Ngày hôm sau, An Lộ không cho cậu đến công ty, thế là An Ức ở nhà rảnh rỗi cả buổi sáng. Đến trưa khi nhận được cuộc gọi, cậu nhớ ra ngày hôm qua cậu đã hứa với Bùi Phương Trì cùng nhau ăn cơm.
Bùi Phương Trì hẹn cậu tại một nhà hàng Nhật Bản ở trung tâm thành phố. Vì giá cả khá cao nên rất ít người đến đây ăn trưa, hai người chọn chỗ ngồi ở trong góc, im lặng ăn.
Cậu ăn xong một đĩa cơm lươn nhỏ, Bùi Phương Trì cũng đặt đũa xuống.
An Ức nhìn gã.
Bùi Phương Trì đẩy miếng tempura chưa được chạm tới sang một bên, đặt khăn giấy trong tay xuống, "An Ức, chúng ta tâm sự được không?"
Bọn họ dùng cơm nói chuyện chỉ có hai tiếng, nhưng An Ức là vị khách hàng ở lại nhà hàng Nhật Bản lâu nhất ngày hôm đó.
Mãi cho đến khi nhân viên phục vụ đi đến và hỏi cậu có cần giúp đỡ không, cậu mới vội rời đi.
Lang thang trên đường không mục đích vài vòng, cậu cố nén cảm xúc để nói chuyện điện thoại với An Lộ, sau đó thì bắt taxi về nhà của cậu và Dung Nham.
Dường như ở đây không khác gì những buổi tối Dung Nham đi công tác. Khi đi làm về, cậu sẽ tự nấu ăn nếu không muốn ăn đồ ăn do dì giúp việc nấu. Sau đó, cậu vào phòng làm việc một lúc hoặc làm việc gì đó rồi đi tắm, dựa vào đầu giường đọc sách, thỉnh thoảng, cậu sẽ trò chuyện video với Dung Nham, tiếp đó còn có khả năng anh sẽ yêu cầu cậu làm một chút chuyện xấu hổ thông qua màn hình điện thoại, cậu chưa bao giờ từ chối, thậm chí còn bắt đầu mong chờ từ trước đó.
Bây giờ cậu giống như bị quấn vào thời không hỗn loạn, những bước đi đó đã thay đổi. Cậu vẫn trở về căn nhà này, bới nguyên liệu nấu ăn chỉ vì để cho sinh mệnh trong bụng không bị đói. Sau đó, cậu vào phòng làm việc, thu dọn hồ sơ, lấy máy tính gõ ra một bản thỏa thuận ly hôn, in ra rồi nhanh chóng ký tên mà không nhìn thêm lấy một lần.
Tắm rửa xong, cậu rúc vào trong chăn, cố ý ngủ ở bên phần giường của Dung Nham, vừa nhắm mắt lại, trong đầu cậu lại hiện lên một Bùi Phương Trì xa lạ của hôm nay.
—— "An Ức, cậu không thể làm như vậy."
――"Là tôi thích cậu ấy trước không phải sao?"
――"Tôi cũng không muốn rời đi, nhưng bố tôi lại biết chuyện, ép buộc tôi phải lên máy bay, thậm chí ngay cả các cậu mà tôi cũng không thể nào liên lạc!"
——"Rõ ràng cậu ấy muốn một người có thể sánh vai với mình không phải sao? Cậu ấy thích những người mạnh mẽ như cậu ấy không phải sao? Tôi có thể đồng hành cùng cậu ấy trên mọi con đường, còn cậu thì sao, không phải cậu chỉ có thể dựa vào anh trai mình thôi à?"
- -"Xin cậu, An Ức."
- -"Xin cậu hãy trả lại cậu ấy cho tôi."
An Ức đau đớn đến nỗi tay run run, không phải vì sợ mà là vì khổ sở.
Cậu muốn giả vờ tự tin mà từ chối gã, bảo gã hãy biến đi, nhưng cậu chỉ có một bản hợp đồng hôn nhân, còn là do cậu hèn hạ lợi dụng mới có được nó.
Lúc đầu cậu đã nói với Dung Nham thế nào?
"Từ khi còn bé, em và con gái của chú Lý đã có hôn ước, bây giờ cô ấy đang mang thai, đứa bé không phải con của em. Chú Lý lại có ân với ông nội em, bây giờ..."
"Lý Cầm Vi? Muốn em chịu trách nhiệm sao?" Dung Nham ngắt lời cậu.
"Em sợ ba em không từ chối được... anh có thể... đăng ký kết hôn với em không..."
"Cứ coi như anh giúp em một việc được không? Anh có thể yêu cầu giải trừ cuộc hôn nhân này bất cứ lúc nào. Để báo đáp cho anh, em sẽ giúp anh nối lại dòng vốn mà chú Dung đã cắt của anh, tính thêm tài sản chung..."
Anh ấy nói "được".
Thế là họ đăng ký kết hôn, đối với người ngoài thì hai người công khai yêu nhau nhưng nội tình bên trong lại không có mấy người biết được. Hai bên gia đình tổ chức tiệc cưới hoành tráng cho bọn họ, cậu chìm đắm trong ảo tưởng hạnh phúc, bất cứ lúc nào cũng bị An Lộ nhắc nhở phải thức tỉnh.
Một mối quan hệ rắc rối không thể cứ mãi khiến ba người đau khổ như thế này được.
Một miếng gỗ ngán đường tự khắc sẽ lăn đi.
Tiếc là tối qua cậu không ở nhà, hôm qua cũng không nói được mấy câu với anh.
Cậu dậy sớm thêm một chút là được rồi, có thể nhìn thấy anh lâu hơn một chút.
Cậu muốn anh ôm mình thêm lần nữa.
Cậu thực sự muốn nghe anh nói anh thích cậu.