nữa!

Bà nội Hạ mắng.

"Vương Đông Quân, anh có biết mình đang nói chuyện với ai không? Tôi là người đứng đầu Hạ gia, giờ tôi lấy danh nghĩa của Hạ gia ra lệnh cho anh, mau quỳ xuống xin lỗi cho tôi!"

"Ha!"

Vương Đông Quân lạnh giọng cười nhạo, cả người toát ra hơi lạnh.

"Hạ gia có là cái thá gì? Bà là cái thá gì? Thứ chó má già mà không có tôn nghiêm! Vương Đông Quân tôi làm người đàng hoàng, dựa vào đâu phải quỳ xuống cho bà?"

"Mày… mày..."

Bà nội Hạ tức giận đến nỗi thở hồng hộc.

Nhiều năm qua, ở Hạ gia chưa bao giờ có một đứa con đứa cháu nào dám mắng bà ta.

Đây là vô cùng bất kính! Không thể tha thứ!

"Vương Đông Quân! Tao đánh chết anh cái đồ vong ân bội nghĩa này!"

Bà nội Hạ cũng không để ý hình tượng cao thượng của mình, vung gậy lên đánh xuống người Vương Đông Quân.

Bụp!

Gậy thứ nhất đánh vào vai Vương Đông Quân.

Vương Đông Quân vẫn không nhúc nhích.

"Thằng ranh khốn kiếp này, để tao xem thử mày chịu được mấy cái."

Ngay khi bà ta muốn đánh cái thứ hai!

Vương Đông Quân bắt lấy cây gậy, ra sức kéo một cái giành lấy!

Bà nội Hạ lảo đảo, ngã về phía trước, quỳ thành tư thế úp sấp xuống đất.

"Ai yo! Thắt lưng của tôi, đau chết tôi rồi!"

Bà nội Hạ đau đến nỗi nhe răng trợn mắt.

Vì tuổi đã già, hơn nữa dáng người hơi mập mạp, bà ta quỳ dưới đất muốn dậy nhưng không đứng dậy được.

Hạ Minh bị hành động của Vương Đông Quân làm cho kinh ngạc ngây người, mấy phút sau mới phản ứng lại được.



Vội vàng đi lên đỡ bà nội Hạ.

"Mẹ! Mẹ không sao chứ? Không bị thương đâu chứ?"

Nói xong lại trừng mắt quát lên với Vương Đông Quân.

"Vương Đông Quân! Có phải cậu điên rồi không? Ngay cả mẹ tôi mà cậu cũng dám đánh? Thật sự cho rằng trở thành đội trưởng đội bảo vệ chó má gì đó của công ty Minh Khuê rồi là đủ lông đủ cánh rồi, tưởng Hạ gia chúng tôi không làm gì được cậu nữa đúng không?"

bà nội Hạ cũng dùng ánh mắt âm độc nhìn Vương Đông Quân chằm chằm, đã bị chọc tức đến nỗi không nói nên lời!

"Kẻ điên là mấy người đấy! Một đám súc sinh chỉ biết hành hạ người nhà, vì Hạ Bân Úy mà bán đứng cả Niệm Chân. Mấy người đụng tới giới hạn của tôi rồi, tôi rất không vui!"

Vương Đông Quân lạnh lùng mở miệng.

Hai tay cầm hai đầu cây gậy, dùng sức nâng chân lên bẻ một cái.

Rắc!

Cây gậy lập tức gãy làm đôi!

Bà nội Hạ trợn mắt, suýt chút nữa không thở nổi.

Cây gậy này đi theo bà ta hơn hai mươi năm, tượng trưng cho quyền lực của bà ta ở Hạ gia, cũng là cây gậy chống cho việc đi lại của bà ta.

Là thứ đồ quý báu nhất của bà ta.

Vậy mà lại bị Vương Đông Quân bẻ gãy tại chỗ.

Vương Đông Quân tiện tay vứt một khúc của cây gậy đi, không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc như ăn phải phân của bà nội Hạ và Hạ Minh, quay đầu nhìn chằm chằm Hạ Bân Úy.

"Hỏi cậu một lần nữa, Niêm Chân đang ở đâu?"

Bị con ngươi màu đen của Vương Đông Quân nhìn chằm chằm, Hạ Bân Úy cảm nhận được sự khủng hoảng từ trong tim phát ra.

Nhưng anh ta vẫn cứng đầu mạnh miệng.

"Ông đây không nói cho mày biết đấy, mày làm gì được tao nào?"

"Vậy sao?"

Vương Đông Quân hừ lạnh một tiếng, đập đoạn còn lại cây gậy trên tay lên, nện xuống đầu Hạ Bân Úy!

"A!"

Hạ Bân Úy kêu la thảm thiết. Đầu anh ta bị đập thủng một lỗ, máu từ miệng vết thương tuôn ra ào ào.

"Hỏi mày một lần cuối! Niệm Chân đang ở đâu!?"

Chất vấn không hề có tình cảm!

Đối với Hạ Bân Úy mà nói, giống như phán quyết của ác quỷ vậy.

"Mày... mày… Mày không phải người..."

Hạ Bân Úy đã bị dọa đến tái nhợt cả mặt, quần cũng ướt sũng một mảng.

Vương Đông Quân không muốn nghe những lời vô nghĩa.

Ngay lúc anh giơ nửa cây gậy lên, chuẩn bị đánh tiếp thì cuối cùng Hạ Bân Úy cũng không chống đỡ nổi sự uy hiếp này, vội vã cầu xin.

"Ở... ở nhà hàng Liêm Thông! Anh mau tới đó đi! Tên khốn Đình Lân đó muốn quấy rối chị ta! Cầu xin anh tha cho tôi..."

"Hèn nhát!"

Vương Đông Quân ném nửa cây gậy xuống đất, quay đầu, ánh mắt không có cảm tình gì nhìn ba người bọn họ.

"Nếu đêm nay Niệm Chân phải chịu một chút tổn thương, tôi có thể bảo đảm, Hạ gia sẽ bị xóa sổ khỏi Hoa Hình hoàn toàn! Tôi nói được là làm được!"

Bỏ lại những lời này, Vương Đông Quân lái xe biến mất trong màn đêm...