Nửa Đời Thương, Một Đời Nhớ

Chương 5: Quá khứ




Cô chật vật mang đồ xếp gọn vào phòng. Vì lần này không báo trước nên đã lâu bà Châu chưa dọn dẹp lại căn phòng ấy. Ngọc Vân có chút mệt mỏi lau dọn. Sau đó quay ra phòng thờ thắp hương cho ba của mình.

Đã 5 năm rồi kể từ khi ba cô rời khỏi cuộc sống của hai mẹ con. Là hương khói hay do xúc động mà mắt cô đỏ hoe nhưng không có giọt nước mắt nào rơi ra mà chỉ là một chút dao động khi nghĩ về người thân đã qua cố. Có lẽ năm tháng đã dần làm chai sạn đi cảm xúc của con người ta, đã kìm nén đi những gợn sóng nổi.

Nhìn lại di ảnh của bố Ngọc Vân nhớ lại năm cô học lớp 12. Hôm đó là một buổi chiều, gió mùa hè oi bức chẳng mấy dễ chịu. sau khi kết thức buổi học ôn thì Ngọc Vân chỉ muốn trở về nhà ngay lập tức. Đối với học sinh lớp 12 mà nói thì áp lực học tập ở thời điểm này là cực kì nặng nề bởi kì thi cao khảo sắp đến gần. Mong muốn đỗ vào trường top là cả niềm mong ước lớn với mọi học sinh và cô cũng không ngoại lệ. Thế nhưng khi về đến nhà, khi mở cửa ra không phải là hình ảnh mẹ Châu đang nấu cơm như mọi hôm, cũng không phải hình ảnh ba Tô đã di làm về đang chăm sóc cây cảnh.

Mọi thứ có chút khác thường khi chỉ thấy hai ông bà đang ngồi gục trên sô pha.

Sự tò mò đã khiến Ngọc Vân không kìm được mà cất tiếng hỏi:

- "Ba mẹ,hai người có chuyện gì hay sao ạ?"

Ánh mắt của hai người hướng lên nhìn Ngọc Vân, bà Châu có chút khó khăn mở lời:

- " Mẹ phải làm sao với con đây hả tiểu Vân? Sao mẹ đã dặn con không được yêu đương mà tại sao con lại không nghe lời? Bây giờ người ta tìm đến tận nhà còn muốn khiến nhà chúng ta không còn đường lui kìa!"

Hô hấp của bà Châu có chút khó khăn khi nói đến câu cuối. Còn Ngọc Vân, quả thật cô đã cãi lời mẹ khi qua lại yêu đương với Vương Lục Nhất nhưng tại sao lại tìm đến nhà cô gây khó dễ như vậy?

- " Mẹ, con không hiểu mẹ đang nói gì?"

- " Còn nói gì được nữa bây giờ, con mau chóng cắt đứt với con trai cả nhà họ Vương cho mẹ."

- " Mẹ à! Nhưng mẹ phải nói cho con biết chuyện gì đang sảy ra chứ ạ. Dù sao bọn con cũng đâu có ảnh hưởng gì đến việc học hành đâu ạ?"

- " Thà là ảnh hưởng chuyện học hành, đằng này nhà người ta còn muốn ba con phải vào tù vì làm ăn không liêm chính!"

- " Mẹ Ngọc Vân à, có chuyện gì bà từ từ nói, đừng làm con gái chúng ta sợ!" Ba Tô lên tiếng can ngăn sau khoảng thời gian im lặng.

- "Ông muốn tôi từ từ như thế nào? Từ từ để người ta đưa ông vào tù còn mẹ con tôi ở ngoài cũng không được yên thân hả?"

- " Nhưng tôi không làm gì không liêm chính thì tôi không sợ!" Dẫu ông biết rõ dù có hay không thì khi người có tiền, có quyền nhúng tay vào rồi là chẳng có gì không thể xảy ra. Đặc biệt khi ông chỉ là một người dân bình thường, càng không thể đối chọi với nhà họ Vương quyền thế ở Thành Đô này.

Bà Châu không tranh đo với chồng nữa mà quay sang con gái:

- " Tiểu Vân à, con làm ơn, làm ơn hãy cắt đứt mọi liên quan đến nhà họ Vương đi, đừng dây dưa với họ nữa. Con cũng sắp lên đại học rồi đúng không, chia tay cậu ta rồi tránh mặt ngay cho mẹ!"

Đầu óc Ngọc Vân như vừa trải qua một trận gió dữ dội khi hai bên tai cô vẫn còn ù ù. Sao mới chỉ một ngày mà mọi chuyện lại thành ra như vậy? Nhưng mà hình ảnh mẹ cô đang mất bình tĩnh cộng thêm thông tin ba cô sẽ phải đi tù nếu cô không nghe lời càng làm cho lý trí của Ngọc Vân trở nên bấn loạn mà đồng ý:

- " Con sẽ làm mà, mẹ à đừng khóc nữa mà!"

Thực sự cô không biết phải làm sao trong tình cảnh này. Chẳng lẽ giữa thời đại này còn cần phải môn đăng hộ đối đến mức ép gia đình người khác vào đường cũng như vậy sao? Do Ngọc Vân còn quá nhỏ để hiểu quy luật cuộc đời hay do cô không biết được cuộc sống của người giàu là không chấp nhận được sự có mặt của tầng lớp khác?

Khi cô còn đang đắm chìm với những câu hỏi chẳng có ai giải thích thì chuông điện thoại reo lên. Số điện thoại này không được lưu nhưng linh cảm bảo rằng sau cuộc gọi này, cuộc đời cô sẽ rẻ sang một trang khác vậy nên Ngọc Vân đã bắt máy. Một giọng nữa trung tuổi vang lên khiến người ta cảm nhận được đây là một người thật cao quý và đầy sự kiêu ngạo:

- " Con là Ngọc Vân đúng không?"

Ngọc Vân có hơi chần chừ đáp lại:

- " Dạ vâng là con Ngọc Vân ạ."

- " Vậy ta không dài dòng nữa. Hôm nay ta gọi đến là muốn nói về chuyện giữa con và Lục Nhất."

Ngọc Vân cảm thấy như sóng lòng của mình đang dâng lên đè ép lấy hơi thở khiến cho hô hấp của cô không thông.

- " Chắc bố mẹ con cũng đã nói chuyện này với con rồi nên ta không dài dòng nữa. Tương lại của Lục Nhát đang rộng mở nhưng nó nhất quyết không chịu đi du học hóa ra là muốn thi vào chung trường với con. Thử nghĩ xem sau này nó có thực sự phát triển hết sức nếu chỉ ở trong môi trường này? Ta mong con hiểu, dù sao hai đứa cũng còn quá sớm để yêu đương với lại nếu có yêu đương thì quả thật hai đứa không thể tiến xa hơn. Nếu con lo cho gia đình thì hãy hiểu lời ta nói còn không thì đừng trách ta không nói trước."

Ngọc Vân chẳng còn biết nói gì hơn ngoài chờ cho đến khi điện thoại vang lên hồi chuông tắt.

Lời nói tưởng chừng như đơn giản nhưng lại khiến lòng người con gái ấy phải cuộn lên thành từng đợt. Hóa ra trong mắt họ thì cô chính là yếu tố cản trở cho sự phát triển cửa Lục Nhất. Cô còn tưởng nếu mình cố gắng thì sẽ xóa đi khoảng cách, xóa đi cái gọi là môn đăng hộ đối. Họ lại còn muốn dùng gia đình chỉ để cô không dây dưa với con trai họ. Hóa ra đối với họ thì gia đình cô chẳng là gì, việc họ có thể tạo bằng chứng giả khiến bố cô vào tù cũng thật đơn giản. Lòng tự tôn của cô, của gia đình cô hóa ra lại dễ bị người ta khinh rẻ đến vậy.

Màn đêm bao trùm, dường như thành phố không ngủ. Ngọc Vân giờ đây chẳng còn gì để suy nghĩ thêm khi kết quả đã rõ ràng như vậy rồi. Dù sao thì cô cũng không thể để gia đình của mình vào thế khó xử. Dù nói là không suy nghĩ nhưng Ngọc Vân trằn trọc mãi bởi cô sắp phải từ bỏ người đã từng làm cho tâm hồn cô rung động.