Hưu Hưu khó hiểu chạy đến trước mặt Sở Yến, nghiêng đầu nhìn anh trai: "Tại sao?"
Cả người cô bé hoàn toàn che khuất tầm nhìn của Sở Yến, cậu ta chỉ có thể tập trung vào khuôn mặt của Hưu Hưu.
Bởi vì đó là nhà của em, nó không còn là nhà của anh nữa, Sở Yến nghĩ.
Nhìn thấy vẻ mặt khá cô đơn của Sở Yến, Hưu Hưu chợt nhớ ra mình quên hỏi anh Tiểu Yến vì sao ngày hôm qua lại khóc!
Hưu Hưu muốn ngồi xổm trước mặt Sở Yến, nhưng lại không vững, ngả người ra sau và ngồi trên mặt đất.
Sở Yến đứng lên, vội vàng kéo cô bé trước mặt lên: "Sao lại ngồi dưới đất? Bẩn chết đi được!"
"Hưu Hưu không cố ý…" Cô bé ôm mông giải thích.
Sở Yến hết nói nổi, cũng không tiếp tục ngồi ở đó nữa. Cậu ta nắm tay Hưu Hưu đi về phía chiếc ghế gỗ ven đường.
Ghế gỗ hơi cao, Hưu Hưu chống tay nâng chân để trèo lên.
Sở Yến thực sự không chịu nổi dáng vẻ vụng về của cô bé, nên cậu ta đỡ cô bé lên, vô thức phàn nàn: "Đầu óc ngu si."
Ngu?
Có nghĩa là ngốc!
Hưu Hưu trợn mắt, chỉ ngón tay về phía Sở Yến: "Không được, anh Tiểu Yến đã hứa với Hưu Hưu rồi, anh không thể nói Hưu Hưu ngốc!"
Khóe môi Sở Yến giật giật: "Được rồi, anh không nói gì nữa."
Hưu Hưu hài lòng đung đưa hai chân, sau đó hỏi: "Sao hôm qua anh Tiểu Yến lại khóc?"
Sở Yến cúi đầu không nói gì.
Hưu Hưu quay lại nhìn cậu ta: "Anh Tiểu Yến?"
Trong phạm vi tầm nhìn, cậu ta nhìn thấy khuôn mặt tròn trịa của cô bé ngày càng gần hơn, Sở Yến bất đắc dĩ ngẩng đầu lên: "Em đang làm gì vậy?"
Hưu Hưu mở to mắt: "Hưu Hưu tưởng anh Tiểu Yến ngủ rồi!"
Sở Yến tức giận trừng mắt: "Em nghĩ anh cũng như em à!"
Một giây là có thể ngủ được.
"Vậy tại sao anh Tiểu Yến lại khóc?" Hưu Hưu thực sự rất quan tâm vấn đề này.
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của cô bé, Sở Yến tức giận thở dài: "Em không hiểu đâu."
Không hiểu? Người thông minh như Hưu Hưu sao có thể không hiểu được!
Sự tò mò thành công biến thành tính hiếu thắng, vẻ mặt Hưu Hưu kiên quyết: "Hưu Hưu hiểu!"
Sở Yến nhìn cô bé, im lặng một lúc lâu, trong lòng thầm nghĩ, thôi, dù sao cô bé cũng không hiểu, cậu ta có nói với cô bé cũng không sao.
"Bởi vì anh cảm thấy mình bị lừa dối, nhưng người lừa dối anh lại làm vậy vì muốn tốt cho anh. Anh rất buồn, nhưng cũng biết mình không nên buồn, bởi vậy anh rất phiền lòng."
Hưu Hưu thành công bị bao vây bởi một loạt các từ "lừa dối, buồn", từ từ chớp mắt, trong đầu bắt đầu chậm rãi tiêu hóa lời nói của Sở Yến.
Cuối cùng đưa ra kết luận --- có người đã lừa dối anh Tiểu Yến, anh Tiểu Yến rất buồn nên đã khóc!
"Người xấu nào lừa dối anh Tiểu Yến?" Hưu Hưu phồng má, trong lòng tràn đầy phẫn nộ: "Hưu Hưu sẽ báo thù cho anh!"
Sở Yến tức giận vỗ vỗ đầu cô bé: "Người lừa dối anh không phải là người xấu!"
Hưu Hưu ôm đầu: "Nhưng là người đó đã lừa dối anh Tiểu Yến mà!"
"Không phải đã nói với em rồi, họ cũng là vì muốn tốt cho anh thôi!" Tuy không có bất kỳ hy vọng nào với cô nhóc này, nhưng Sở Yến vẫn bị khả năng hiểu biết của cô bé làm đau đầu.
Đúng là có cô bé ở đây, cậu ta hoàn toàn không thể buồn nổi!
"Vậy tại sao anh Tiểu Yến vẫn còn buồn?" Trên gương mặt của Hưu Hưu càng thêm rối rắm.
Sở Yến cúi đầu, dụi dụi chân trái xuống đất, khẽ hỏi: "Hưu Hưu, nếu một ngày nào đó đột nhiên có người nói với em rằng cha của em không phải là cha của em, ông nội cũng không phải ông nội của em, cũng có thể phải rời xa ngôi nhà hiện tại, đến ở một ngôi nhà khác thì em phải làm sao?"
Cậu ta không mong đợi bất kỳ phản ứng nào từ cô bé bên cạnh, giọng hỏi nhẹ nhàng của cậu ta giống như đang nói chuyện với chính mình hơn.
Cậu ta rất bối rối, rốt cuộc mình nên làm gì đây?
Hưu Hưu đương nhiên không hiểu Sở Yến đang nói gì, nhưng cô bé đang suy nghĩ rất kỹ dựa trên nghĩa đen——
Cha không phải là cha à? Ông nội không phải là ông nội à?
"Vậy Hưu Hưu sẽ đi tìm mẹ!"
Sở Yến nghẹn ngang, không ngờ lại nghe được câu trả lời độc đáo như vậy.
Nhìn khuôn mặt kiên định của cô bé, Sở Yến mím môi nói: "Nhưng anh không còn mẹ nữa."
"Không sao đâu!" Hưu Hưu xua tay: "Anh có Hưu Hưu! Hưu Hưu có thể dẫn anh đi tìm mẹ của Hưu Hưu!"
Khi chủ đề này đột nhiên được nhắc đến, đôi mắt của Hưu Hưu càng lúc càng sáng hơn, những suy nghĩ nhỏ bé lần trước được Tạ Chấp động viên đột nhiên khôi phục lại, cô bé bắt tay Sở Yến và nói: "Anh Tiểu Yến, Hưu Hưu muốn đi tìm mẹ!"
"Cái gì?" Sở Yến kinh ngạc, sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này.
Hưu Hưu lắc mông, sau đó bất chấp nhảy xuống ghế, nắm lấy tay Sở Yến: "Chúng ta đi tìm mẹ nhé?"
Sở Yến bị kéo đi loạng choạng, vội vàng giữ lấy cô bé: "Chờ đã! Em tìm mẹ làm gì?"
"Đã lâu rồi Hưu Hưu không gặp mẹ." Cô nhóc lấy tay vẽ một vòng tròn lớn một cách cường điệu.
Sở Yến không biết nói gì trước ý nghĩ bất chợt của cô bé: "Làm sao tìm được? Em có biết mẹ em ở đâu không?"
Hưu Hưu sửng sốt: "Mẹ đang làm việc…"
"Làm việc ở đâu?" Sở Yến lại hỏi.
Hưu Hưu mở rồi ngậm cái miệng nhỏ nhắn của mình: "Em không biết..."
"Vậy làm sao em tìm được?"
Hưu Hưu suy nghĩ cẩn thận, cố gắng hết sức nhăn mũi và nheo mắt, một lúc sau, cô bé mới duỗi ngón tay ra nói: "Hưu Hưu biết! Hưu Hưu gọi cho mẹ, mẹ sẽ biết Hưu Hưu ở đâu!"
"..." Sau đó lại kêu mẹ tới tìm em à?
Sở Yến không biết nên phản ứng thế nào, nhìn đôi mắt nóng rực của cô nhóc, chợt nhớ đến hiện thực tàn khốc: "Nhưng chúng ta không có điện thoại di động, làm sao gọi được?"
Vừa dứt lời, một thanh niên đội mũ chóp đi ngang qua hai người.
"Alo, tôi sắp đến rồi. Tên ngu ngốc Tiêu Dương kia đã bỏ rơi ông đây nửa chừng. Mẹ kiếp!"
Nhìn thứ mà anh trai đó đang cầm trên tay và áp vào tai anh ta, đó là một chiếc điện thoại di động!
Đôi mắt Hưu Hưu sáng lên, đi theo phía sau anh chàng đó.
Sở Yến giật mình, nhanh chóng bước tới túm cô bé lại: "Em làm gì vậy?"
Hưu Hưu chỉ vào tai của người đó và nói: "Là điện thoại di động!"
Động tác của hai đứa trẻ thu hút sự chú ý của chàng trai trẻ, anh ta cúi đầu nhìn xuống, nhìn thấy hai đứa trẻ một lớn một nhỏ, hỏi: "Sao vậy?"
Ngay khi Sở Yến đang muốn lắc đầu, Hưu Hưu chớp chớp đôi mắt to, vội vàng nói: "Anh ơi, Hưu Hưu muốn gọi điện thoại cho mẹ, nhưng không có điện thoại di động."
Hửm?
Lời nói không đầu không đuôi của đứa trẻ khiến chàng trai ngơ ra, anh ta nhìn quanh rồi nhìn hai đứa trẻ cô đơn.
Chuyện này, bị lạc à?
Hưu Hưu đã mạnh dạn nói những lời này, Sở Yến đành phải giải thích cho cô bé: "Anh ơi, ý em ấy là muốn mượn điện thoại di động của anh để gọi cho mẹ."
Hưu Hưu gật đầu, háo hức nhìn anh: "Được không ạ?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô bé trông giống như cục bột, chàng trai trẻ không thể cưỡng lại sự dễ thương này và hỏi: "Các em bị lạc mẹ à?"
Sở Yến lắc đầu: "Không phải ạ."
Hưu Hưu nói: "Hưu Hưu muốn tìm mẹ."
Hai đứa trẻ mỗi đứa nói chuyện một kiểu riêng, chàng trai trẻ bỗng không biết chuyện gì xảy ra, lại hỏi: "Em có biết số điện thoại của mẹ không?"
Hưu Hưu dùng sức gật đầu: "Biết ạ!"
Vừa nói, cô bé vừa đọc thuộc lòng số điện thoại, trên mặt lộ ra vẻ tự hào.
Chàng trai trẻ bấm số một cách nghi ngờ.
Sau vài tiếng tút, một giọng nữ trong trẻo vang lên từ phía bên kia.
"Alo."
Chàng trai trẻ ho nhẹ một tiếng, nói: "À, cô gì ơi, là thế này. Hình như tôi đã gặp con gái của cô. Cô bé nói muốn gọi cho cô. Hai người đã đi lạc hay là?"
Nhìn thấy anh trai trước mặt đã bắt đầu nói chuyện, Hưu Hưu đứng dậy hét lớn: "Mẹ ơi, Hưu Hưu muốn gặp mẹ~"
Ở bên kia, Quý Tư Vận vừa rời khỏi sân bay và bất ngờ khi nghe thấy tiếng của Hưu Hưu từ một số điện thoại xa lạ.
Các loại ý nghĩ xấu trong giây lát hiện ra, cô siết chặt điện thoại: "Có thể cho con bé nghe điện thoại được không?"
Hưu Hưu vui vẻ nhận lấy điện thoại, ngọt ngào gọi: "Mẹ ơi~"
"Hưu Hưu, con đang ở đâu?" Quý Tư Vận lo lắng hỏi.
Hưu Hưu suy nghĩ một chút rồi nói: "Con đang ở bên ngoài nhà chú Trình."
Chú Trình?
Quý Tư Vận không thể nghĩ ra bất kỳ chú nào họ Trình mà Hưu Hưu biết, nên hỏi lại: "Con có một mình sao?"
"Không," Hưu Hưu lắc đầu: "Còn có anh Tiểu Yến nữa."
Sở Yến cũng ở đây à?
Quý Tư Vận càng ngạc nhiên hơn, sao hai đứa trẻ có thể ở một mình ở bên ngoài.
Đang suy nghĩ, Hưu Hưu tiếp tục nói: "Mẹ, Hưu Hưu nhớ mẹ lắm. Mẹ có thể đến gặp Hưu Hưu được không?"
Nghe giọng nói có chút nhõng nhẽo của con gái, trái tim Quý Tư Vận như tan chảy.
Cô bắt đầu có những suy nghĩ lung tung, chẳng lẽ là vì Hưu Hưu bị nhà họ Sở đối xử tệ bạc nên chạy ra ngoài gọi điện cho mình?
"Được rồi, Hưu Hưu, con cứ ở yên một chỗ, đừng chạy lung tung, mẹ sẽ tới tìm con ngay, được không?"
Nghe thấy mẹ nói sẽ đến tìm mình, Hưu Hưu vô cùng vui vẻ: "Vâng ạ~"
Quý Tư Vận kéo hành lý của mình đến ven đường để bắt taxi, nói với điện thoại: "Bây giờ con đưa điện thoại cho chú vừa rồi và để chú ấy nghe máy nhé."
"Vâng." Hưu Hưu gật đầu, sau đó đưa điện thoại di động cho chàng trai trẻ: "Chú, cho chú."
Tại sao lại trở thành chú? Chàng trai trẻ nhận thấy sự thay đổi trong cách xưng hô.
Thấy cuộc gọi vẫn chưa cúp máy, anh ta lại áp điện thoại vào tai: "Alo?"
Quý Tư Vận vội vàng hỏi: "Xin lỗi, vị trí hiện tại của mọi người là ở đâu? Tôi sẽ đón bọn trẻ."
Sau khi chàng trai nói địa điểm ra, Quý Tư Vận sửng sốt, bởi vì nó ở gần nhà họ Sở, điều này thật bất ngờ nhưng cũng hợp lý.
Vậy chuyện gì đã xảy ra khiến Hưu Hưu chạy ra ngoài, còn tủi thân gọi điện thoại cho mình?
Quý Tư Vận vừa lo lắng vừa tức giận, cô vẫy xe, sau khi nói cho tài xế biết điểm đến của mình, cô gọi điện cho Sở Hàn Lan.
Người đàn ông cúp điện thoại, nhìn hai đứa nhỏ trước mặt rồi nói: "Mẹ cháu sẽ đến ngay, cứ đợi ở đây và đừng đi lung tung nhé?"
Hưu Hưu mỉm cười, gật đầu: "Em biết rồi, cảm ơn anh trai xinh đẹp~"
Ôi, mình lại trở thành anh trai xinh đẹp rồi à?
Chàng trai được khen thành công quyết định tạm thời tránh xa bữa tiệc của bạn mình, làm một người anh tốt bụng và chăm sóc hai đứa trẻ thất lạc này.
"Hai đứa bỏ nhà đi à? Có phải cãi nhau với cha mẹ không? Sau này không thể làm như vậy nữa. Hai đứa mới có tí tuổi, bỏ nhà như thế này rất nguy hiểm."
Chàng trai này rõ ràng là một người nói nhiều, có thể trò chuyện sôi nổi với hai đứa trẻ nhỏ hơn mình hơn nhiều tuổi.
Sở Yến cau mày nói: "Bọn em không phải bỏ nhà đi!"
Hưu Hưu đáp: "Bọn em không có!"
Chàng trai tiếp tục nói: "Không phải bỏ nhà đi cũng không được ra ngoài một mình. Lỡ gặp phải kẻ xấu bắt cóc trẻ em thì sao?"
"Hưu Hưu không sợ người xấu!" Hưu Hưu vỗ ngực: "Hưu Hưu rất mạnh đó!"
Vừa nói, cô bé vừa trùng chân xuống, tư thế đứng tấn không chuẩn lắm, nắm chặt tay nói "ha ha" hai tiếng, sau đó nâng cằm có chút kiêu ngạo nói: "Hưu Hưu biết đánh võ."
Chú Trình đã dạy đó~
Chàng trai trẻ: "…"
Nhìn khuôn mặt mũm mĩm và tư thế đấm vụng về của cô bé, cuối cùng anh ta cũng không nhịn được mà bật cười.
Làm vậy dễ thương quá!
Sở Yến ở một bên lại không nói nên lời, trợn mắt.
Trong khi chàng trai trẻ bị động tác đánh võ của Hưu Hưu làm cho buồn cười, Sở Hàn Lan đã lần lượt nhận được cuộc gọi từ quản gia và Quý Tư Vận.
Sau đó anh mới biết, hai đứa trẻ nói đến nhà họ Văn chơi nhưng lại chưa hề đến nhà họ Văn, còn ở bên ngoài gọi điện cho Quý Tư Vận.
Khi quản gia dẫn người đi tìm bọn trẻ dựa theo camera giám sát thì anh cũng vội vàng quay về.
Nghĩ rằng việc Sở Yến đột ngột rời nhà có thể liên quan đến chuyện ngày hôm qua nên anh lại thông báo cho Trình Tấn.
Hai đứa trẻ đi chưa bao xa, một lúc sau, quản gia và dì Vương đã tới.
Nhìn đi nhìn lại Hưu Hưu và Sở Yến một lúc, dì Vương thấy hai đứa trẻ đều không sao thì thở phào nhẹ nhõm: "Không phải đã bảo cháu không được đi xa sao? Sao các cháu lại đến đây?"
Người quản gia trao đổi với chàng trai trẻ và biết anh ta đang trông chừng bọn trẻ nên nhanh chóng cảm ơn.
Anh chàng xua tay: "Ấy, có gì to tát đâu."
Anh ta lại mỉm cười nhìn Hưu Hưu: "Bạn nhỏ, anh đi đây, tạm biệt nhé."
Cô bé vẫy bàn tay mũm mĩm của mình và nói: "Tạm biệt anh~"
Dì Vương đang định đưa hai đứa trẻ về nhà thì Hưu Hưu lại lắc đầu: "Không, không, mẹ bảo cháu ở lại đây, không được đi đâu khác."
Dì Vương bất đắc dĩ khuyên nhủ: "Dì sẽ nói với mẹ Hưu Hưu. Giờ Hưu Hưu ngoan ngoãn quay về với dì Vương được không?"
Sở Yến nắm tay cô bé nói: "Chúng ta trở về đi."
Sau khi được hai người thuyết phục, Hưu Hưu miễn cưỡng gật đầu: "Vâng ạ, dì, dì phải nói với mẹ nhé."
Dì Vương hứa: "Dì biết rồi."
Về đến nhà, người đầu tiên Hưu Hưu nhìn thấy chính là Tạ Chấp, cô bé vui vẻ chạy tới: "Anh Tiểu Chấp, Hưu Hưu vừa mới ra ngoài~"
Sắc mặt Tạ Chấp nghiêm túc: "Sao em ra ngoài mà không nói với dì Vương?"
Bước chân vui vẻ của Hưu Hưu bị câu hỏi của Tạ Chấp chặn lại.
Cô bé nhấc bàn chân nhỏ lên và ngơ ngác nhìn Tạ Chấp.
Tại sao anh Tiểu Chấp trông hung dữ như vậy?
"Hưu Hưu, ra ngoài chơi với anh Tiểu Yến." Cô bé lẩm bẩm giải thích cho chính mình.
Nhận thấy giọng điệu của mình quá gay gắt, Tạ Chấp mím môi, nghiêm mặt, nhưng giọng nói căng thẳng tạm thời không thể thay đổi: "Không thể làm như vậy, em còn nhỏ, phải đi theo người lớn, dù đi đâu cũng phải nói với người lớn một tiếng."
Lúc Hưu Hưu đang định gật đầu thì Sở Yến từ phía sau đi tới nói: "Tôi đưa em ấy ra ngoài, tôi sẽ chăm sóc em ấy thật tốt."
Sở Yến nói xong lời này, Tạ Chấp im lặng, không nói thêm nữa.
Nhìn dì Vương và anh Tiểu Chấp đều lo lắng vì cô bé chạy ra ngoài chơi, Hưu Hưu ý thức được mình nhất định đã làm sai điều gì, cô bé ngoan ngoãn xin lỗi: "Sau này Hưu Hưu sẽ không chạy ra ngoài nữa, em sẽ nói với dì và anh Tiểu Chấp."
Tạ Chấp hiểu được ý trong lời nói lộn xộn của cô bé, gật đầu nói: "Ừ, phải như vậy."
Trong khi ba đứa trẻ đang nói chuyện, một bóng người từ ngoài nhà bước vào với những bước chân rất nhanh.
Là Trình Tấn.
Anh ta vốn muốn đợi con trai bình tĩnh lại, mấy ngày mới xuất hiện, nhưng sau khi nghe Sở Hàn Lan nói Sở Yến có thể có ý định trốn khỏi nhà, anh ta không thể ngồi yên được nữa mà vội vàng từ nhà chạy tới.
Nhìn thấy Trình Tấn, Hưu Hưu vui vẻ vẫy tay chào hỏi: "Cháu chào chú Trình~"
Tạ Chấp cũng nói: "Cháu chào chú Trình."
Trình Tấn mỉm cười nhìn bọn họ, nhìn Sở Yến.
Trên mặt Sở Yến lộ ra vẻ căng thẳng và bồn chồn không tả, cậu ta nắm hai bàn tay nhỏ bé của mình lại, nhẹ nhàng hỏi: "Chú, chú đến đây để đưa cháu đi sao?"
Hưu Hưu bối rối chớp mắt: "Đi đâu thế? Đi xem lạc đà sao?"
"Không phải." Sở Yến cúi đầu, có chút chán nản: "Đi đến nhà chú Trình."
Nhìn thấy vẻ mặt hoang mang và hoảng loạn của Sở Yến, Trình Tấn thầm thở dài, nhưng lại nở nụ cười trên môi: "Không, chú chỉ đến gặp Tiểu Yến thôi."
Sở Yến chậm rãi ngước mắt lên: "Vậy khi nào chú mới đưa cháu đi?"
Hưu Hưu gãi đầu: "Sao lại phải đến nhà chú Trình? Hưu Hưu cũng có thể đi đến đó sao?"
Sở Yến không nói chuyện, chỉ khịt mũi chua chát.
Tạ Chấp thấy không ổn bèn nắm lấy tay Hưu Hưu: "Hưu Hưu lại đây, uống chút nước đi."
Hưu Hưu chép miệng, cảm thấy mình cũng thực sự khát nước. Anh Tiểu Chấp thật tuyệt vời, cái gì cũng biết.