Nửa Đời Thương, Một Đời Nhớ

Chương 14: Em nghĩ sao nếu chúng ta tìm hiểu lại?




Trong xe có chút chật hẹp nhưng vẫn tốt hơn so với việc ở ngoài ngắm cảnh với nhiệt độ về đêm đủ để tuyết rơi. Mọi thứ thật ảm đạm bên ánh đèn đường.

Trong xe, Lục Nhất đã bật đèn sáng và hệ thống sưởi để cái lạnh không có cơ hội chen vào không khí của hai người.

Tô Ngọc Vân vẫn vui vẻ với bát sủi cảo trên tay. Hương vị vẫn như ngày nào, chằng hề chút đổi thay. Có đổi thay thì chắc là do thời gian đã mặc thêm lớp áo lên con người. Nhìn sang bên cạnh, Ngọc Vân thấy người nào đó chưa ăn liền lên tiếng hỏi:

- Sao vậy? Sợ em chê cười à mà e dè?

Hai con người này dường như gặp nhau là sẽ nói ra những lời khiến cho người ngoài không biết nhìn vào còn tưởng mối quan hệ này không mấy tốt đẹp. Mà cũng chẳng sai bởi ngay từ lần gặp lại, sự gượng gạo đến những câu nói có phần thách thức ấy đã nói lên mối quan hệ đang cố gắng bình thường hoá lại càng trở nên méo mó.

Nghe Ngọc Vân nói vậy, Lục Nhất chưa đáp vội mà chỉ tiện tay mở hộp đựng đồ ăn ra. Khói toả ra cũng góp phần làm cho xung quanh đỡ lạnh hơn

- Không e dè, chỉ là muốn xem là nó lạnh trước hay không khí sẽ ấm lên.

Nói câu đấy, Lục Nhất không đơn thuần là nói đến sự tăng giảm nhiệt độ mà còn có chút ý tứ mơ hồ. Câu trả lời đó khiến Ngọc Vân dù không muốn cũng hiểu được đôi phần. Có lẽ anh đang nhắc đến từ lúc hai người chia tay thì liệu cô đã lạnh lòng hay vẫn còn chút gì đó tình cảm đối với mối tình ấy.

Lời nói cùng với ánh mắt của Lục Nhất dán chặt vào Ngọc Vân khiến cô cảm thấy ngột ngạt mà quay mặt đi không dám đối diện. Hoá ra, con người ta dù không hẳn làm chuyện xấu nhưng cũng có lúc cảm thấy thật hèn nhác.

Dù không biết cố tình hay vô ý mà cả hai đều không từ chối nhau khi gặp lại sau ngần ấy năm. Ngọc Vân biết rõ nếu cứ mãi trầm luân trong đoạn tình cảm ấy thì người bi lụy sẽ là mình nhưng nếu bảo cô đã vứt hẳn nó ra sau đầu thì chắc hẳn là đang nói dối. Một lời nói dối trắng trợn ngay cả Ngọc Vân cũng phải thừa nhận rằng cô chẳng thể nào cho qua.

Còn Lục Nhất, rõ ràng anh biết cô đang trốn tránh nhưng lại không chút nể nang nào ép cô đối diện với ánh mắt của mình. Bởi anh biết rõ, chỉ khi nào Ngọc Vân đủ can đảm nhìn lại, đủ bản lĩnh đối diện với tình cảm của chính mình thì hai người mới có thể giải quyết những khúc mắc.

Chuyện chia tay chẳng có gì là ồn ào nhưng những vết tích lại có thể khiến con người ta phải khó khăn bù đắp. Ngày Ngọc Vân và Lục Nhất chia tay, cũng như ngày mà hai người gặp lại khi Lục Nhất say rượu, chẳng có gì là ầm ĩ vậy mà những gì còn sót lại ở hai con người ấy lại chẳng thể nào dọn dẹp sạch sẽ.

Hơn một tuần mà gặp nhau đến 3 lần thì quả thật mối nợ từ 6 năm trước giữa anh và cô vẫn chưa hết được. Ngọc Vân đôi lúc có cảm giác khó hiểu bởi cô không rõ ý tứ của anh khi chủ động hẹn gặp cô vào ban đêm như vậy, rồi những câu nói nửa đùa nửa thật khiến cô thêm hoang mang hơn. Dù sao cô cũng chẳng mong đợi gì nhiều vào việc "nối lại tình xưa" nhưng như thế này thật khiến cô không thể ngừng phát huy trí tưởng tượng.

- Em nghĩ sao nếu chúng ta tìm hiểu lại?

Lục Nhất như thể đọc được suy nghĩ của cô vậy? Mới đó mà đã hỏi như vậy rồi! Chẳng phải là quá gấp gáp rồi sao?

Trong lúc Ngọc Vân không biết phải trả lời làm sao thì Lục Nhất đã lên tiếng:

- Em không cần quá căng thẳng, dù sao cũng chỉ là tìm hiểu, dù là bạn bè hay là gì thì cũng cần tìm hiểu để biết về nhau.

Lời nói của Lục Nhất khiến cho tâm trạng đang căng thẳng của cô có chút hụt hẫng, không phải như kịch bản sẽ là " cho em thêm thời gian để suy nghĩ" hay sao? Lại còn "dù là bạn bè". Chẳng lẽ anh chỉ nghĩ đến việc tìm hiểu nhau trên phương diện bạn bè?

Ngọc Vân thực sự không biết phải trả lời như thế nào nhưng nếu bảo điều anh nói là điều cô muốn nghe thì kì thực nằm ngoài mong đợi. Đã có lúc cô suy nghĩ đến việc sau này nếu có một chút tiếng tăm, có thể xứng đáng với anh hơn thì cô sẽ xem xét nếu anh vẫn chưa có ai, cô sẽ chủ động trong chuyện này. Nhưng hiện tại cô vẫn chưa có gì, chỉ là khấm khá hơn một chút tuy vậy so với anh vẫn chưa là gì chứ đừng nói đến đặt lên bàn cân với Vương gia.

Chẳng biết Vương thiếu có hiểu điều đó hay không, hay chỉ đơn thuần là chiều theo cảm xúc muốn đạt được những gì mình bỏ lỡ trong quá khứ. Ngọc Vân dù sao trước nay cũng chưa từng nói cho ai biết suy nghĩ của mình ngoài cô bạn Điềm Điềm. Nhưng suy nghĩ vẫn chỉ là suy nghĩ, còn ai kia có lẽ sẽ rất lâu để biết được đằng sau tấm màn là thước phim gì.