Ở Rể Bằng Thực Lực

Chương 102: Nguyện vọng của Hạ Niệm Chân




Hạ Niệm Chân không biết Vương Đông Quân có ý tưởng gì.

Nhưng sau khi nghĩ lại, người duy nhất cô có thể tin tưởng lúc này dường như là anh ấy.

Bất lực gật đầu: “Công ty hiện tại đang thiếu giám đốc bộ phận marketing, vậy để Hạ Khải vậy để Hạ Khải làm đi, rồi sẽ từng bước lên phó chủ tịch.”

Trần Đạm Nhã vội hỏi Hạ Khải: “Con yêu, con cảm thấy vị trí giám đốc này thế nào?”

Hạ Khải sờ cằm hỏi: “Vị trí giám đốc này có quyền lợi lớn không? Có thể quản lý được bao nhiêu người?”

“Quản lý toàn bộ bộ phận tiếp thị, cũng phải hơn một trăm người.”

Hạ Khải hai mắt sáng lên: “Thật không tồi. Ha ha, tôi quản lý hơn trăm người, hẳn là trong đám bạn học cũ tôi oai phong nhất, vậy cứ làm tổng giám đốc trước đi.”

Thấy tâm trạng của Hạ Khải được cải thiện, Trần Đạm Nhã an tâm khích lệ nói: “Con trai mẹ là người giỏi nhất, trong khoảng thời gian này trước tiên cứ làm giám đốc đã, có được thành tích, một thời gian nữa thì thăng chức lên phó chủ tịch xem ai dám nói gì“.

Nói xong, ánh mắt bà ta hướng về phía Hạ Niệm Chân.

Ý nghĩa của nó không cần nói cũng biết.

Điều này khiến Hạ Niệm Chân trong lòng cảm thấy tủi thân.

Lúc này Hạ Khải đứng lên nói với Trần Đạm Nhã: “Mẹ, cho con một ít tiền, con muốn đi chơi.”

“Không ăn nốt cơm à?”

“Thôi ăn đi, chút rau nát này ở nhà ăn không ngon. Hơn nữa nhìn thấy người nào đó ăn cùng bàn tự nhiên cảm thấy chán ghét, ra ngoài đi ăn đi chơi với bạn còn hơn.”

Trần Đạm Nhã gật đầu: “Đúng đúng, người trẻ nên ra ngoài giao lưu nhiều hơn, lấy bao nhiêu tiền?”

“Tám chín mười triệu là gần đủ cho đêm nay.” Hạ Khải nói một cách thờ ơ.

“Để mẹ chuyển cho con.”

Trần Đạm Nhã cười nói, lấy điện thoại di động ra chuyển tiền cho Hạ Khải.

Nhìn thấy điều này, Vương Đông Quân trong lòng cười nhạo.

Mẹ vợ keo kiệt như thế nào, anh ấy biết quá rõ.

Cho dù là đủ mọi cách bóc lột tiền của anh trong nhiều năm qua, hay việc kiểm soát tiền tiêu vặt của Hạ Đường thì có là một xu cũng phải tính toán.

Nhưng khi đối với con trai bà ta trở nên rất hào phóng.

Thật sự là muốn gì cũng cho?

Chỉ là một gia đình khá giả bình thường, thế mà nuôi dạy đứa con trai trở thành công tử bột chỉ biết tiêu tiền.

Loại này mà có thể đào tạo thành người tài giỏi thì đúng là kì lạ.

Hạ Khải nhận được tiền, liền hôn lên má Trần Đạm Nhã: “Cảm ơn mẹ. Khi con trở thành giám đốc và kiếm được nhiều tiền, con sẽ mua cho mẹ một căn biệt thự lớn.”

Trần Đạm Nhã hài lòng gật đầu: “Được. Mẹ mong đợi vào khả năng thành công của con có thể mua được biệt thự. Có mấy thằng ác ôn cả đời này đừng nói đến biệt thự, ngay cả một gian nhà vệ sinh cũng không có khả năng mua được.”

Vương Đông Quân biết bà ta đang nói đến anh, nhưng trong lòng lại rất bình tĩnh.

Đối với loại mẹ vợ này, đừng nói đến nhà vệ sinh, ngay cả một viên ngói cũng không muốn mua tặng.

Ha ha.



Không đốt nhà bà ta đã là may rồi.

“Mẹ. Con đi đây.”

Hạ Khải với tốc độ nhanh chóng bước ra khỏi cửa

Trước khi đi ra ngoài, còn cho Vương Đông Quân xem giao diện di động số tiền chuyển khoản nhận được từ Trần Đạm Nhã.

Cố tình khoe khoang.

Sau khi Hạ Khải rời đi.

Hạ Niệm Chân đứng lên nói: “Con không ăn cơm nữa, công ty còn đang nhiều việc, con phải tăng ca tối nay sẽ không về.”

Sau đó bước ra cửa thay giày cao gót.

Trước khi ra khỏi nhà, cô quay đầu lại nói với Vương Đông Quân: “Anh đi cùng với tôi.”

“Được chứ.”

Vương Đông Quân đáp lại.

Nhìn thấy thế, Trần Đạm Nhã cau mày mắng Vương Đông Quân nói: “Con sói mắt trắng, mày không dọn dẹp bàn và bát đũa sao?”

“Không dọn.”

Trần Đạm Nhã vỗ bàn: “Thằng nhóc con mày dám cãi lại tao à. Tao ra lệnh cho mày dọn dẹp sạch sẽ ngay. Không thì cho mày cút ra khỏi nhà.”

Vương Đông Quân trực tiếp hờ hững xua tay: “Muốn gì cũng được.”

Đi ra khỏi cửa.

Ầm.

Đóng cửa lại.

“Con sói mắt trắng này, bà nhất định sẽ không tha cho mày.”

Trần Đạm Nhã tức giận ngồi xuống ghế.

Liếc nhìn Hạ Đường vẫn đang cúi đầu ăn cơm, trong lòng càng tức giận.

Vung tay hất bát cơm của Hạ Đường xuống đất, chửi rủa: “Ăn đi, ăn đi. Ngày nào cũng ăn đến chết. Còn chưa cút đi dọn dẹp à?”

“Được.”

Hạ Đường trả lời.

Lại nói về Vương Đông Quân và Hạ Niệm Chân.

Vương Đông Quân ngồi trên xe cạnh ghế người lái của Hạ Niệm Chân.

Hạ Niệm Chân vẻ mặt buồn bực hỏi: “Anh có biết tại sao em bảo anh đi cùng không?”

“Đương nhiên là muốn hỏi anh tại sao có thể nói giúp Hạ Khải.”

Hạ Niệm Chân bất ngờ liếc nhìn Vương Đông Quân: “Không nghĩ ra anh cũng khá thông minh đấy. Vậy anh nói xem rốt cuộc là tại sao lại để cho Hạ Khải làm giám đốc? Anh biết rõ em ấy còn trẻ, thiếu kinh nghiệm, không thích hợp với vị trí này.”



Vương Đông Quân dựa lưng vào ghế hai tay ôm sau gáy hỏi lại: “Nếu anh không nói như vậy, biết tính tình mẹ em làm sao đêm nay có thể để yên được?”

Hạ Niệm Chân lắc đầu.

Cô ấy hiểu quá rõ tính cách của mẹ mình, vừa rồi cô ấy còn cãi nhau xong.

Nếu Hạ Niệm Chân tiếp tục tranh cãi, sợ rằng lập tức bà ta có thể lăn lộn dưới đất tìm cái chết, thậm chí có thể dọa nhảy lầu tự tử.

Vương Đông Quân nói tiếp: “Vì thế, Nếu không còn cách nào thay đổi việc đó, vậy nên cứ để nó xảy ra đi, như loại em trai em…”

Hạ Niệm Chân trừng mắt: “Anh không được phép nói như vậy với em trai tôi.”

“E hèm, với năng lực của cậu ta nếu làm giám đốc bộ phận marketing, nhất định sẽ gặp nhiều thử thách, sau khi trải qua vài lần khó khăn, cậu ta sẽ phải nề nếp.”

Hạ Niệm Chân thở dài: “Hồi đó em mới tiếp quản công ty cũng đã đau đầu về một đống truyện. Em lo lắng Hạ Khải không thể đảm nhiệm được vị trí mà xảy ra chuyện lớn…”

Vương Đông Quân cười an ủi: “Em đừng lo lắng, Có anh ở đây nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.”

“Tôi cũng mong là như vậy.”

Hạ Niệm Chân gật đầu, trong lòng đột nhiên nghĩ tới cái gì: “Anh có mang theo chứng minh thư không?”

“Có mang theo, công ty của em còn phải kiểm tra chứng minh thư.?”

“Tôi muốn anh đặt một phòng khách sạn, tối nay chúng ta nghỉ lại tại khách sạn đi, tôi sẽ lái xe qua sau.”

Vương Đông Quân vẻ mặt mừng rỡ: “Đây là cơ hội của anh tới rồi sao? Anh không có ý kiến gì.”

“Đi chết đi.”

Hạ Niệm Chân trừng mắt nhìn anh: “Chúng ta phòng tiêu chuẩn hai giường, mỗi người một giường, không thể vượt tuyến.”

“Được rồi.”

Vương Đông Quân hơi thất vọng gật đầu, hỏi một cách nghi ngờ: “Vừa rồi còn nói là đến công ty làm tăng ca, tại sao bây giờ lại muốn thuê phòng khách sạn?”

“Ồ. Nói thật cho anh biết, tôi càng ngày càng thấy ở nhà với mẹ tôi luôn cãi nhau. Thà ở khách sạn thoải mái một chút, ít nhất sẽ không có người quấy rầy.”

Vương Đông Quân chớp mắt đề nghị nói: “Trọ ở khách sạn còn không bằng đi mua nhà để ở. Chúng ta dọn ra ngoài đi?”

“Ai dọn ra ngoài với anh chứ?”

Hạ Niệm Chân tức giận liếc nhìn Vương Đông Quân, nhưng trên mặt hiện lên vẻ mong đợi: “Thật ra, từ khi tốt nghiệp đại học, tôi đã luôn tưởng tượng sẽ mua một căn nhà lớn cho riêng mình ở Hoa Hình. Nếu là biệt thự thì càng tốt, Chỉ là mấy năm nay bận rộn nhiều chuyện kinh doanh của công ty, trong tay cũng không tiết kiệm được nhiều tiền. Tôi sợ rằng điều ước này sẽ không thể thành hiện thực trong thời gian ngắn. “

Vương Đông Quân vỗ ngực nói: “Vậy thì chồng của em sẽ giúp em thực hiện nha. Chúng ta mua biệt thự xa hoa nhất Hoa Hình đi.”

“Thôi dừng lại đi. Chỉ bằng tiền lương đội trưởng bảo vệ của anh tốt nhất là tiết kiệm đi. Đừng nói nhảm, cả ngày hôm nay mệt mỏi rồi, về khách sạn nghỉ ngơi cho sớm.”

Hạ Niệm Chân không chút nào tin tưởng nói.

Khởi động xe.

Đi thẳng đến khách sạn.

Vương Đông Quân ngồi ở cạnh ghế lái nhìn khung cảnh thay đổi bên ngoài xe, trên môi nở nụ cười.

Nửa tháng nữa sẽ là kỷ niệm ba năm ngày cưới với Hạ Niệm Chân.

Cuối cùng đã tìm ra nên tặng cái gì.