Ở Nơi Ấm Áp Nhất Chờ Anh

Chương 7




Edit: Pinkie

Tiễn Vi Vi xong, Tứ Nguyệt đứng ngoài hành lang nhìn cơn mưa lất phất, không biết bắt đầu từ lúc nào. Nước mưa thỉnh thoảng nhảy giọt trên mái hiên tạo ra âm thanh tí tách thanh thúy.

Đột nhiên cô nhớ tới đêm chia tay anh, ban ngày thì nắng rực rỡ nhưng đến buổi tối lại bắt đầu đổ mưa.

Khi đó cô đang học lớp mười hai, áp lực học hành rất căng thẳng. Anh mang cho cô một lý trà sữa đậu đỏ như thường lệ, và chọn những câu chuyện thú vị để kể cho cô nghe. Bọn họ ngồi ở quảng trường gần trường học, ngay trước mặt là một hồ ước nguyện thật to, người qua lại nhộn nhịp.

Sau khi uống xong một ly trà sữa, anh ngừng kể chuyện, nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói vô cùng trong trẻo và sạch sẽ: “Tứ Nguyệt, chúng ta cùng nhau ước một điều ước cho đối phương có được không?”

“…” Trực giác mách bảo cô rằng anh sắp phải rời khỏi Giang Lâm nên cô không chịu mở miệng đồng ý.

“Tứ Nguyệt, hai người luôn luôn đến một lúc nào đó phải nói lời tạm biệt.” Anh làm trước, đi về phía đài phun ước nguyện. Cô cúi đầu đi theo sau anh, nghe thấy tiếng một đồng xu rơi xuống nước, nghe anh nói, hy vọng cuộc sống của cô trôi qua giản đơn và hạnh phúc.

Anh quay đầu, nhìn cô, đưa lưng về phía ánh mặt trời, “Tứ Nguyệt, đến lượt em!”

Cô lắc đầu, muốn lùi về phía sau, nhưng anh đưa tay giữa cánh tay cô lại, “Nghe lời, có được không?”

Cô nhìn anh, tất cả không tình nguyện cũng bị giọng nói nhẹ nhàng của anh xoa dịu, ngoan ngoãn nghe lời. Kìm nén cảm giác khó chịu trong lòng, cô gật đầu, móc một đồng xu từ trong túi ra, ném xuống hồ. Những gợn sóng nho nhỏ xuất hiện, rất giống với tâm trạng của cô lúc này.

Cô chắp tay và thầm cầu nguyện cho anh.

Giản Trăn, cho dù anh ở đây, hãy luôn bình an.

Mưa càng lúc càng lớn, nước mưa theo gió lớn vô tình luồn vào quần áo, thấm vào da thịt cô, trong lòng lại dâng lên nỗi mất mát. Bỗng nhiên, một tia chớp chói sáng xẹt qua không trung, tiếp theo là một trận sấm sét, trong lòng cô xuất hiện nỗi bất an mơ hồ.

Vào nhà, Tứ Nguyệt tự rót cho mình một ly nước ấm. Trên bàn ăn có bốn món, cá diếc hầm rau diếp, canh bí đao tôm, cà tím xào với húng quế, vịt xào đậu cô-ve . Vi Vi và cô chưa ăn miếng nào.

Cô ngồi trước bàn ăn, tim bắt đầu đập loạn, sắc mặt rất kém. Mãi cho đến buổi sáng hôm sau thì đầu cô vẫn còn hỗn loạn. Nhớ tới hôm nay là chủ nhật, chắc chắn sẽ có học sinh đến đây đọc sách nên cô vừa xoa huyệt thái dương vừa mở cửa phòng, đi xuống lầu mở cửa.

Hôm nay, đến tận trưa mà Tứ Nguyệt cũng không nhìn thấy Vi Vi. Cô ngồi trong sân một lúc thì đứng dậy gọi điện thoại cho Vi Vi.

Nhất định là tiểu nha đầu sợ cô tức giận.

Buổi trưa, Tứ Nguyệt đang làm mì udon tôm trong bếp thì Vi Vi chậm rãi đi tới bên cạnh cô rồi dừng lại, yên lặng nhìn cô xào thịt ba chỉ và tôm mà không nói bất cứ chuyện gì.

Đợi đến khi thịt ba chỉ và tôm dậy mùi thơm thì cô dừng động tác xào lại. Vi Vi lập tức bưng rau tới cho cô.

Cô nhận lấy rồi bỏ vào trong nồi, đột nhiên nở nụ cười, “Nếu em cần câu nệ như vậy, thì về nhà mình ăn trưa nhé!”

Vi Vi cắn môi dưới, nghe lời xoay người rời đi.

“Này, chị trêu em đấy!” Tứ Nguyệt đậy nắp vung, nhìn đôi mắt đỏ hoe của Vi Vi, khẽ thở dài, “Vi Vi, em không cần tự trách, Có một số việc giấy trong lòng quá sâu, có thêm một người biết cũng tốt. Chí ít thì lúc khó chịu còn có thể nói với người đó một chút.”

“Chị Tứ Nguyệt!” Vi Vi gọi cô.

“Làm sao vậy?”

“Chị Tứ Nguyệt, nhất định chị sẽ có thể đợi được người mà chị chờ đợi.”

Tứ Nguyệt gật đầu, “Sẽ!”

Trải qua bốn mùa xuân hạ thu đông, cô tin tưởng một ngày nào đó anh sẽ trở về.

Chỉ là thỉnh thoảng cô sẽ lo lắng, sẽ hoảng sợ…

Cô sẽ chờ anh, cũng sẽ tiếp tục tìm anh, không từ bỏ.