Lục Nhất vào trong gara, lái con xe yêu thích của mình. Lúc còn ở nước ngoài, anh đã từng thử qua đua xe vậy nên việc xử lý tốc độ với anh cũng là chuyện bình thường.
Chẳng mấy chốc mà chiếc xe đã xuất hiện trước quá bar. Đây chính là một trong những quan bar nổi tiếng của đất Thành Đô này. Bên ngoài nhìn có vẻ chẳng mấy sôi nổi, nhưng bước vào bên trong, người ta phải choáng ngợp trước sự sầm uất của nó.
Không chỉ là sự đầu tư về ánh sáng, không gian, đồ uống mà sự bắt mắt của nó còn đến từ con người ở nơi đây.
Quán bar này toàn quy tụ những con nhà giàu, những cô chiêu cậu ấm chịu đốt tiền để mua vui. Lục Nhất cũng chưa có dịp đến đây nhiều lần vì ngày trước toàn ở nước ngoài. Chỉ khi quay trở lại đây cùng với đám bạn thì anh mới có dịp ghé nơi này.
Lục Nhất bước xuống xe, đưa chìa khoá cho bảo vệ đỗ xe vào hầm rồi một thân bước vào.
Cánh cửa mở ra, tiếng nhạc ing tai có chút choáng váng nhưng mà Lục Nhất lại chẳng hề hấn gì bởi anh đã quen với điều đó khi còn ở nước ngoài.
Liếc mắt nhìn xung quanh, anh thấy đám bạn của mình đang ngồi tụ tập lại một góc nên cũng đi lại.
Trong nhóm đó, có 3 người con trai. Đều mang theo vẻ phong trần, đào hoa đúng chất chơi của một tay phóng đãng. Một người là Châu Lâm Duệ- thiếu gia của họ Châu và cũng là người thừa kế của Châu thị, một người là Cận Nhất Ngôn, người có cho mình tài sản kếch xù với công ty về trang sức, bất động sản. Còn người kia là Phó Chính Ngụy, có gia đình sở hữu công ty điện tử ở Thượng Hải. Tất cả đều có số trong lý lịch, đều tài giỏi và cũng đều đào hoa.
Dường như con người ta khi tài giỏi thì đều biết tìm đến nhau để có thêm niềm vui vậy.
Khi thấy Lục Nhất tiến lại gần, người tên Phó Chính Ngụy lên tiếng:
- Ồ, Vương thiếu gia cũng dứt được hơi bạn gái để đến đây được à?
Vương Lục Nhất chẳng còn lạ gì với những câu nói bông đùa này nữa. Anh chỉ tìm cho mình một chỗ ngồi, sau đó lấy ly rượu phục vụ đã rót sẵn nhấp một ngụm.
- Lâu nay thiếu hơi hay sao mà ăn nói lung tung vậy?
Lục Nhất cảm nhận vị cay của rượu rồi đáp lại lời của Phó Chính Ngụy. Hắn ta cũng chẳng phải chàng công tử vẻ ngoài đào hoa, bên trong lịch thiệp. Hắn chính là bên ngoài có sao thì bên trong chính là như vậy. Người ta nói “tâm sinh tướng” không hề sai đối với Phó Chính Ngụy.
Hắn ta thay đàn bà như thay áo, cứ vài ngày là lại thấy cặp kè với một cô người mẫu, diễn viên hay hot girl nào đó nhưng đều không quá 1 tháng.
Vẻ ngoài ấy thật không thể làm cho con gái nhà lành yên tâm nổi mà.
- Thế nào, có em gái vây xung quanh rồi liên muốn khước từ tụi này?
Châu Lâm Duệ trước khi về nước đã biết mối quan hệ giữa Tô Ngọc Vân và Vương Lục Nhất nên cũng góp vui vào chút ít. Châu Lâm Duệ và Cận Nhất Ngôn thì không đào hoa như Phó Chính Ngụy. Hai người này chỉ ăn chơi ở vẻ bề ngoài chứ cũng chưa bao giờ “chơi” thật.
- Sao nào đừng bảo là mặc lại áo cũ lại không dứt ra được?
- Đừng ăn nói như vậy, dù sao hiện tại cô ấy cũng là bạn gái của tao.
Vương Lục Nhất miệng nói nhưng mặt lại hiện lên thoáng qua vẻ đểu cáng. Cả bọn “ồ” lên một tiếng. Phó Chính Ngụy lên tiếng:
- Đến lúc này vẫn đang còn giữ tấm thân ngọc ngà dành cho em gái nhỏ à haha?
Lục Nhất không đáp, chỉ cười khẩy. Thấy vậy thì Cận Nhất Ngôn liềm châm chọc:.
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
- Thân thể người ta có giá, chứ rẻ quá ai cũng đến giành nhau cũng không được.
- Còn hơn mày manh tiếng ăn chơi mà không có nổi mảnh tình vắt vai.
Phó Chính Ngụy từ tốn chọc vào nỗi đau của Cận Nhất Ngôn. Đó chính là điều mà chẳng ai hiểu được, một người vừa có ngoại hình, vừa tài giỏi như Nhất Ngôn đây lại chưa có lấy mối tình nào. Trong khi đó, Lục Nhất, Lâm Duệ và cả Phó Chính Ngụy đều đã trải đời về mảng này.
Cận Nhất Ngôn như một tờ giấy trắng trong chuyện tình yêu đến mức mà mọi người còn lầm rằng anh thích con trai thay vì con gái.
Vẻ ngoài ăn chơi lạnh lùng nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc họ trầm tính mà là khi ở gần nhau, việc không mỉa mai đối phương không phải là truyền thống của họ.