An Kiệt trong khoảng thời gian ngắn không kịp điều động năng lượng, chỉ tạo ra được một chiếc thuẫn đất nhỏ, chắn được một phần hai quả cầu lửa, phần còn lại rơi lên người hắn, nóng đến hắn kêu lên như lợn bị chọc tiết, chật vật một lúc mới điều động được năng lượng dập tắt lửa trên người.
Hắn căm phẫn nhìn Trí Tiêu Nguyên, vận dụng toàn bộ năng lượng trong người, tung ra đòn sát thủ.
Dẫu sao, hồ năng lượng của cấp 76 vẫn cao hơn so với cấp 75. Trí Tiêu Nguyên vừa tấn công liên tục, hồ năng lượng trong cơ thể cũng chưa kịp phục hồi lại mức 100%, chỉ kịp tạo thuẫn lửa che chắn cho các khu vực yếu hại. Tay hắn bị dính mấy gậy đất, nhưng hắn không quan tâm, ngay lập tức điều động năng lượng tạo ra quả cầu lửa tấn công trở lại An Kiệt.
An Kiệt chưa kịp hồi phục năng lượng, bị cầu lửa của Trí Tiêu Nguyên đánh cho bất tỉnh.
Trí Tiêu Nguyên thu hồi lửa trên người An Kiệt, chạy vội tới giúp Tâm Khôi.
Tâm Khôi dựa vào ưu thế cách biệt về cấp bậc đánh cho đám người Triệu Dũng tơi tả, nhưng bản thân cô cũng bị trầy xước không ít.
Lúc này, người đang còn triền đấu với Tâm Khôi có 6 tên. Vừa lúc Trí Tiêu Nguyên chạy đến, giúp cô giải quyết 2 tên cấp 70, dư lại 4 tên cấp từ 73 đến 79, bị một chiêu của Tâm Khôi đánh cho trắng cả mặt.
Hai người Trí Tiêu Nguyên và Tâm Khôi cả người trầy xước, chật vật. Nhưng đám người Triệu Dũng còn thảm hơn, không có mấy ai còn đứng thẳng nổi.
Trí Tiêu Nguyên và Tâm Khôi nhìn nhau, cùng cười. Tâm Khôi hơi loạng choạng chân một chút, vừa rồi cô không may bị trúng một đòn vào đùi.
Trí Tiêu Nguyên vội vàng chạy lên đỡ cô. Hai người dìu nhau đi về phía ký túc xá, vừa đi vừa nói chuyện, khoe khoang chiến tích, giống như vết thương chồng chất trên người chẳng là gì cả.
“Vừa rồi cậu không nhìn thấy, tên An Kiệt kia cậy cấp bậc cao hơn tôi, khuôn mặt cực kỳ kiêu căng, bị tôi dùng quả cầu lửa đánh cho kêu cha, gọi mẹ, vội vàng xin tha.”
“Còn cậu không thấy, tôi vẫy tay tạo ra một vòi rồng cao chọc trời, tám tên kia vừa nhìn thấy, đã sợ mất mật. Vòi rồng của tôi dùng tốc độ tia sáng, quét qua bọn họ. Cả đám không kịp trở tay, bị đánh cho rơi rụng đầy đất, hai tên yếu nhất còn đương trường ngất xỉu, sợ đến đái ra quần…”
“Ha ha ha!”
“Ha ha ha.”
Hai người khoe khoang, khoác loác không chút e dè, âm thanh vui vẻ vang vọng trên con đường trở về ký túc xá.
Các sinh viên đang đứng xem, thấy hai người đi qua, vội vàng dẹp đường. Có mấy ánh mắt hâm mộ bắn về bọn họ.
Một màn hai địch mười vừa rồi quả thực rất chấn động.
Tâm Khôi hẳn không ngờ, nhờ một trận đánh, hình ảnh cô và Trí Tiêu Nguyên ở trong trường học đã thay đổi đến chóng mặt. Thậm chí còn khiến không ít trái tim nữ sinh rung động.
Về đến phòng, Tâm Khôi liền lấy hộp thuốc ra băng bó tay cho Trí Tiêu Nguyên.
Dù bọn họ có thể tự chữa thương bằng cách hấp thu năng lượng chữa lành từ không gian xung quanh, nhưng nếu có thêm sự hỗ trợ của thuốc, tốc độ hồi phục sẽ nhanh hơn rất nhiều. Có lẽ chỉ mất hai, ba ngày đã có thể tung tăng nhảy nhót.
Tâm Khôi băng bó cho Trí Tiêu Nguyên xong, hắn liền đòi cô cởi quần ra để hắn giúp băng bó chân cho cô.
Tâm Khôi nhìn chỗ bị thương ở đùi, đen mặt. Sao cô có thể cởi quần ra cho hắn nhìn được!
“Không cần, tôi có thể tự băng bó được.”
“Cậu ngốc à, tự băng bó sao tiện, để tôi băng bó cho. Yên tâm đi, tôi rất có kinh nghiệm trong việc băng bó vết thương, sẽ không đau.” Trí Tiêu Nguyên chân thành nói.
Tâm Khôi lại giơ tay đẩy hắn ra: “Hừ, thân thể tôi quý trọng, sao có thể cho cậu chạm vào được, nhìn cũng không được nhìn.”
Trí Tiêu Nguyên không cho là đúng nói: “Có gì khác biệt chứ, đều là đàn ông với nhau, cậu đừng có bẽn lẽn như con gái được không hả?”, nói xong, hắn tiến lên quyết tâm tụt quần Tâm Khôi xuống.
Mẹ kiếp! Bẽn lẽn cái đầu cậu. Bà cô của cậu chính là con gái được không hả?