[Nữ Phụ] Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?

Chương 76: Thái Tử Là Kẻ Vô Tình.




Mọi người xung quanh trong phủ Thái Tử im ắng nghe đối thoại hai người, ai nấy lại đưa ánh mắt bất đắc đi nhìn cả hai đối chọi nhau

Bọn họ hiểu sự tình hiện tại xảy ra, do Thái Tử Phi Diệp Tuyết Chi nghe thấy quá nhiều lời đồn đại về đứa trẻ trong bụng mình không hay, cứ mỗi một lần nghe là lại dồn nén vào lòng, lâu dần tích tụ không chịu được trở thành bùng phát ra.

Phần Thái Từ mệt mỏi đủ việc mà Thái Tử Phi cứ quậy phá, ngày thường còn có thể kiên nhẫn dỗ dành, nhưng giờ đây bề bộn, thêm lời nói của Thái Tử Phi quá mức nặng nề, Thái Tử không chấp nhận nổi đã cứng đối cứng, dùng lời lẽ độc ác vừa rồi nói ra.

Như thế Thái Tử Phi bị kích thích mới gây ra hoàn cảnh này.

"Diệp Tuyết Chi, nàng còn biết đó là con ta sao! Vậy vừa rồi là ai sống chết đòi đi tìm Huyền Uyên Thành? Người không biết nghe thấy còn tưởng đó là con của hắn!" Huyền Trức Tuyên lạnh giọng, ánh mắt sắc bén không thua kém mà giận dữ với Diệp Tuyết Chi.

Tiếng hắn ta vừa dứt, Diệp Tuyết Chi bên này nghe thế tức thì bật cười, âm thanh cổ họng khàn khàn pha lẫn chưa chát nói: "Ngươi còn nhớ đứa trẻ đầu tiên không? Đó là do ngươi hại nên mới không thể sinh ra cảm thụ mọi thứ trên nhân thế này. Đã có một lần thì sẽ có lần hai, ta thân là một người mẹ, nhất thiết phải đem con mình tránh xa hiểm nguy như ngươi!"

Diệp Tuyết Chi không muốn mình phạm phải lỗi lầm để ân hận thêm một lần nữa, ngày hôm nay nàng ta phải thoát khỏi đây, bảo toàn cho tính mạng đứa bé trong bụng.

Huyền Trức Tuyên cau mày, sắc mặt chuyển đổi rõ rệt, bàn tay sau ống tay áo rộng vô thức nắm chặt thành quyền, hiển nhiên câu nói của Diệp Tuyết Chi đã chạm vào đáy lòng hoặc nói trúng điểm hắn ta đau.

Hắn ta lặng yên chốc lát, sau bình tĩnh gọi người tới sai bảo: "Kêu Mặc Ôn Khánh lập tức tới đây!"

Ngươi kia nhận lệnh, mau chóng rời đi làm.

Thời điểm này Mặc Ôn Khánh không hay có người tìm mình, vẫn đang ở Hồng Lâu cùng Huyền Uyên Thành trò chuyện.

"Dạo gần đây, thiên tai cứ liên miên, bên phía triều đình vẫn chưa đưa ra biện pháp được sao?" Mặc Ôn Khánh hướng Huyền Uyên Thành hỏi, tay không quên nâng ly trà lên nhấp môi thưởng thức.

Huyền Uyên Thành đối diện Mặc Ôn Khánh, cảm xúc trên gương mặt chàng khi được hỏi không rõ ràng, giọng điệu cũng chậm chạp ít lâu sau mới đáp lại: "Biện pháp có, nhưng lại không phù hợp để làm. Huynh cũng biết lần này mọi thứ đến nhanh chóng, dù có phòng bị trước nhưng vẫn rơi vào thế khó."

"Vậy tức là không thể chống được?" Mặc Ôn Khánh nhíu mày, tay đặt xuống chén trà lên bàn.

Quả thực đợt này thiên tai vừa gay gắt, vừa xảy ra một cách mau chóng lạ thường, đến nỗi có điềm báo ban đầu cho phòng bị mà không thể vượt qua.

Nếu cứ tiếp diễn không biện pháp, e rằng thiệt hại rất nhiều.

Mặc Ôn Khánh nghĩ ngợi rồi cuối cùng thở dài, lại nghe Huyền Uyên Thành mặt không cảm xúc nói: "Hiện tại mạng của dân chúng ở phía tây mới quan trọng nhất, nước lũ dâng cao sắp nhấn chìm họ, cách có thể làm là dẫn họ lùi về."

Biện pháp ngăn chặn lũ không có cách nào hữu dụng, có lẽ đi tản người đi, để nước sông từ từ rút xuống, bão táp giảm đi.

Tuy bên phía tây không có khả quan, nhưng phía đông lại có tiến triển, người phía chàng mà Hoàng Thượng phái đi đã tìm được mạch nước sạch, đủ duy trì thời gian.

Thật sự lời đồn đại ở phía đông bị người khác thổi phồng lên, vùng đất ấy nhiều năm về trước có dấu hiệu bốn mùa nắng gắt ít mưa,, nhưng nói khô cằn là không đúng, vì một phần nguyên do là nguồn nước ở đó vô tình bị nhiễm độc.

Vấn đề nhiễm độc còn đang điều tra.

"Đúng nha, quan trọng nhất vẫn là mạng người... Uyên Thành à, mạn phép hỏi huynh có cảm xúc gì khi Thái Tử Phi bị đưa lên đầu sóng gió?" Mặc Ôn Khanh lật qua lật lại đi lật sang chuyện lời đồn đại khắp Kinh Thành mấy ngày qua, đem sự tò mò đặt lên người Huyền Uyên Thành.

Huyền.Uyên Thành nâng mắt, nét mặt bình tĩnh, con ngươi không chút gợn sóng nhìn người huynh đệ phía trước mình, chàng tự nhiên cất giọng đáp: "Câu hỏi này huynh nên đi hỏi Thái Tử, bất kì điều gì từ Thái Tử Phi đã không phù hợp với ta nữa rồi."

Chàng hiểu Mặc Ôn Khánh là đơn giản tò mò, hay thích trêu ghẹo chọc vào chỗ đau của người khác, kể cả chàng cũng không buông tha.

Từ khi trở về đây là lần thứ mười lăm nhắc đến Tuyết Chi, Có điều chàng không tức giận.

Sao đi nữa đây là huynh đệ tốt, trêu chọc chút gia tăng tình cảm thôi.

Mặc Ôn Khanh nhận được câu đáp không giống mình nghĩ, một hồi đưa mắt nhìn Huyền Uyên Thành nửa ngày, rốt cuộc không nhìn ra sơ hở gì trên mặt chàng. Mặc Ôn Khanh có hơi cúi đầu thất vọng, mà rất nhanh lại ngẩng đầu lên, đầy ẩn ý nói: "Ta nghe đồn vị Phi công tử nhà Phi gia sau khi đụng độ Tân Phương Phương kia liền ăn khổ, rồi không lâu sau Phi gia có sự cố, vị Phi lão gia làm quan trong triều bị người vạch tội trạng tham ô cùng đám quan lại khác, thêm Phi công tử phạm tội hãm hại, lạm sát người vô tội."

Tin tức này xuất hiện từ hai tháng trước, đã chứng thực là thật, chỉ là chuyện Thái Tử Phi che lấp đi nó.