Ở Rể Bằng Thực Lực

Chương 121




Một khu phố nào đó ở Hoa Hình, nhà Như Hiền.

Như Hiền lục trong tủ lấy ra một bộ đồ ngủ có cỡ lớn nhất ném cho Vương Đông Quân cả người đã ướt đẫm, nói: “Mau cởϊ qυầи áo ướt trên người ra, tắm qua nước nóng đi rồi thay bộ quần áo ngủ này vào, đừng để bị cảm lạnh.”

“Được rồi.”

Vương Đông Quân có phần thờ ơ đáp lại, cầm bộ đồ ngủ bước vào phòng tắm.

Cởi bỏ bộ quần áo ướt sũng trên người, mở van vòi hoa sen xả nước nóng xuống.

Rào rào.

Nước nóng dội lên người, cơ thể đang lạnh lẽo rốt cuộc cũng hơi ấm lên.

Sở dĩ anh tình cờ gặp được Như Hiền trên phố là vì hôm nay cô ấy đi làm giấy tờ liên quan của cửa hàng thú cưng, về muộn một chút đúng lúc gặp được anh.

Cô ấy hỏi Vương Đông Quân tại sao lại như thế này.

Vương Đông Quân biết Như Hiền kỹ tính, không nói dối được.
Vì vậy, anh miêu tả ngắn gọn những gì đã xảy ra.

Tất nhiên, thông tin quan trọng về thân phận thật sự của anh thì không nói ra.

Khi biết được những gì đã xảy ra với Vương Đông Quân, cô ấy đã rất tức giận.

Sau đó lập tức đưa anh về nhà.

Về phần Vương Đông Quân thật sự cũng không còn chỗ nào để đi, cho nên anh cùng đi với cô ấy.

“Haizz. Cũng không biết Niệm Chân hiện tại ở nhà như thế nào.”

Vương Đông Quân lẩm bẩm, trong lòng tràn đầy chua xót.

Cuộc hôn nhân duy trì gần ba năm sắp kết thúc sao?

Chẳng bao lâu sau anh đã tắm xong.

Vương Đông Quân mặc bộ đồ ngủ của Như Hiền.

Bộ quần áo ngủ này có phong cách trung tính, khi mặc lên người cũng không có cảm giác khó chịu.

Nhưng mà cỡ hơi nhỏ.

Cạch.

Mở cửa bước ra khỏi phòng tắm.

Vương Đông Quân nhìn thấy trên bàn ăn trong phòng khách Như Hiền đã nấu hai tô mì.
Như Hiền cười nói: “Hì hì. Trong tủ lạnh không có gì khác để ăn, tôi thuận tiện làm cái này, cậu đừng có chê.”

“Tôi ăn gì cũng được.”

Vương Đông Quân ngồi đối diện với Như Hiền, cầm đũa lên ăn mì.

Chưa kể, nó có vị rất ngon.

Nhìn thấy Vương Đông Quân đang ngấu nghiến ăn.

Như Hiền cảm thấy trong lòng có chút vui mừng, một tay chống cằm hỏi: “Buổi trưa hôm nay gửi cho cậu mấy bức ảnh, có thấy thích thú không? “

“Hả?”

Vương Đông Quân sửng sốt.

Như Hiền giả vờ tức giận nói: “Có người nào đó sung sướиɠ xong còn giả bộ không biết, đúng là không thú vị.”

Vương Đông Quân lúc này mới nhớ ra lúc trưa đang nói chuyện phiếm với Như Hiền, cô ấy gửi cho mình mấy tấm ảnh tự chụp riêng tư để trêu chọc anh, suýt chút nữa còn bị bị Lê Vy nhìn thấy.

Anh bỗng chảy mồ hôi lạnh.
Vương Đông Quân bất đắc dĩ trả lời: “Về sau đừng gửi cho tôi loại ảnh này nữa, bị người khác biết là không tốt.”

Như Hiền thờ ơ nói: “Có vấn đề gì chứ? Cậu không nói người khác cũng không biết. Hừ. Chẳng lẽ là cậu không hài lòng ảnh của tôi sao? Yên tâm, vài ngày nữa tôi sẽ chụp vài bức ảnh cỡ lớn, đảm bảo sẽ cho cậu sau khi xem sẽ ngủ không yên.”

“Khụ khụ.”

Vương Đông Quân ho sặc sụa trước những lời này.

Vội vàng xua tay nói: “Dừng lại. Dừng lại. Tha cho tôi đi, tôi sợ là cục an ninh mạng sẽ phát hiện ra nếu cứ làm như vậy, nói là giao dịch khiêu da^ʍ, nếu bị phát hiện ra thì không hay.”

Như Hiền bĩu môi: “Dừng. Ai giao dịch khiêu da^ʍ với cậu? Không biết xấu hổ.”

Nói là như vậy, nhưng bàn chân xinh đẹp dưới bàn rung rung.

Có vẻ là đang rất vui.

Thấy tâm trạng Vương Đông Quân tốt lên một chút, Như Hiền ngập ngừng hỏi: “Cậu thật sự định ly hôn sao?”

“Ly hôn hay không cũng cũng không phải do tôi quyết định được, luật hôn nhân hiện tại không quy định là một bên không đồng ý thì sẽ không thể ly hôn.” Vương Đông Quân thở dài.

Như Hiền khó chịu khịt mũi: “Nhà vợ cậu thật đúng là kỳ quái. Bố vợ hèn nhát, mẹ vợ thì cay nghiệt, em rể bất tài, cô vợ lại khó hiểu, chậc chậc. Nếu mà tôi thì sẽ ly hôn luôn, dù sao với điều kiện của cậu thì tìm một người thật tốt cũng không phải việc gì khó.”

Vương Đông Quân nói một cách sâu xa: “Có thể không khó để tìm một người tốt hơn, nhưng rất khó để tìm một người phù hợp với mình nhất, mà Niệm Chân, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi đã cảm thấy thân thiết không thể giải thích được. Cái này người khác không thể thay thế được.”

Nghe vậy, Như Hiền bĩu môi có chút không vui.

Thật ra, cô ấy rất muốn hỏi Vương Đông Quân, lần đầu tiên anh nhìn thấy cô ấy có cảm giác thân thiết này không?

Cốc cốc cốc.

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị gõ mạnh.

“Ai đấy?”

Như Hiền phàn nàn nói nhỏ: “Đã muộn như vậy, còn gõ cửa thật mạnh.”

Vương Đông Quân trong lòng đột nhiên run lên.

Anh tự hỏi có phải là Hạ Niệm Chân tới cửa không.

Tuy rằng khả năng này rất nhỏ, nhưng nếu thật sự bị cô bắt gặp anh đang cùng ăn mì ở nhà Như Hiền, sợ là có hai cái mồm cũng không thể giải thích được.

Nhưng ngay lập tức ngoài cửa là giọng của một người đàn ông: “Như Hiền, là tôi đây. Mau mở cửa.”

Sắc mặt Như Hiền đột nhiên thay đổi.

Cô ấy vừa rồi tâm trạng đang rất tốt, đột nhiên sắc mặt tệ đi hét lên: “Không mở cửa. Cút khỏi đây đi.”

Cốc cốc cốc.

Lại có một giọng phụ nữ trung niên khác vang lên ngoài cửa: “Như Hiền. Cháu nói gì vậy? Mở cửa cho chúng tôi vào đi, đứng ở ngoài lạnh quá.”

“Các người chết cóng đi mới tốt. Bây giờ cút đi ngay lập tức, nếu không tôi gọi cảnh sát.”

Như Hiền tức giận hét lên.

Cốc cốc cốc.

Hai người bên ngoài vẫn không ngừng gõ cửa.

Đặc biệt là người đàn ông đó, vẫn hét lớn.

Vương Đông Quân hiếm khi thấy Như Hiền biểu lộ cảm xúc như vậy, hỏi: “Hai người ở ngoài cửa là ai?”

“Bọn họ…”

Như Hiền vẻ mặt buồn bực, thở dài: “Bọn họ là chú hai và thím hai của tôi.”

“Nếu đó là chú hai và thím hai của cậu, tại sao…”

Vương Đông Quân chưa kịp nói xong, Như Hiền đã ngắt lời anh, nói: “Bọn họ không xứng làm chú hai và thím hai của tôi, bọn họ là cặn bã trong xã hội này.”

Nghe Như Hiền nói như vậy, Vương Đông Quân biết trong đó nhất định phải có chuyện gì đó.

Vì vậy, anh im lặng và nghe cô ấy nói tiếp.

Ông bà Như Hiền có hai người con trai, một là bố của Như Hiền và chú hai của cô ấy là Như Minh.

Cha cô ấy có tính cách thật thà chất phác, còn chú hai Như Minh thì lười biếng và thủ đoạn.

Ông nội và bà nội đều nghiêng về Như Minh, có cái gì tốt đều để lại cho ông ta.

Không chỉ vậy, ngay cả bố của Như Hiền hàng năm chạy đường dài vận chuyển hàng hóa, vất vả kiếm tiền đều phải trợ cấp cho Như Minh sử dụng.

Thậm chí, Như Minh mua nhà, cưới vợ đều là tiền của bố Như Hiền.

Cũng đã trả giá nhiều như vậy, nhưng nhà bọn họ cũng không nhận được cái gì tốt của Như Minh, ông ta cho rằng những điều này theo lý thường là phải làm.

Năm ấy Như Hiền đang học trung học, ông bà nội của cô ấy lần lượt chết vì bệnh.

Toàn bộ chi phí chữa bệnh, bao gồm cả chi phí tang lễ sau đó đều do bố cô chi trả.

Nhưng ông bà nội gia sản để lại một chút cũng không nhận được, đều bị gia đình Như Minh lấy hết không còn lại cái gì.

Vì chuyện này mà cha và mẹ cô cãi nhau liên tục, cuối cùng ly hôn.

Căn nhà được để lại cho mẹ cô.

Như Hiền và bố cô ấy đã chuyển đi nơi khác.

Nhưng người tốt không được báo đáp.

Năm đó sau khi tốt nghiệp đại học, bố của Như Hiền qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi.

Từ lúc bố qua đời đến khi chôn cất, nhà chú hai đừng nói là có mặt mà cũng không thèm gọi điện thoại.

Sau đó, Như Hiền trở về Hoa Hình sống với mẹ của mình với tiền bồi thường.

Nhưng không lâu sau, người chú thứ hai và gia đình ông ta cứ ba ngày lại đến một lần.

Lại không phải đến thăm cháu gái và chị dâu.

Mà là, ông ta muốn lấy tiền bồi thường sau khi bố Như Hiền qua đời và ngôi nhà của mẹ con cô ấy đang sống.