Nửa Đời Thương, Một Đời Nhớ

Chương 31: Bà chủ nhỏ




Không biết Lục Nhất đã ở phía sau từ lúc nào, ánh mắt dán chặt lên người Ngọc Vân. Có lẽ sự mê đắm sẽ chẳng bao giờ là đủ với người con trai này. Giống như cách Ngọc Vân nâng nui từng cánh hoa, cố gắng tận hưởng trọn vẹn mọi hương thơm thì Lục Nhất xem cô như đoá hoa duy nhất của cuộc đời mình mà nuông chiều gìn giữ.

- Hay để anh nhờ người làm giúp em một bó hoa?

Ngọc Vân có chút giật mình quay lại. Từ nãy giờ làm đủ trò chẳng màng trời đất rồi. Không biết hình ảnh cô còn xuống dốc như thế nào trong mắt Lục Nhất nữa đây.

Lo là vậy nhưng những lo lắng ấy thật sự rất thừa thải. Bởi Lục Nhất thích dáng vẻ không quan tâm trời đất đó của cô, thích nụ cười không chút gượng gạo nào khi đối diện với anh.

- Anh ra đây từ khi nào vậy?

- Từ khi không còn thấy em trong tầm mắt.

Phải công nhận đôi mắt của Lục Nhất khi nhìn cô có sức hút dữ dội khiến cho mỗi lần Ngọc Vân nhìn vào không kiềm được mà mất bình tĩnh. Đã thế dạo này lại còn thích nói những điều sến súa nữa. Vốn Ngọc Vân da mặt đã mỏng, bây giờ lại còn trực tiếp bộc lộ như thế này thì cô chắc phải đổi nền màu da quá.

- Từ bao giờ mà anh dẻo miệng vậy?

Mang theo chút ngờ vực tra hỏi. Ngọc Vân nửa đoán già đoán non không biết trong mấy năm qua anh có bóng hồng nào không mà có thể thành thạo trong hành động cũng như lời nói như vậy.

- Đừng tự nghĩ anh lăng nhăng trong quá khứ mà đổi lỗi cho anh đấy. Dẻo miệng hay không cái đó cũng chỉ có mỗi mình em biết.

Lục Nhất như nhìn xuyên thấu tâm tư của cô. Với biểu hiện như lúc sáng thì anh cũng chẳng kiêng dè gì mà không vạch trần. Coi như thêm chút thú vị cho việc yêu đương này vậy.

- Ai bảo anh em nghĩ vậy? Em đây chẳng quan tâm nhiều như vậy.

Nhìn bộ dạng như đang cố thanh minh cho bản thân sau khi bị vạch trần của Ngọc Vân làm Lục Nhất có chút buồn cười. Anh hâng giọng, đứa tay về phía cô kéo về phía mình:

- Được rồi, bà chủ tương lai cũng không cần tiếc nuối vậy đâu, sau này còn nhiều dịp quay lại.

- Bà chủ gì chứ? Anh chú ý lời nói đừng để người ta hiểu lầm vậy!

Ngọc Vân ngước mặt lên nhắc nhở Lục Nhất. Mặc dù ngày trước hai người có trải qua khoảng thời gian yêu đương thật nhưng mà cũng mới chỉ quay lại sau 6 năm chia tay. Nói như vậy làm cho cô cảm thấy không đúng lắm với cũng có phần hơi vội vàng.

- Sao vậy? Hay em có mưu đồ bỏ anh rồi?

- Trí tưởng tượng của anh phong phú vậy đáng lẽ ra phải đi làm nhà văn thay cho em mới đúng ấy!

Từ một câu nhắc nhở mà Lục Nhất lại nghĩ ra viễn cảnh như vậy rồi. Cô chẳng làm gì mà giờ lại trở thành nạn nhân. Xem ra trong tương lai Ngọc Vân con bị kết tội dài dài.

- Hay anh làm nhà văn còn em làm bà chủ nhỏ nuôi anh?

Lục Nhất chớp lấy cơ hội, đưa cả hai tay nắm lấy tay cô, đung đưa tỏ ý muốn thuyết phục.

- Để còn xem thái độ anh như thế nào đã. Muốn em bao nuôi tưởng dễ à?

- Nếu em phải chọn lọc kĩ càng trước khi bao nuôi thì anh là ứng cứ viên sáng giá rồi còn gì?

Ngọc Vân và Lục Nhất như hai đứa trả, giằng co qua lại mà chẳng biết đến cuối cùng thì ai thắng, ai thua.

- Nuôi anh tốn quá, nuôi người khác vậy.

Nói xong, Ngọc Vân quay ngoắt đi bỏ lại Lục Nhất đứng đó. Anh tận dụng đôi chân dài của mình đuổi theo cô. Từ phía sau choàng cả hai tay vào cổ cô như đòi lại công bằng:

- Vậy là em còn lốp dự phòng khác à? Bạn học Vân à, anh tổn thương lắm đấy!

Cứ như vậy, tiếng cười vang lên cả một nông trại rộng lớn. Có một người con trai dùng cả hành động và lời nói để khiến người con gái của mình được vui. Còn người con gái kia thì như chú mèo được cưng chiều mà chẳng ngại ngần xù lông lên để ra uy.

Trời không quá nắng gắt, gió đủ để lay động sóng lòng. Mọi thứ thật bình yên. Chẳng còn là tiếng còi xe hàng này trên đường phố nữa. Ở đây chỉ còn sự yên tĩnh của tiếng gió xem vào trong lá cây, tiếng cười đùa của đôi tình nhân trẻ đang hớn hở với tình yêu.

Lục Nhất cố gắng làm mọi thứ để cho tình yêu này được hoàn hảo nhất có thể. Mặc dù kinh nghiệm tình trường của anh, ngoài Ngọc Vân ra thì chẳng có gì. Nhưng sự tinh tế xuất phát từ chân thành đã làm nên tất cả. Mọi hành động, ánh mắt đều thể hiện hết thảy tình cảm trong đó.

Còn Ngọc Vân, cô tham lam muốn được chìm đắm trong sự hạnh phúc này mãi mãi chẳng muốn thoát ra. Sự dịu dàng của Luc Nhất càng khiến cô lún sâu hơn. Mà càng yêu thì lại càng sợ. Cô sợ một ngày nào đó, tương lai lại đi vào vết xe đổ của quá khứ, lại khơi dậy nỗi day dứt. Và Ngọc Vân sợ một ngày nào đó, cô sẽ lại tổn thương anh thêm một lần nữa. Có lẽ chẳng ai biết được bao giờ điều đó sẽ xảy ra. Chỉ xòn cách là phó mặc cho số phận đưa đẩy.