Núi Lửa Ngủ Đông - Nhân Hình Tịnh Lưu Ly

Chương 10




An Ức và Bùi Phương Trì cùng nhau ăn tối.

An Ức không về công ty, bị gã kéo đi chọn nhà hàng ăn tối.

Rượu sâm panh hoa hồng, phô mai hơi đậm đà, một người nội liễm, một người ôn hòa.

An Ức cố gắng hết sức để trò chuyện với gã, đến khi gã đưa cậu đến dưới lầu thì đã tối muộn.

"Anh, anh có muốn lên nhà ngồi không?" An Ức dừng một chút rồi nói: "Nhưng...có lẽ Dung Nham vẫn chưa về."

Bùi Phương Trì cười cười, giúp An Ức tháo dây an toàn, "Lần sau đi, lần sau tôi sẽ mang theo quà đến gặp hai người."

An Ức về nhà.

Căn nhà tối om, Dung Nham vẫn chưa quay lại.

Cậu không bật đèn, chỉ vào phòng làm việc của Dung Nham ngồi một lát, sau đó vào phòng tắm tắm rửa vội vàng rồi lên giường.

Ngoài cửa sổ luôn có ánh sáng, trong lòng An Ức vô cùng chua xót, không khỏi nghĩ đến bộ dáng của Dung Nham sau khi anh biết Bùi Phương Trì trở về sẽ như thế nào.

Mừng rỡ hay tiếc nuối?

Tại sao không nói với cậu?

Có bao giờ...anh nghĩ đến chuyện ly hôn với cậu chưa?

An Ức khịt mũi, giơ tay che mắt lại, nếu chuyện này là thật, cậu phải làm sao đây.

Hôm nay, nhìn thấy Bùi Phương Trì, dường như gã vẫn không có gì thay đổi, gã vẫn coi cậu như em trai của mình mà đối xử. Về phần cậu, mặc dù trong lòng không thoải mái nhưng vẫn giả vờ vui vẻ. Một bác sĩ tâm lý giỏi như vậy chắc chắn gã đã phát hiện rồi.

An Ức rơi nước mắt trước khi đi vào giấc ngủ, hôm sau, mới hơn sáu giờ cậu đã thức dậy. Khi tỉnh lại, bên cạnh cậu có một nguồn nhiệt, Dung Nham đang nằm nghiêng, đối diện với cậu, cẳng tay đặt trên thắt lưng của cậu. Cậu nhìn chằm chằm anh một lúc mới đưa tay chạm vào lông mày của anh, sau đó thì cả người cậu đã bị ôm chặt.

"Thức rồi?" Dung Nham sờ lưng cậu.

"Em đánh thức anh sao?"

Dung Nhan "Ừ" một tiếng, mở mắt ra, lòng bàn tay dần dần di chuyển xuống phía dưới, kẹp cậu vào giữa hai chân dài của mình, "Nó cũng là bị em đánh thức rồi."

"..." An Ức lúc này mới nhớ tối hôm qua mình tắm xong không có mặc quần áo, trực tiếp khỏa thân mà ngủ.

Dung Nham đẩy mông cậu lên một chút, nhét dương v*t đã thức tỉnh của mình vào khe mông của cậu, áp chóp mũi lạnh giá vào mặt cậu.

"Em gặp ác mộng sao?"

"Hả?"

"Tối hôm qua anh về đã nhìn thấy, An An, trên mặt em có nước mắt."

An Ức sửng sốt một lát, sau đó quay đầu liếm mút vành tai của anh, thỉnh thoảng phát ra những tiếng rên khe khẽ.

Một lúc lâu sau, cậu thì thầm vào tai Dung Nham:

"Em sợ."

Nói xong, không đợi Dung Nham phản ứng, cậu có chút ngượng ngùng nói tiếp:

"Chỉ một chút thôi."

Dung Nham hoàn toàn bị cậu mê hoặc, một tay hắn vỗ mông cậu, dùng lực đưa đẩy phần thân dưới cứng rắn của mình, tay còn lại thì xoa bóp phần gáy mềm mại của cậu.

Anh bắt đầu mở rộng miệng huyệt của An Ức, quy đầu khổng lồ không có bất kỳ chất bôi trơn nào từ từ đẩy vào, khi vào được nửa đường, anh nắm lấy tay An Ức chạm vào nơi đang kết hợp của hai người.

"An An, anh đang ở bên trong em."

Anh lại tiến vào sâu hơn một chút, vài đường gân màu tím trên dương v*t của anh vì hưng phấn mà giật giật, áp sát vào bức tường bên trong của cậu, thân mật vô cùng.

"Không cần sợ."

An Ức nắm lấy dương v*t của anh, đẩy vào, cậu đau đớn rên rỉ, sau đó dần dần cảm thấy có chút khoái cảm.

Dung Nham đau lòng nên rút ra khỏi cơ thể của cậu, lấy KY trên bàn đầu giường bôi lên cây gậy của mình.

Tuy nhiên, An Ức sốt ruột ngồi dậy, ôm lấy cơ thể của hắn rồi ngồi xuống, cậu đau đến mức nước mắt cũng rơi xuống.

"Anh phải ở đây, lúc nào cũng phải ở đây."

Dung Nham không còn cách nào khác đành ngồi dậy, ôm lấy cậu, dương v*t chôn trong người cậu càng lúc càng lớn. Anh đợi cho đến khi cậu hết đau mới từ từ chuyển động.

Anh hôn lên khóe môi An Ức, lòng bàn tay khô ráo ấm áp chạm vào xương bướm đang run rẩy của cậu: "Đương nhiên là anh ở đây."

An Ức khe khẽ nức nở, áp trán vào trán anh, không ngừng lặp đi lặp lại: "Anh nhất định phải luôn ở đây."

Cây ở đây, núi ở đây, đất ở đây, anh cũng phải ở đây.