[Nữ Phụ] Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?

Chương 125: Thánh Chỉ Ban Hôn.




Huyền Uyên Thành cùng Hoàng Thượng dạo hoa viên, phía sau đám nô tài đi theo, tuy nhiên đều quy củ cúi đầu, không dám tò mò chuyện cả hai đang nói.

Hoàng Thượng đảo mắt phượng, nhìn bầu trời trong sạch không bóng mây che nên ánh nắng thông suốt phản chiếu xuống hoa viên đầy hoa sắc màu, tô điểm thêm vẻ đẹp cho hoa cỏ nơi đây.

Tráng cảnh yên bình, an tĩnh như thế, Hoàng Thượng rốt cuộc nhìn đủ phong cảnh, ánh mắt từ từ rơi xuống người bên cạnh luôn tĩnh lặng.

Huyền Uyên Thành dáng người cao gầy, khoác lên thân huyền y chỉnh tề vừa vặn người, phía trên y phục thêu họa tiết vân mây tinh mỹ.

Ngoại trừ từng bước chân khập khiệng ra, thì khí chất lẫn động tác từ chàng đều thanh cao, ôn tồn phát ra đến hoàn mỹ.

Không biết đã bao lâu, ông chẳng thể cùng nhi tử Uyên Thành trò chuyện rồi, chính là thời gian trông thấy người cũng thật ít.

Kể từ khi người trở về, có tiến cung theo quy củ, trừ lần đó ra, đây là lần thứ hai.

Dựa theo tình thế Tiên Quốc hiện tại, có thể có việc...

Nghĩ đến đây Hoàng Thượng liền chậm rãi mở miệng hỏi: “Thành nhi, hôm nay đột nhiên tiến cung gặp trẫm thế này là có chuyện gì muốn nói sao?”

Huyền Uyên Thành nghe thế chợt ngừng bước chân, nét mặt ý cười chuyển đổi nghiêm túc nói: “Nhi thần vẫn là không qua được đôi mắt của Phụ Hoàng.”

“Trẫm còn chưa hiểu con sao? Bình thường có thể con thật là muốn cùng trẫm đi dạo nói chuyện, hay đánh cờ, nhưng với tình thế hiện tại không ai có tâm tình đó.” Hoàng Thượng mang giọng điệu ẩn giấu sầu muộn.

Chàng khẽ nhăn mày, những lời bên miệng chuẩn bị tuôn ra bỗng chốc không thốt lên được; Tiên Quốc cả phía Đông lẫn phía Tây đều xảy ra chuyện, Triều Đình các văn võ bá quan đứng ngồi không yên, Phụ Hoàng thân là vua, ắt hẳn ông ấy lo lắng nhất.

Nhưng hôm nay, mục đích chàng vào cung không phải san sẻ lo âu cùng ông ấy, mà là muốn xin một thánh chỉ ban hôn.

Ban hôn ở thời điểm rối loạn, nghĩ như nào thì cũng là chẳng sáng suất, đáng tiếc không còn lựa chọn.

Suy nghĩ tới đây, Huyền Uyên Thành âm thầm quyết định, loại bỏ tia do dự mới hiện hữu đi, đem lời chầm chậm nói ra: “Mọi sự việc sẽ sớm có khởi sắc, ngược lại nhi thân mong Phụ Hoàng đừng quá mức lo lắng, tránh ảnh hưởng long thể của người.”

“Thành nhi còn quan tâm trẫm, trẫm thật vui vẻ, được rồi, có gì nói đi.” Hoàng Thượng vừa dứt câu, đôi mắt trông nhi tử mình khom lưng quỳ xuống, bên tai tức khắc nghe tiếng chàng.

“Phụ Hoàng, nhi thần muốn xin người ban hôn cho nhi thần và Tân Nhị Tiểu Thư.”

Hoàng Thượng cảm giác bản thân nghe lầm, vẻ mặt nghi vấn nhắc lại: “Con muốn xin trẫm ban hôn?”

Xem xem người đang quỳ trước mặt kiên định gật đầu, con ngươi Hoàng Thượng sâu kín hơn, đáy lòng một mảnh ngạc nhiên vì đáp án

Ban đầu ông tưởng rằng thứ Huyền Uyên Thành muốn cầu là được đi phía Đông, chứ không hề nghĩ về hướng khác.

Chẳng nghĩ hai chữ ban hôn...

Hoàng Thượng thu lại ý cười trên mặt, nghiêm nghị hỏi: “Thành nhi, con biết tình hình phía Đông rất căng thẳng đúng không? Hiện tại lòng dân đang hỗn loạn, nếu nghe tin con được ban hôn, cả con, cả Hoàng Thất lẫn trẫm không tránh được tiếng oán trách.”

“Phụ Hoàng, đây là ban hôn trước, không phải thành hôn ngay, nhi thần chờ đến khi mọi việc ổn thỏa rồi mới tiếp tục, như vậy dân chúng sẽ không phản ứng quá lớn.” Huyền Uyên Thành ngẩng đầu đối diện Hoàng Thượng, ánh mất chàng rõ ràng sự kiên trì không đổi.

Hoàng Thượng bất đắc dĩ thở dài, “Thành nhi, con thật tâm là cầu trẫm ban hôn ư? Con không suy xét một chút về việc đi phía Đông sao?”

Ông ấy vốn tưởng nhi tử này sẽ cứ hết mình vì dân chung vì quốc gia, về sau khẳng định trở thành mình quân, không giống Huyền Trức Tuyên âm trầm, ác độc tuyệt tình.

Là nhi tử nhìn không có ý nghĩ đó, không chỉ từ bỏ chuyện triều chính, bỏ qua sự sắp đặt của ông, còn như mặc kệ luôn sống chết người dân Tiên Quốc ngoài kia.

Làm ông không thể tin tưởng.

Huyền Uyên Thành tựa hồ hiểu thấu suy nghĩ trong đầu Hoàng Thượng, chàng khẽ thấp giọng đáp trả: “Phụ Hoàng, trong triều ta không thiếu người tài giỏi, nhi thần tin chắc có người phù hợp để nhận giao phó trọng trách ấy.”

“Nhưng trẫm chỉ tin tưởng con...” Hoàng Thượng lần nữa trao xuống tín nhiệm.

“Phụ Hoàng, nhi thần hôm nay đành phụ kì vọng từ người, không thể nghe theo, bởi nhi thần chẳng muốn mình như mười năm về trước, đi hoàn thành trọng trách trên vai, lại không thể làm tròn nghĩa vụ bào vệ người trong lòng mình bình an.”!Chàng nói đến đây hơi ngưng lại, sau cùng nặng nề tiếp tục: “Hiện tại chỉ khẩn cầu Phụ Hoàng điều duy nhất, ban hôn cho nhi thần và Tân Nhị Tiểu Thư, để mà chính nhi thần có thể đường hoàng che chở nữ nhân của mình trước thiên hạ, như tránh đi lời bàn tán không hay, những tranh đoạt không đáng có.”

Hoàng Thượng đau đầu, mày nhíu chặt, cảm giác không muốn nhìn Huyền Uyên Thành nữa.

Mười năm về trước, nhắc tới khiến ông thẹn lòng, rằng ông là người chia cắt một mối lương duyên đẹp, giữa Diệp Tuyết Chi và nhi tử Huyền Uyên Thành.

Nhi tử dường như cố ý nhắc nhở ông chuyện năm đó.

Năm chiến tranh chưa dứt, thiên hạ vẫn đại loạn, ông còn sẵn sàng buông xuống thánh chỉ ban hôn, vậy hôm nay sao lại vì phía Đông có sự tình, mà không thành toàn.

[Nam chính said: Nói xem trọng mình mà làm khó mình là dở rồi.]