Nữ Phụ Pháo Hôi Mạnh Mẽ Phản Công

Chương 20: Thịt Tươi Thân Ái Đừng Hắc Hóa 17.1




Editor:BaoTô Bà

Thiếu niêntừtừngẩngđầulên,haimắtđỏbừng,nhưngvẫnquậtcườngkhôngrơimộtgiọtlệ,thậmchícònnởnụcườichói mắt.

“Noãn Noãn, cậu xem, đây là lần thứ hai cậu nhìn thấy dáng vẻ bất kham(*) này của mình... Nhưng cậu không biết, cậu không biết...”

(*) Bất kham: dữ dằn, chống lại, không để mặc người ta tiêu khiển, muốn làm gì thì làm.

Cô không biết, một cậu chân chính còn kinh khủng hơn dáng vẻ bất kham mà cô đã thấy.

“Noãn Noãn, cậu biết không, từ khi có ký ức, mình đã sống ở cô nhi viện, nhìn các cặp ba mẹ đưa theo con của họ đến cô nhi viện, cho bọn mình nhìn thấy tình yêu. Mình đã nghĩ, có một ngày, ba mẹ mình cũng đi từ đâu đó tới, sau đó nói với mình, không phải bọn họ không cần mình... Mình nói với bản thân, mình không phải người không ai cần, mình không phải cô nhi, mình và những người bạn đến từ bên ngoài đều giống nhau, mình có ba mẹ, ba mẹ không phải không cần mình, một ngày nào đó họ sẽđếnđónmình,chonênmìnhkhôngthểgiốngnhưnhữngđứatrẻkháctrongcônhiviện được, mình không được nói dối, trộm đồ, vờ ngoan ngoãn, giả cười đùa... Ba mẹ nhất định sẽ không thích dáng vẻ đó của mình đâu...”

Tô Noãn run rẩy, mới đầu giọng nói của thiếu niên hơi run run sau đó dần dần khôi phục bình tĩnh, bình tĩnh như đang kể câu chuyện của người khác.

“Mình nghe lời, đi theo chú dì học cách tự thức dậy, học thành thật, học lễ phép, không nói dối trộm vặt như những bạn khác, sau đó mình bị bọn họ cô lập, bị bọn họ liên hợp lại bắt nạt... nhưng chưa bao giờ có người tin tưởng mình vô tội...”

Giọng nói hèn mọn của Trình Ngộ tiếp tục vang lên: “Mình đợi thật lâu, Noãn Noãn, cậu không biết được đâu, đã lâu như vậy, bọn họ nói với mình, mình giống với bọn họ, đều là con hoang, nói suy nghĩ của mình thật kỳ lạ... Đó là lần đầu tiên mình đánh trả, cho dù bị nhốt trong phòng tối, bị phạt không được ăn cơm...”

“Mình vừa sinh ra đã bị ba mẹ vứt bỏ, Noãn Noãn, cậu nói xem, bọn họ không cần mình vậy tại sao còn sinh mình ra, cho mình hình hài này lớn lên... Trước đây mình cũng từng có hy vọng, Noãn Noãn, nhưng mà hiện tại không còn nữa, mình biến thành dáng vẻ hiện tại, mình...”

Hai mắt Tô Noãn bỗng chốc chua xót, cô hung hăng mắng thầm bản thân rồi tiến lên duỗi tay ôm thiếu niên vào trong ngực.

Cậu cao hơn cô, lại lẳng lặng được cô ôm giống như một đứa trẻ.

Cô hầu như có thể tưởng tượngrađược,TrìnhNgộbénhỏgầyyếucỡnào,mặtxámmàytrođứngtrongcônhi viện giống như con quái vật âm trầm tối tăm đó, sợ hãi ôm lấy chính mình trốn vào một góc, nhìn những đứa trẻ bơ vơ giống như mình...

Cậu vừa lạnh vừa đói, tấm lòng non nớt có lẽ tràn ngập mê man, khó hiểu và bi thương.

Mấy ngày nay, Tô Noãn cố tình không thèm nghĩ tới những điều Trình Ngộ phải trải qua, không thèm để ý tại sao sau khi được nhận nuôi năm mười tuổi cậu lại làm ba nuôi mình bị thương rồi bị đưa về cô nhi viện, tại sao kể từ sau đó không còn ai muốn nhận nuôi cậu nữa, khiến cậu bị giam hãm ở nơi âm u đó, không thèm nghĩ... vào một ngày, chuyện cô từng nhìn thấy, đã xảy ra biết bao lần trong văn phòng của viện trưởng cô nhi viện...

Cô biết, Trình Ngộ nhất định không muốn nhắc lại những chuyện đó, vì thế, cô cũng không hỏi, không hề đề cập tới!

Nhưng nghe ngữ khí mờ mịt, yếu ớt của Trình Ngộ kể lại những ký ức thơ ấu tràn ngập tổn thương, Tô Noãn thấy mũi mình không ngừng ê ẩm.

“Noãn Noãn, cậu biết không, năm mình tám tuổi, mình đã nghĩ tới chuyện chết, mình không sợ đau, dù sao thì cũng không còn bị đánh, không bị nhốt trong phòng tối đáng sợ nữa...”

Thanh âm thiếu niên nghẹn ngào gần như nói không nên lời: “Nhưng mà mình không cam tâm, cậu biết không, mình không cam tâm, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì, những đứa trẻ khác đều có thể sống sót, bọn họ đều có ba mẹ... Ba mẹ không cần mình, nhưng đây không phải do mình sai, tại sao mình phải chết chứ, tại sao đối với mình sống lại khó khăn như vậy, tại sao mình phải trải qua những chuyện đó, mình không cam tâm... Noãn Noãn, cậu biết không, mỗi ngày mình đều cầu xin ông trời cho mình mau lớn lên...”

Tô Noãn ôm chặt thiếu niên run rẩy, nức nở lắc đầu: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa, Trình Ngộ, xin lỗi cậu, cậu đừng nói nữa mà!”

Thiếu niên khẽ cười một tiếng: “Noãn Noãn, cậu hỏi mình có từng nghĩ tới không, nhưng mà cậu xem, mình là một người như thế đấy, đến ba mẹ cũng không cần mình, cậu nói xem, mình biết lấy cái gì để tưởng tưởng, để hy vọng xa vời... Mình không sợ, thật đấy, mình không sợ, nhiều năm chỉ có hai bàn tay trắng như vậy mình vẫn chống đỡ được, mình không sợ...”