Ở Rể Bằng Thực Lực

Chương 117




Nếu vẻ mặt của Hạ Điệp được gọi là ngu ngơ thì Hạ Khải lại càng không hiểu nổi: “Tại sao chị ta lại được vả miệng tôi? Tôi muốn đổi sang một người khác.”

Vương Đông Quân bất đắc dĩ nhún vai nói: “Vì tôi chỉ biết mỗi mình cậu và cô ta ở bàn tiệc số hai thôi, người quen ra tay thì tôi yên tâm hơn.”

Nghe thế, Hạ Điệp khó chịu nhếch môi, bà đây không có quen biết gì anh đâu.

Có điều nghĩ đi nghĩ lại thì cũng lâu rồi không được đánh Hạ Khải, thấy hơi ngứa tay. Vả lại, cơ hội được tát cậu trước mặt mọi người như hôm nay cũng rất hiếm có. Lát nữa về nhà cô ta thêm mắm dặm muối kể lại cho bà nội nghe thì chắc chắn bà sẽ vui lắm.

Hơn nữa, cô ta tin rằng khi chuyện này đến tai Hạ Niệm Chân thì chắc chắn cô sẽ khó chịu với Vương Đông Quân.

Chỉ cần hai vợ chồng họ cãi nhau thì cô ta vất vả tát vài cái, hơi đau tay tí nhưng cũng chẳng xá gì.
Vì thế, Hạ Điệp nhanh chóng gật đầu đồng ý ngay không do dự: “Được thôi.”

Sau đó cô ta thoải mái sải bước tới chỗ Hạ Khải, xoay xoay cô tay với thái độ cực kỳ kiêu ngạo.

Điều đó khiến Hạ Khải giật thót tim.

Bản thân cậu có nỗi ám ảnh với Hạ Điệp, cậu biết cô ta sẽ dùng bao nhiêu lực cho một cái tát và nếu bị tát hết một trăm cái thì đầu cậu sẽ sưng thành đầu heo mất.

Nghĩ thế, Hạ Khải lập tức hốt hoảng giơ tay lên nói: “Tôi… Tôi cảm thấy làm thế không công bằng.”

Vương Đông Quân híp mắt lại: “Tại sao không công bằng?”

Hạ Khải nuốt nước bọt trả lời: “Rõ ràng lúc nãy Hạ Điệp cũng lên tiếng sỉ nhục anh nhưng tại sao chỉ đánh mỗi mình tôi còn chị ta thì không, đã thế chị ta còn được ra tay? Chị ta cũng phải chịu chung chứ.”

Nghe thế, mặt Hạ Điệp bỗng tối sầm đi, hét lên: “Hạ Khải. Cậu không nói đâu có ai bảo là cậu câm.”
Hiếm khi thấy Hạ Khải cứng miệng với Hạ Điệp được một lần: “Tôi chỉ đang nói sự thật thôi.”

Bấy giờ, Vương Đông Quân gật đầu nói: "Cậu nói cũng có lý đấy, đúng là tôi đã xử lý việc này không được công bằng. Nếu đã thế thì hai người thay phiên tát nhau cho đều đi, mỗi người một trăm cái nhé. Điều kiện thì vẫn thế, nặng hay nhẹ gì thì tùy hao người.

“Cái gì?” Hạ Điệp lập tức sững sờ đứng đó như trời trồng. Rõ ràng cô ta đứng ra để tát Hạ Khải một trăm cái mà, sao dưng không lại thành hai người họ tát nhau rồi?

Cô ta chưa kịp đặt câu hỏi thì ánh mắt khát máu như loài thú hoang của Trần Minh đã nhìn sang khiến Hạ Điệp sỡ tới nỗi ngậm chặt miệng lại, ngoan ngoãn chấp nhận tất cả.

Hạ Điệp đi thẳng tới chỗ Hạ Khải, hai người nhìn nhau với khoảng cách chỉ chừng ba mươi centimet.
Xét về tuổi tác thì Hạ Điệp lớn hơn Hạ Khải một tuổi, có thể nói gọi là chị em họ với nhau. Không ngờ hôm nay hai người lại dùng cái này để đối mặt nhau. Và mẹ nó tất cả là tại Vương Đông Quân.

Đó là suy nghĩ cũng hiện lên trong đầu cả hai người. Tất nhiên, dù trong lòng có căm tức cách mấy cũng chẳng ích gì vì một khi hai nhân vật đáng sợ là Tạ Văn và Trần Minh cứ đứng đây nhìn chằm chằm thì chắc chắn họ không có bất kì cơ hội phản kháng nào cả.

Hạ Khải thích chơi trò khôn lỏi đảo mắt láo liên, nói khẽ với Hạ Điệp: “Lát nữa chúng ta tát nhau nhẹ nhẹ thôi để đám người kia không có cơ hội mỉa mai. Đằng nào mạnh hay yếu gì cũng do chúng ta quyết định mà.”

Hai mắt Hạ Điệp sáng rỡ lên, cô ta nghĩ thằng công tử bột được nhà kia cưng như cưng trứng kia cũng có tí đầu óc.

Vì thế, cô ta gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Vương Đông Quân lên tiếng: “Bắt đầu được rồi đấy.”

Hạ Khải và Hạ Điệp cùng giơ tay lên tát vào mặt nhau.

Nói là tát nhau nhưng chẳng khác gì xòe bàn tay năm ngón ra lướt nhẹ cái rồi thôi, chẳng có tí lực nào.

Hai mươi cái liên tục giống y hệt nhau.

Điều đó khiến một đám người đang ngồi hóng hớt xung quanh cảm thấy cực kì thất vọng, tức tối mở miệng.

“Uầy. Cái này mà là tát nhau ấy hả? Còn không vui bằng đám chó nhà tôi đánh lộn nữa là.”

“Hai người cho chúng tôi xin chút sức mạnh được không? Sáng sớm nay chưa có hạt cơm nào vào bụng hay sao ấy?”

“Anh Trần Minh, hay là anh bảo đàn em của anh ra đây giải quyết hai người này luôn đi. Chán sắp xỉu tới nơi rồi lại còn tốn thời gian ấy.”

“…”

Trần Minh làm lơ hết tất cả những lời bàn tán xung quanh vì suy cho cùng đây cũng là hình phạt chính miệng Vương Đông Quân đã nói ra, anh ta không thể bác bỏ những lời anh nói được.

Thấy Trần Minh không thèm đếm xỉa tới, Hạ Khải lại càng đắc ý quay sang nói với mấy người khách xung quanh: “Thích thì xem không thích thì thôi nhé, tôi đâu có yêu cầu mấy người ngồi đây xem đâu.”

Mấy người kia tức bốc khói nhưng chẳng làm gì được.

Họ nghĩ thằng ranh này bị người ta lên mặt dạy đời cho rồi vẫn còn cứng miệng, nhìn là biết ba thứ cậu ấm cô chiêu ngậm thìa vàng sinh ra rồi bị gia đình dạy hư.

Khi Hạ Khải đang sung sướиɠ và đắc ý thì tay cậu bỗng trượt đi và không thể kiểm soát được lực mạnh khiến nó trở thành… Bốp.

Âm thanh giòn tan.

Tuy nó cũng không mạnh lắm vì chỉ là trượt tay nhưng mặt Hạ Điệp cũng tái đi trông thấy.

“Cậu làm quái gì thế?”

“Tôi không cố ý.” Hạ Khải ngượng ngùng giải thích.

Nhưng với cách tính công chúa dễ giận dễ dỗi của Hạ Điệp thì chắc chắn cô ta không thể im lặng nín nhịn được.

Vì thế, cô ta cũng giơ tay lên tát Hạ Khải thật mạnh.

Bốp.

Vì đây là hành động có mục đích nên lực tay của Hạ Điệp lớn hơn rất nhiều, cô ta hờ hững lên tiếng: “Thế là huề nhau nhé.”

Hạ Khải cảm nhận bên má đang nóng lên và cảm thấy hết sức khó chịu.

Bản thân cậu không hề cố ý, chị ta có cần phải tính toán chi li mấy thứ nhỏ nhặt đó không?

Nhớ tới những nhục nhã cậu từng phải chịu Hạ Điệp ban cho năm nào, đó là lý do Hạ Điệp được một tấc lại nhảy thêm một thước hết lần này tới lần khác. Nhưng bây giờ cậu đã là giám đốc của một công ty với giá trị con người cao ngất ngưỡng, tại sao cậu phải chịu đựng bị Hạ Điệp cưỡi trên đầu trên cổ?

Nghĩ thế, Hạ Khải thoáng vô tình như sự thật là cố tý tát thẳng một bạt tai vào mặt Hạ Điệp.

Bốp. Lực tay mạnh hơn cái tát của Hạ Điệp chút chút.

“Hạ Khải, cậu điên rồi đúng không?” Hạ Điệp trợn trừng mắt, cô ta không ngờ Hạ Khải lại liên tục tát cô ta hai cái.

Hạ Khải ngậm chặt miệng không lên tiếng.

Điều đó khiến Hạ Điệp lại càng điên tiết hơn: “Thằng ranh con này. Tôi thấy mấy năm nay không bị đòn nên cậu quên mất cái đau đó rồi nhỉ.”

Bốp. Lại một cái tát nữa dùng kha khá lực khiến mặt Hạ Khải in cả dấu tay đỏ chót.

“Tôi sẽ cho chị biết mặt. Cái thứ gái điếm thằng nào cũng cưỡi lên được.” Hạ Khải đáp trả bằng một cái tát dữ dằn khác.

Hoa tai của Hạ Điệp văng cả ra đất vì cú tát quá mạnh: “A a a. Hạ Khải. Mẹ nó tôi tát chết cậu.”

“Thứ đàn bà thối tha, tôi nhịn chị hơn mười năm nay rồi.”

Bốp.

Bốp.

Bốp.

Vì thế trong vài phút sau đó thì hai người cứ đứng yên một chỗ tát thật mạnh vào mặt nhau, tiếng bốp bốp cứ vang vọng trong khách sạn Hồng Ánh, không ai chịu nhường ai. Hết sức quyết liệt.

Điều đó lại khiến những vị khách đang có mặt ở đây hết sức hào hứng ngồi xem và vỗ tay khen ngợi ríu rít.

Trong đám đông đó có người tinh mắt phát hiện ra gương mặt bị tát sưng đỏ của Hạ Điệp rất giống với gương mặt của cô gái nổi tiếng nhờ đoạn video làm với thùng rác thời gian trước, có thể nói là y như đúc.

Vì thế cô ấy bèn nhanh tay lấy điện thoại ra quay phim lại chuẩn bị đăng lên mạng xã hội, chắc chắn nó sẽ nổi lên như cồn.

Tạ Văn đứng nhìn tất cả mọi thứ diễn ra rồi cúi đầu than thở: “Hai người này ra tay còn độc ác hơn tôi đấy, không biết thù hằn gì ghê gớm thế nhỉ?”

Tạ Văn quay sang nói chuyện với Vương Đông Quân: “Anh biết chuyện sẽ thành thế này nên mới cố tình đưa ra điều kiện họ có thể tự điều chỉnh lực đánh của mình đúng không?”

Vương Đông Quân cười khổ nói: “Thoạt đầu có vẻ cả hai đều được lợi nhưng nếu có một trong hai bên cảm thấy bất công thì chắc chắn sẽ lôi cả người kia xuống nước để lấy lại công bằng, đằng nào đó giờ họ cũng không tin tưởng nhau.”

Tạ Văn nghĩ nghĩ rồi gật đầu, dường như anh ấy đã ngộ ra được chân lý gì đó.

Bốp.

Khi cái tát thứ một trăm của Hạ Khải in lên mặt Hạ Điệp thì cuộc chiến vả mặt bắt nguồn từ Vương Đông Quân đã kết thúc, nhưng…