Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát

Chương 113




Nghe xong Lão Quách nói, Khúc Mịch lại một lần nữa đem người chạy đến văn phòng công ty Bất động sản của Kim Hâm. Trên xe, Lục Ly nghe báo cáo chi tiết bên phía Hồ Dũng thì có thêm thông tin.

” Người vợ hiện tại của Kim Hâm là vợ hai?” Khó trách Khúc Mịch lại hỏi như vậy, vừa rồi Lão Quách còn nói vợ Kim Hâm đáng ghét, tình cảm với Kim Hâm không tốt đẹp. Hơn nữa trong lời nói của Lão Quách có thể nghe ra rằng người phụ nữ này thô tục, kém hiểu biết, chắc chắn không bỏ qua.

Mấy năm nay, việc làm ăn của Kim Hâm càng ngày càng phát triển, chuyển mình thành xu hướng của giới thượng lưu. Ông ta li hôn rồi tái hôn là chuyện bình thường,ngược lại mãi chung thủy lại khiến người ta cảm thấy có chút kì quái.

” Ừ. Kim Hâm mỗi lần tham dự tiệc đều khôngđi cùng vợ, bên ngoài đều đồn rằng vợ chồng họ chỉ là trên danh nghĩa. Tuy vậy Kim Hâm là người có trách nhiệm tình cảm, dù nhớ thương tình cũ cũng không li hôn với vợ. Người vợ đầu của ông ta cũng bị bệnh mà chết, nghe Hồ Dũng nói rằng bị chứng trầm cảm mà nhảy sông tự vẫn. Danh tiếng bên ngoài của Kim Hâm rất tốt, không có các loại tin đồn có tình nhân hay nuôi tiểu tam ở bên ngoài.

” Ông ta chỉ có một người con sao?” Khúc Mịch tiếp tục hỏi.

Lục Ly gật đầu, “ Kim Chí Thành, năm nay 30 tuổi, vợ là Diệp Hồng, kém anh ta 5 tuổi, làm trợ lý ở văn phòng bất động sản của Kim Hâm. Họ có 1 đứa con 5 tuổi, tên là Kim Phẩm Nguyên, học ở Nhà trẻ quốc tế tư lập, nghe nói học phí một năm lên đến mười mấy vạn“.

Vợ hiện tại của Kim Hâm là Sử Phượng Yến, còn chưa học xong ở tiểu học, trước buôn bán ở chợ để kiếm sống, sau này hoàn toàn ở nhà làm phu nhân. Sử Phượng Yến mắc bệnh phụ khoa nghiêm trọng, nhiều năm rồi không thể sinh con. Tất cả thông tin về Kim Hâm đều phản ánh, ông ta là một người cẩn trọng trong phương diện đời sống riêng tư, cũng không có con riêng.”

Đây cũng xem như là chuyện hiếm có, kẻ có tiền bây giờ, người nào không ba thê bảy thiếp, các con không cùng một mẹ. Chỉ cần cỏ động gió lay là xảy ra đại chiến tranh đoạt gia sản.

Vẫn đang nói chuyện thì họ đã đến phía dưới tòa nhà văn phòng công ty bất động sản của Kim Hâm. Lưu Tuấn vừa tìm được chỗ đỗ xe, đột nhiên một chiếc xe xa xỉ đỗ ngay phía trước.

Cửa xe mở, bước ra là một người phụ nữ trung niên thấp béo ăn mặc lộng lẫy. Nhìn diện mạo và dáng vẻ của bà ta áng chừng hơn kém 50 tuổi. Có thể nhìn ra, bà ta rất chăm chút đến ngoại hình, nhưng có thể vì nền tảng quá kém nên khi nhìn vào đáng lẽ ở tuổi này phải là hình ảnh đoan trang phúc hậu, nhưng ngược lại lại tạo cảm giác lỗ mãng, thô thiển.

” Chị, đợi một chút!” Người đàn ông lon ton phía trước thay bà ta mở cửa xe đón lấy chiếc túi xách, còn nâng cách tay bà ta.

Người phụ nữ vẻ mặt hằn học, cắn răng nghiến lợi quát mắng: “ Nếu như mày dùng công sức nịnh hót lúc này vào làm việc, thì sao khiến anh rể chướng mắt được? Không tranh giành cái gì, suốt ngày thừa nước đục thả câu, ngay cả tao cũng không muốn quản mày nữa rồi!”

”Chị à, căn bản không phải em không muốn thăng tiến mà là anh rể không cho em cơ hội. Lại nói đến lần cải tạo khu dân cư đợt này, em đề xuất không ít phương án khả thi, anh rể đáng lẽ không nên để người khác làm. Đề án người khác đưa ra cũng được thôi, nhưng chẳng phải nên để người của mình quản lí sao. Anh rể lần nào cũng nghe người ngoài, tin tưởng người ngoài, anh ấy từ trước đến nay chưa từng xem em là em vợ!” Thanh âm của người đàn ông kia không nhỏ còn mang giọng điệu ấm ức. “ Chị, chị ở nhà họ Kim bao nhiêu năm như vậy, không có công lao thì cũng có khổ lao. Nể mặt chị, đáng lẽ anh rể không nên đối xử với em như thế!”

” Ai nói tao không có công lao? Không có Sử Phượng Yến tao, Kim Hâm hắn sao có được vị thế hôm nay!” Sử Phượng Yến hất tay em trai, tức giận tiến vào công ty.

Bà ta đến trước sảnh công ty, lại gặp đúng người mới tới không biết bà ta, kiên quyết chặn lại.

” Công ty này của nhà họ Kim, một nửa là của Sử Phượng Yến tôi, cô là gì mà dám ngăn cản tôi? Cả năm nay tôi không đến công ty, thế nào lại tuyển dụng loại yêu tinh như này!” Bà ta hùng hùng hổ hổ tiến vào công ty, tiến thẳng vào phòng chủ tịch.

Lúc vào nhân viên gặp đều cúi đầu chào không dám ngăn cản. Bà ta một mạch đến cửa phòng làm việc của chủ tịch, ngay cả cửa cũng không gõ, tự đẩy cửa tiến vào.

Kim Hâm đang nghe cấp dưới báo cáo công việc, nghe thấy một tiếng “bịch”, ngẩng đầu lên lại là vợ mình không khỏi chau mày.

” Có chuyện gì về nhà nói!” Ông ta không nhịn được xua tay.

” Về nhà nói? Ông suốt ngày bận bịu ở công ty, làm gì có lúc nào rảnh rỗi về nhà?” Sử Phượng Yến không chút sợ hãi Kim Hâm, liền ngồi xuống xô-pha, “ Giao công trình cải tạo khu dân cư cho Thanh Hải, tôi sẽ lập tức đi ngay.”

Kim Hâm nghe xong mày càng nhíu chặt, yêu cầu nhân viên ra khỏi phòng làm việc.

Cửa bị đóng lại, Khúc Mịch bọn họ bị cản lại ở bên ngoài. Nhân viên trong công ty đều nhìn thấy họ đi phía sau Sử Phượng Yến vào, còn tưởng rằng họ là người bà chủ mang theo, không ai dám đến dò hỏi.

Họ chẳng nề hà mà đứng ở cửa phòng nghe. Tiếc là tấm cửa quá dày không thể nghe thấy bất cứ động tĩnh nào trong phòng.

Đột nhiên trong phòng truyền ra chút âm thanh ầm ĩ, ngay sau đó là tiếng thét giận dữ của Kim Hâm.

” Tôi thấy bà rảnh rỗi quá mức rồi, đổi lại là tôi đối với bà không có nửa điểm tốt đẹp. Nếu chỉ trông chờ vào mấy cọng tỏi khô nhà bà thì đến nước lã cũng không có mà uống. Bà nói cho Sử Thanh Hải biết, làm việc ở trong công ty này, tôi cũng chỉ xem như đang nuôi loại phế vật thôi, đừng gây thêm phiền phức cho tôi nữa! Mấy năm nay bà sắm sửa cho bên nhà bà không ít, nhà, xe, tiền bạc, cũng đủ để cho bọn họ có cuộc sống không lo chuyện cơm áo. Kim Hâm tôi nói là giữ lời, chỉ cần tôi sống tốt, tôi sẽ không để các người phải lo nghĩ, bà nghe không hiểu sao?”

” Ông to tiếng như vậy làm gì?” Sử Phượng Yến cũng không chịu yếu thế, giọng gằn lên càng gay gắt “ Lời này phải nói ngược lại, tôi sống tốt, ông mới có thể tốt được! Số tiền mang về nhà mẹ đẻ đó là phần tôi phải được mang về, không ai có thể ngăn cản!”

”Nếu bà ép tôi, cùng lắm chúng ta cá chết lưới rách! Lúc đó, không có nhà cao cửa rộng, không có người hầu kẻ hạ, không có nhiều tiền để mua đồ hiệu thỏa thích, bà vẫn còn bị chị em bạn bè thân thích chê cười. Bà nghĩ lại những ngày này mà vẫn có thể tiếp tục làm việc này thì tôi sẽ không ngăn cản bà!”

Quả nhiên, lời của Kim Hâm trấn áp được bà ta. Con người đều giống nhau, vì tằn tiện nên khi giàu dễ tiêu hoang, quen tiêu hoang rồi khó lòng tằn tiện. Nhớ lại những ngày trải qua khó khăn ấy, còn phải chịu ánh mắt chế giễu của chị em bạn bè, Sử Phượng Yến sống không bằng chết.

Thật ra bà ta biết em trai không có chí khí, không có bản lĩnh gì cả nhưng vẫn muốn có được quyền lợi. Thực tập sinh muốn vào công ty quơ tay cũng được cả đống, Sử Thanh Hải lại dựa vào quan hệ mà được làm phó quản lí bộ phận quảng cáo, căn bản là không thể đảm đương. Chỉ là suy cho cùng đó cũng là em trai bà ta, bà ta còn không giúp đỡ hắn thì người ngoài càng không coi hắn ra gì.

Nhưng lời của Kim Hâm cũng có lí, việc của công ty mà giao vào tay người em trai này, ngay cả bà cũng không thể yên tâm. Nếu như công ty phá sản, tháng ngày ăn sung mặc sướng của bà ta và người nhà chẳng phải kết thúc sao. Kiểu tiêu tiền của bà, Kim Hâm coi như mắt nhắm mắt mở, bà ta cũng không muốn phải quay ra trở mặt thái quá.

” Tôi vừa nhìn trúng một chiếc túi bằng bạc, khoảng hơn 20 vạn, ngay ở tầng 5 toà Tân thế giới“.

Kim Hâm nghe xong biết được chẳng qua bà ta cần tiền, bỏ ra tờ chi phiếu 20 vạn. Bà ta cầm tờ chi phiếu đi ra, nhìn thấy mấy người Khúc Mịch bọn họ cho rằng đến gặp Kim Hâm nói chuyện làm ăn.

” Chủ tịch Kim, chúng ta lại gặp mặt rồi” Khúc Mịch gõ gõ lên cánh cửa đang mở “ Lần này chúng tôi đến gặp ông để hiểu rõ hơn về một vụ án mạng, hi vọng ông phối hợp.”

”Án mạng?” Kim Hâm vừa rồi bị bà vợ làm ầm ĩ, vốn dĩ tâm tình đã không tốt, nghe thấy có án mạng càng phát bực.

”Ông có quen biết Lý Đại Niên không?” Khúc mịch hỏi thẳng vào việc chính.

Anh nhìn chằm chằm vào mặt Kim Hâm, thấy ánh mắt Kim Hâm có chút động, nhưng ngay lập tức khôi phục lại bình thường, “ Ông ta chết rồi sao? Tôi còn cho rằng ông ta đang ở nơi nào đó sống những ngày yên ổn.”

” Sao ông lại có suy nghĩ như vậy? Tại sao lúc đầu ông lại nói với cảnh sát không quen biết Lý Đại Niên? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vào buổi tối 15 năm trước kia?”

Kim Hâm đứng lên, tự mình rót nước cho mọi người, “ chuyện 15 năm trước, tôi vốn dĩ cho rằng sẽ không có cơ hội nhắc lại. Bấy giờ tôi hận Lý Đại Niên không nói chuyện nghĩa khí, lại còn cầm vé số mà rời đi, nên thề rằng sẽ không bao giờ nhắc đến cái tên này nữa. Vừa vặn khôngđược bao lâu thì cảnh sát tìm đến tận cửa, Lão Quách đương nhiên phủ nhận việc cùng Lý Đại Niên ngồi uống rượu, mua vé số trúng thưởng. Dù sao tôi cũng không muốn nhắc đến ông ta, nên cũng nói giống như vậy. Đồng chí cảnh sát, Lý Đại Niên cớ sao lại chết vậy? Chẳng phải nói rằng mất tích sao?”

” Chúng tôi phát hiện một bộ hài cốt ở khu đổ rác ngoại thành, qua quá trình chứng thực nhận biết được chính là hài cốt của Lý Đại Niên. Đầu bị vật nặng đập trúng dẫn đến tử vong, và bị chôn trong hố. Nếu không phải khu đổ rác tiến hành xử lí chôn sâu rác, đoán chừng cũng không thể phát hiện thi thể của ông ta.”

” Chẳng trách vé số trúng giải đặc biệt kia không có ai đến nhận, thì ra ông ta bị người ta giết hại. Nhưng tại sao hung thủ lại phải giết ông ta cơ chứ? Chẳng lẽ biết vé số trong tay ông ta? Bình thường Lý Đại Niên đã là kẻ hay huênh hoang, không có chuyện gì cũng ba hoa, trúng được 100 vạn đến miệng rồi mà còn không biết giữ. Người xưa luôn nói rằng có của không khoe khoang, không phải không lí.” Kim Hâm vừa nói vừa lắc đầu tiếc nuối. Tôi ghét nhất là người làm huynh đệ mà không có nghĩa khí, lúc đó nổi giận cũng không được. Hiện giờ nghĩ lại, quả thật sống chết có số, phú quý do trời.”

” Suy nghĩ của chủ tịch Kim linh hoạt phù hợp với việc kinh doanh, có điều suy luận phá án còn quá kém!” Khúc Mịch cười không giải thích thêm.

” Năm đó Lý Đại Niên mất tích tổng cộng có 3 người ở đó, ông, Lão Quách, còn có cả con trai ông. Chúng tôi muốn gặp Kim Thành Chí để nói rõ hoàn cảnh bấy giờ. Phiền chủ tịch Kim liên hệ giúp.”

” Con trai tôi ra nước ngoài nghỉ dưỡng rồi, tạm thời không về kịp, hơn nữa tình trạng sức khỏe của nó không thích hợp bị phiền nhiễu. Thật sự xin lỗi.” Kim Hâm không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt “ tối đó con trai tôi bị chuốc rượu, là lần đầu tiên uống rượu, lại còn là loại rượu trắng độ mạnh, bất tỉnh nhân sự ngay tại chỗ. Tôi nghĩ, đối với sự việc xảy ra ngày hôm đó nó không có chút ấn tượng nào.”

” Nghỉ dưỡng? Quý công tử không khỏe ở đâu ư?” Khúc Mịch truy hỏi.

Kim Hâm nghe xong thở dài, “ Vón dĩ đây là chuyện riệng tư của tôi, tôi không muốn nói nhiều. Tuy nhiên đã liên quan đến án mạng, tôi không thể không khai báo qua. Chí Thành sinh ra mắc chứng tự kỉ nhẹ, mẹ nó cũng vì việc này mà mắc chứng trầm cảm sau sinh, sinh xong không được mấy năm thì nhảy sông tự vẫn. Sau đó bệnh tình của nó cũng dần chuyển biến tốt, nhưng mỗi năm vẫn cần phải ra nước ngoài nghỉ dưỡng, hơn nữa có một trung tâm điều trị ở Toronto(1) có nghiên cứu sâu về chứng tự kỉ.”

” Chủ tịch Kim, có thể cho tôi cách thức liên hệ với trung tâm điều trị ở Toronto được không?”

Kim Hâm ngay lập tức đáp ứng, viết ra địa chỉ và số điện thoại.

Toronto: thành phố ở Nhật Bản