Ở Rể Bằng Thực Lực

Chương 119




Ngẩng đầu liếc nhìn lên lầu.

Vương Đông Quân mơ hồ có linh cảm không tốt lắm.

Trưa hôm nay ở khách sạn Hồng Ánh đã làm cho Hạ Khải chịu thiệt thòi lớn như vậy.

Với sự hiểu biết của anh về Hạ Khải, cậu ta sẽ không bao giờ chịu để yên.

Không chừng lại làm cái gì đó điên rồ.

Nhưng cho dù xảy ra vấn đề gì thì sẽ vẫn có cách giải quyết.

Vì Vương Đông Quân đã lựa chọn là sẽ cho Hạ Khải một bài học rồi, nên không có gì phải ngại.

Anh lên tầng, đi đến trước cửa nhà, mở cửa.

Vừa mở cửa, Vương Đông Quân lập tức cảm thấy trong phòng khách bao trùm một bầu không khí đè nén.

Trên chiếc ghế sô pha, Hạ Khải nằm trên đó, rêи ɾỉ.

Bên cạnh ghế sô pha là vợ chồng Hạ Đường đang sốt ruột.

Đặc biệt là Trần Đạm Nhã vừa bôi thuốc cho Hạ Khải vừa rơi nước mắt.
Đứng phía sau vợ chồng họ, Hạ Niệm Chân tay chân luống cuống không biết nên làm gì.

Nhìn thấy Vương Đông Quân đi vào, Trần Đạm Nhã không chút nghĩ ngợi lập tức cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn uống nước ném về phía anh.

Vương Đông Quân nghiêng người sang một bên, điều khiển từ xa đập vào cánh cửa.

Bốp.

Pin ở bên trong bắn ra ngoài.

Trần Đạm Nhã giận dữ quát mắng Vương Đông Quân: “Đồ sao chổi. Sao mày không chết quách đi cho xong mà vẫn còn mặt mũi quay về đây.”

Vẻ mặt Vương Đông Quân thản nhiên và không lên tiếng.

Điều này càng khiến Trần Đạm Nhã khó chịu hơn.

Bà ta gân cổ chửi rủa: “Được lắm Vương Đông Quân. Dạo này càng ngày mày càng quá đáng, nhà tao cho mày ăn cho mày uống, bây giờ mày báo đáp như này sao? Vậy mà mày để cho Hạ Khải bị đánh như thế này? Sao mày không đi chết đi?”
Vừa nói dứt lời, Hạ Khải lập tức rêи ɾỉ hai tiếng.

Giống như là để cho mọi người biết được là cậu ta đang rất đau đớn.

Lúc này, đôi mắt to tròn của Hạ Niệm Chân nhìn Vương Đông Quân.

Giọng điệu lạnh lùng hỏi: “Tôi mới từ công ty về, vẫn chưa biết được toàn bộ câu chuyện. Anh có thể nói cho tôi biết tại sao anh lại đối xử với Hạ Khải như vậy không?”

“Anh…”

Vương Đông Quân định trả lời.

Hạ Khải mở miệng cắt ngang lời của Vương Đông Quân, nói với Hạ Niệm Chân: “Chị. Chị nghe em nói. Chuyện là như thế này…”

Cậu ta nhìn chằm chằm vào Vương Đông Quân với ánh mắt thù hằn và tiếp tục nói: “Hôm nay em đã nghe chị dặn bảo đi tham gia lễ mừng khai trương công ty của Trần Minh đấy thôi. Mọi thứ diễn ra suôn sẻ cho đến bữa tiệc vào buổi trưa, nhưng trong bữa tiệc em đã gặp thằng người hầu họ Vương này. Chị đoán xem anh ta đã làm gì? Vậy mà lại dám trà trộn vào khách sạn Hồng Ánh để ăn chực cơm, nhưng lại bị nhân viên tiếp khách của khách sạn đuổi ra ngoài. Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của anh ta, em biết phải làm sao đây? Em tốt bụng dẫn anh ta đi theo vào, nghĩ sau khi ăn chực một bữa cơm xong thì anh ta đi về, cũng không phải chuyện gì lớn. Nhưng em không ngờ, anh ta dù đi đến đâu cũng đều gây rắc rối, anh ta cho rằng bàn ăn đấy không đủ đẳng cấp, muốn thế nào cũng phải ngồi ở một bàn VIP, mà cũng không nghĩ lại, những người ở bàn VIP đều là những nhân vật lớn của thành phố Hoa Hình, anh ta có xứng đáng để ngồi cùng không? Không những vậy, Tạ Liên, cháu gái của Tạ Hải, đã đứng lên phản đối anh ta ngồi tại bàn vip. Vậy mà Vương Đông Quân có vẻ không vui, còn nói rằng anh ta là chồng của chủ tịch tập đoàn Green Light, anh ta ở Hoa Hình oai phong như thế nào, nằng nặc đòi ngồi ở bàn VIP. Không những thế, còn mắng mỏ Tạ Liên, nói cô ấy sống không đứng đáng làʍ t̠ìиɦ nhân của người ta. Điều này đã khiến anh trai của cô ấy Tạ Cảnh Văn, cậu chủ nhà họ Tạ tức giận, mang theo người tới đánh anh ta. Mặc dù em rất ghét người hầu này, nhưng dù thế nào thì em cũng phải bảo vệ thể diện của gia đình chúng ta, vì vậy em đã lên tiếng tranh cãi với họ, cuối cùng xảy ra xung đột. Điều làm em buồn nhất là anh ta đã thực sự bỏ chạy vào thời điểm quan trọng và để cho em một mình đánh với mấy chục người, hu hu hu.”
Hạ Khải nói xong, sụt sịt lau nước mắt

Trần Đạm Nhã tức giận nói với Hạ Niệm Chân: “Nghe kỹ chưa. Nghe kỹ chưa. Con sói mắt trắng này có phải là người nữa hay không? Đây là người mà con cưới làm chồng đấy. Chẳng lẽ con mặc kệ không làm gì sao?”

Hạ Niệm Chân cắn chặt hàm răng.

Mặc dù Hạ Khải nói có sách mách có chứng.

Nhưng sau ba năm ở chung, cô vẫn tự thấy mình hiểu rõ Vương Đông Quân.

Anh không phải là người thích gây chuyện.

Vì vậy, thay vì trực tiếp tỏ thái độ trách mắng, mà cô đã hỏi Vương Đông Quân: “Những gì Hạ Khải nói có phải là sự thật không?”

Ánh mắt Vương Đông Quân bình thản trả lời: “Nói bậy nói bạ.”

Hạ Niệm Chân quay đầu lại nói với Trần Đạm Nhã: “Mẹ. Con nghĩ chuyện này nên bàn bạc kỹ hơn, không thể chỉ nói tất cả đều là lỗi của Vương Đông Quân.”

Trần Đạm Nhã nghe vậy liền nổi khùng, chắp tay vào eo quát to: “Được lắm Hạ Niệm Chân, cô không có mắt để nhìn à? Nhìn xem em trai cô bị đánh như thế nào? Vậy mà lại còn bênh người ngoài, nói giúp con sói mắt trắng kia? Biết trước cô là một người phụ nữ không có lương tâm, ngay từ đầu tôi đã không nên sinh ra cô, cứ đến bệnh viện tống khứ cô đi cho rồi.”

Mắt Hạ Niệm Chân đỏ hoe tranh luận: “Mẹ. Mẹ đừng vô lý như vậy được không? Hạ Khải bị đánh, con là chị gái cũng rất đau lòng chứ. Nhưng chuyện gì cũng phải ra chuyện đấy, cho đến khi rõ ràng tất cả mọi chuyện, không thể đẩy tất cả trách nhiệm cho Vương Đông Quân được.”

Trần Đạm Nhã không quan tâm nói: “Sự thật là con sói mắt trắng đã làm sai. Một trăm phần trăm đều là lỗi của nó. Làm hại con trai bé bỏng tốt bụng lại khiêm tốn của tôi bị ức hϊếp.”

Hạ Khải cũng lên tiếng: “Chị ơi. Mọi lời em vừa nói đều là sự thật. Nếu có dối trá, thì em ra ngoài sẽ bị xe…”

Trước khi cậu ta nói xong, Trần Đạm Nhã đã che miệng cậu ta lại.

Vừa khóc vừa lau nước mắt: “Con trai. Đừng nói như vậy với chính mình, nếu có người đi ra ngoài bị xe tông chết, chính là con sói mắt trắng tàn nhẫn, hung ác vong ân bội nghĩa đó.”

“Mẹ. Mẹ có thể bình tĩnh được không? Mẹ không thể ngồi xuống từ từ nói chuyện được sao?” Hạ Niệm Chân tiếp tục khuyên nhủ.

“Không thể.”

Trần Đạm Nhã ngoan cố nói: “Hạ Niệm Chân. Hôm nay tôi chỉ cho cô hai lựa chọn. Thứ nhất: Đừng nói giúp con sói mắt trắng này nữa, ngày mai đi đến cục nội vụ để ly hôn với anh ta và cho anh ta cút ra khỏi nhà. Thứ hai: Cô phải ra khỏi nhà với anh ta, từ hôm nay chúng ta cắt đứt quan hệ mẹ con. Gia đình này sẽ không có loại con như cô nữa.”

Hạ Niệm Chân nghẹn ngào khuyên nhủ: “Mẹ. Mẹ có thể bớt giận được không, đừng có ép con nữa?”

“Tôi mặc kệ, hôm nay cô phải lựa chọn, nếu cô không lựa chọn, tôi… tôi sẽ nhảy ra ngoài cửa sổ. Đến khi tôi chết, cũng là bị con gái dồn ép mà chết.”

Trần Đạm Nhã chuẩn bị chạy về phía cửa sổ.

Hạ Đường ôm eo Trần Đạm Nhã, cố gắng kéo bà ta lại.

Đồng thời hoảng sợ hét to với Hạ Niệm Chân: “Ngay bây giờ. Mau chọn đi, con thật sự muốn nhìn mẹ con nhảy lầu sao?”

Phải nói thật, một chiêu này thật sự rất hiệu quả.

Hạ Niệm Chân rốt cuộc không chịu nổi áp lực, cô nắm chặt tóc hét lớn: “Đủ rồi. Con sẽ lựa chọn. Đừng dồn ép con nữa.”

Trần Đạm Nhã ngay lập tức ngừng lao về phía cửa sổ.

Bà ta lạnh lùng nói: “Vậy mau lựa chọn đi.”

Hạ Niệm Chân nức nở, đầu tiên là liếc nhìn vợ chồng Hạ Đường và Hạ Khải, sau đó quay lại nhìn Vương Đông Quân.

Trái tim nhói đau.

Sau vài giây im lặng, cô đau lòng mở miệng nói với Vương Đông Quân: “Xin lỗi, chúng ta… ly hôn đi.”